Cũng chính một lần kia, Lăng Phong thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt đi mất.
Cũng bởi vậy, Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị với con trai độc nhất là Lăng Phong luôn đáp ứng tất cả các yêu cầu.
Hiện tại nhìn đến Lăng Phong hốc mắt đỏ bừng, bộ dáng ủy khuất không thôi, tâm Phong Lị lập tức mềm xuống.
Bà đi đến bên người Lăng Phong, vỗ vỗ vai Lăng Phong, an ủi nói: “Con trai, này cũng không thể trách mẹ, con cũng không nhìn xem người nhà họ Ngôn có thái độ gì, không phải chỉ nó bọn họ hai câu, bọn họ liền cho ta sắc mặt, mẹ con khi nào đã phải chịu loại ủy khất này.
Khuôn mặt Lăng Phong vẫn âm trầm, Phong Lị đành phải mở miệng hứa hẹn nói: “Nếu không lần sau…… lần sau con lại mời cô gái kia tới, mẹ đảm bảo nhất định sẽ chiêu đãi tốt.”
Sau khi được Phong Lị hứa hẹn, Lăng Phong lúc này rốt cuộc mới cao hứng lên.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lại đối với Phong Lị dặn dò lần nữa.
“Vừa vặn tháng sau sinh nhật con, đến lúc đó con liền mời Tiểu Cẩn cùng nhau tới, mẹ không được lại cho cô ấy sắc mặt không tốt.”
Lăng Phong từ đầu đến cuối chỉ để một người là Ngôn Cẩn, vừa rồi hắn sinh khí cũng bởi vì Ngôn Cẩn đi rồi thôi.
Đến nỗi cha mẹ mình đối đãi với hai người Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là cái thái độ gì, thành thật mà nói Lăng Phong cũng không để ý.
Rốt cuộc trong trí nhớ của Lăng Phong, mặc kệ là trước mặt người nào thì thái độ của cha mẹ hắn cũng chưa từng ăn nói khép nép.
Mà hiện tại hắn cũng thành công thuyết phục mẹ mình lần sau thấy Tiểu Cẩn thái độ tốt một chút, nói vậy lần gặp mặt tiếp theo của Tiểu Cẩn cùng mẹ nhất định sẽ cao hứng.
………….
Tần Chính cùng cháu ngoại nhỏ ra đến sảnh khách sạn Đế Hào, lúc này rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn xoay người nhìn em họ cùng em rể sắc mặt khó coi, không khỏi lên tiếng an ủi nói: “Cái loại người này không cần thiết phải để trong lòng, về sau không cần cùng bọn họ lui tới là được.”
Tần Văn Châu nghe vậy trên mặt mang đầy thần sắc áy náy, vội vàng đối với Tần Chính xin lỗi: “Thực xin lỗi anh họ, vốn tưởng mời anh đi ăn cơm, lại không nghĩ tới anh theo chúng em bị người khác khinh thường.”
Không những thế, bọn họ hôm nay chạy bạch bạch một chuyến, cơm còn không ăn, còn bị một bụng khí.
Tần Chính rộng lương nói: “Không có việc gì, người một nhà không cần nói hai lời, lần sau chúng ta cùng ăn cơm cũng giống nhau.”
Ngôn Cẩn đi tới trước mặt ba người lớn, sau đó cô lắc lắc di động trong tay mình, cười nói:
“Không cần lần sau, lần này chúng ta có thể cùng nhau đi ăn cơm. Đi, bác họ cùng cháu đi, cháu ngoại đáng yêu của bác như thế nào sẽ để ngài đói bụng mà đi đây.”
Tần Văn Châu nhìn ý cười trên mặt Ngôn Cẩn, có chút kinh ngạc hỏi: “Tiểu Cẩn đây là chuyện gì?”
Ngôn Cẩn cười: “Mẹ, con vừa rồi vừa mới tra trên di động, gần đây có một quán bán món cay Tứ Xuyên hương vị thực không tồi, lúc còn ở phòng kia con đã thông báo đặt một bàn đồ ăn, hiện tại chúng ta trực tiếp đi qua, bọn họ phỏng chừng cũng đã chuẩn bị xong.”
“Hơn nữa bên kia cách bệnh viện nhân dân cũng chỉ có mười phút đi đường, bác cơm nước xong cũng hoàn toàn kịp trở về đi làm.”
Ngôn Cẩn đối với Tần Chính cười lấy lòng, sau đó bị Tần Chính búng một cái lên đầu.
“Đứa bé lanh lợ, ta liền nói lúc trước thấy cháu ôm di động không biết làm gì đâu.”
Ngôn Cẩn xoa xoa đầu, sau đó ngồi xuống ghế phụ, chỉ đường cho Ngôn Thành đến quán cơm đặt trước.
Còn tốt ba người Tần Văn Châu đều lớn lên ở phương bắc, cho nên đối với ớt cay linh tinh từ nhỏ ăn không ít, nói tới món cay Tứ Xuyên bọn họ vẫn rất là vừa lòng.
Chỉ là bởi vì nguyên nhân thân thể của Ngôn Cẩn, món ăn khẩu vị nặng cô luôn luôn không được ăn, cho nên lúc này cô cũng chỉ có thể phiền toái nhờ quán món cay Tứ Xuyên làm cháo, một bên nhìn cha mẹ cùng bác họ trước mặt mình ăn mỹ thực.
Nội tâm Ngôn Cẩn không khỏi thở dài một hơi, nhớ năm đó trước khi đến đây cô chính là người không ăn cay cả người liền không vui vẻ.
Chỉ là ở chỗ này gần mười năm, Ngôn Cẩn cơ hồ đã muốn quên ớt cay có cái vị gì.
………….
Cơm nước xong, đầu tiên Ngôn Thành đưa Tần Chính chạy về bệnh viện đi làm, sau đó mới lại một lần nữa đến quán món cay Tứ Xuyên đón Tần Văn Châu về nhà.
So với tâm trạng thấp thỏm trước khi đi bệnh viện, hiện tại biết được tình huống thân thể của Ngôn Cẩn có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng của Tần Văn Châu liền có vẻ bình yên không ít.
Thậm chí thời điểm về nhà đi qua một cửa hàng bánh kem, Tần Văn Châu còn cố ý kêu Ngôn Thành dừng xe, sau đó chính mình vào bên trong mua hai cái bánh kem nhỏ đi ra.
Lúc sau trở lại trong xe, nhìn đến ánh mắt trông mong của con gái bảo bối của mình, tâm tình Tần Văn Châu thực tốt giải thích một chút.
“Lần trước mẹ xem con cùng Tiểu Hi ăn bánh kem nhà này một lần đều rất thích, liền đi mua hai cái, chờ tới khi trở về con lấy một cái con thích, sau đó đem một cái khác đưa cho chị gái.”
Tuy rằng thời điểm Tần Văn Châu vừa ôm hai cái bánh kem nhỏ lên xe, nội tâm Ngôn Cẩn đã có chút suy đoán.
Nhưng hiện tại chính tai nghe được Tần Văn Châu nói cũng mua bánh kem cho Ngôn Hi, Ngôn Cẩn cơ hồ liền phải kích động muốn bật khóc.
Không uổng công cô mấy năm gần đây cố gắng cảm hóa, người mẹ yêu quý rốt cuộc cũng nguyện ý đối với chị gái đáng yêu của cô tốt một chút.
Ngôn Thành vội vàng gật gật đầu, sau đó duỗi tay tiếp nhận hai hộp bánh kem trong tay Tần Văn Châu.
Chờ đến khi Ngôn Thành lái xe trở lại trong tiểu khu, xe vừa dừng lại một chút, Ngôn Cẩn liền vội vội vàng vàng từ trên xe chạy xuống, sau đó chạy chậm hướng thang máy đi đến.
Tần Văn Châu nhìn Ngôn Cẩn ở phía sau mà kinh hồn táng đảm, liền thất thanh kêu lên làm Ngôn Cẩn chậm một chút, đừng chạy.
Ngôn Cẩn nghe vậy xoay người đối với Tần Văn Châu cười cười: “Đã biết.”
Sau đó cô mới đè nén nội tâm vui sướng của mình xuống, chậm lại bước chân chờ Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu cùng nhau lại đây đi thang máy.
Tần Văn Châu chạy chậm tới bên người Ngôn Cẩn, hung tợn nâng tay của mình lên.
Ngôn Cẩn nhắm hai mắt lại, sau đó liền cảm nhân được một lực đạo mềm nhẹ dừng lại trên đỉnh đầu của mình.
“Con đứa nhỏ này! Như thế nào liền không nghe lời, mẹ không phải đã nói với con không được chạy sao?”
Ngôn Cẩn trợn mắt, cười hì hì đem đầu dựa vào trên vai Tần Văn Châu.
“Mẹ, không có việc gì, bác nói là không sao, trạng thái cơ thể của con hiện tại thực tốt, chỉ cần không gặp kích thích gì lớn, ngày thường chạy chậm vài bước cũng không có ảnh hưởng gì.”
Tần Văn Châu xụ mặt: “Cũng không được, con cũng không nghĩ hiện tại thân thể có thể tốt như vậy, còn không phải thường ngày vẫn luôn chú ý tốt. Nói nữa, con nếu còn chạy vội liền phát bệnh thì sao? Con là không muốn cho mẹ yên tâm sao?”
Ngôn Thành đi theo một bên cũng phụ họa nói: “Mẹ con nói rất đúng.”
Ngôn Cẩn lấy lòng hướng về phía Tần Văn Châu cười: “Được được, mẹ đừng nóng giận, con biết sai rồi.”
Sắc mặt Tần Văn Châu lúc này mới lại một lần nữa mềm mại xuống.
Vừa vặn lúc này thang máy tới, ba người cùng nhau lên thang máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT