Editor: Linh Kim

Ngôn Cẩn từ lâu đã biết chị gái không phải chị ruột của mình.

Cô là trong một lần phát bệnh ngẫu nhiên biết được điều này.

Lúc ấy cô nằm trên giường bệnh, tuy rằng ý thức đã thanh tỉnh, nhưng bởi vì thân thể quá mệt mỏi mà không có cách nào nhúc nhích.

Cô không mở mắt ra được, chỉ có thể bất lực nằm trên giường, sau đó nghe cha mẹ mình ở bên cạnh nói chuyện.

Vốn dĩ âm thanh của Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu rất nhỏ, bọn họ sợ làm phiền đến Ngôn Cẩn. Nhưng giữa chừng không biết bọn họ nói chuyện gì, Ngôn Cẩn liền nghe được cảm xúc của Tần Văn Châu kích động lên.

“Tiểu Cẩn đã như vậy, anh còn bao che cho nó phải không? Nếu không phải nó mang Tiểu Cẩn ra ngoài, làm sao Tiểu Cẩn có thể phát bệnh? Ngôn Thành em nói cho anh biết, Tiểu Cẩn lần này mà có bất trắc gì, anh liền mang theo đứa con hoang Ngôn Hi kia cút đi cho em, em và anh ly hôn.”

Lấy tuổi của Ngôn Cẩn lúc đó, tạm thời không có cách lý giải đối với từ “Con hoang” trong miệng Tần Văn Châu là ý gì, cô chỉ biết giống như mẹ không thích chị.

Như vậy, mẹ luôn ôn nhu vì cái gì lại không thích chị luôn thiện lương vậy?

Ngôn Cẩn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mình theo Ngôn Hi chạy ra ngoài, sau đó cô bị anh tiểu béo dọa sợ, lúc này mới tái phát bệnh tim.

Có phải bởi vì chuyện này hay không?

Lấy chỉ số thông minh của Ngôn Cẩn mà nói, cô chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.

Ngôn Cẩn trở nên sốt ruột, cô nên nhanh chóng tỉnh lại nói cho mẹ biết, việc này không có quan hệ gì với chị, chính là cô trộm đi theo chị ra ngoài.

Có lẽ ý nghĩ muốn giải thích trong lòng quá mãnh liệt, Ngôn Cẩn lúc này thuận lợi tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, cánh môi sưng lên khô khốc, hô một tiếng “Mẹ”.

Ngôn Cẩn muốn nói với Tần Văn Châu là “Không liên quan đến chị.”

Nhưng không biết vì sao, cô vừa mở miệng, liền không khống chế được chảy nước mắt ra.

Tần Văn Châu thấy thế, vội vàng tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ bé của Ngôn Cẩn, liền an ủi cô.

Ngôn Cẩn giờ khắc này có chút mộng bức, bởi vì cô phát hiện ra thế nhưng mình nói không nên lời, chỉ có thể khóc lóc không ngừng.

Nhưng bản thân cô trước nay đều không muốn làm như vậy.

Ngôn Cẩn không biết đã xảy ra cái gì, nhưng hiện tại cô không có biện pháp khống chế hành vi của mình.



Sau đó có lẽ Tần Văn Châu thấy Ngôn Cẩn khóc đến đau lòng, cho nên một bên Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn dỗ dành, một bên lạnh mặt đối với Ngôn Thành gọi Ngôn Hi vào.

Tiểu Ngôn Hi có lẽ biết hiện tại Tần Văn Châu đang tức giận, từ lúc vừa vào cửa cô vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

Ngôn Cẩn nhìn chị, trong lòng thập phần cao hứng, cô ở trong lòng Tần Văn Châu vặn vẹo thân mình hai cái, liền muốn từ trong lòng đối phương đi xuống, chạy xuống bên người Ngôn Hi.

Nhưng cũng chính là lúc này, đã xảy ra một việc mà đến tận lúc chết cô mới hiểu rõ.

Cô nghe được “Chính mình” nói với Tần Văn Châu: “Mẹ, chị không cho con chơi cùng chị, còn đẩy con ngã.”

Ngôn Hi nghe vậy, lúc này có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên: “Mẹ, con không có.”

Cô chỉ biết em gái có bệnh tim, không thể hoạt động quá nhiều, cho nên lúc ra ngoài chơi mới không mang em gái theo.

Đến nỗi đi đẩy Ngôn Cẩn, đó là không có khả năng xảy ra. Như thế nào cô có thể đi đẩy Ngôn Cẩn đây.

Tuy rằng Ngôn Hi có thể cảm giác được cha mẹ đối đãi với mình cùng em gái khác nhau, nhưng cô đều cho rằng là bởi vì thân thể em gái suy nhược, cho nên ngày thường cô cũng đối xử với em gái rất tốt.

Cô sao có thể nhẫn tâm đi đẩy em gái?

Nhưng quá rõ ràng, Tần Văn Châu tự nhiên là lựa chọn tin tưởng lời Ngôn Cẩn.

Bà giận dữ một hồi, tuy rằng không có động thủ đánh Ngôn Hi, nhưng sau khi nghiêm khắc chỉnh đốn Ngôn Hi một phen, sau đó còn đem nhốt Ngôn Hi vào phòng tối một ngày.

Mà Ngôn Cẩn, ở một bên trợn mắt há hốc mồn nhìn sự việc phát triển đến tình trạng này. Cô muốn đi ngăn cản Tần Văn Châu, nhưng mỗi lần cô có nghĩ định này, trong hư không có thứ gì khống chế cô lại, làm cô không thể nhúc nhích.

Khi đó Ngôn Cẩn nhỏ tuổi chỉ biết sợ hãi, sau đó khóc lên.

Cô bò ở trên vai Tần Văn Châu, cắn ngón tay mình nhìn khuôn mặt ủy khuất của Ngôn Hi, tâm của cô cũng không khỏi cảm thấy ủy khuất theo.

Rõ ràng cô muốn giải thích cho chị, vì cái gì sự việc lại biến thành như hiện tại.

Ngôn Cẩn không thể giải thích được hết thảy, ác mộng của cô vừa mới bắt đầu.

Hoặc nói chuẩn xác một chút, ác mộng của cô cùng Ngôn Hi vừa mới bắt đầu.

Tựa hồ hết thảy đều bình thường nếu không có một lần đi vườn bách thú kia.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi được cha mẹ đưa đi vườn bách thú, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Ngôn Hi không cẩn thận tách khỏi ba người.

Sau đó chờ đến khi Ngôn Cẩn cùng cha mẹ đi tìm Ngôn Hi, đối phương không biết đã chạy từ nơi nào ra, cả người còn đầy vết máu.



Ngày đó cụ thể đã xảy ra những gì, Ngôn Cẩn đã không còn nhớ rõ, cô chỉ ngẫu nhiên nghe mẹ nói sau khi Ngôn Hi chạy thoát được, cảnh sát phong tỏa vườn bách thú, cuối cùng cứu được một cậu bé bị bắt cùng Ngôn Hi.

Mẹ còn nói, chị vì muốn cứu cậu bé bị bọn buôn người đánh gãy xương ra, cho nên mới bị thương chảy nhiều máu.

Ngôn Cẩn không biết vì sao, lúc ấy lực chú ý lại đặt trên người cậu bé trong miệng mẹ nói.

Mà không lâu sau đó, trong lúc vô tình cô thấy cổ chân Ngôn Hi có một chuỗi lắc chân.

Lúc này đây, Ngôn Cẩn lại mất đi quyền khống chế thân thể lần thứ hai, sau đó chờ tới khi cô khôi phục lại ý thức, cô liền phát hiện chuỗi lắc vốn dĩ của Ngôn Hi đã bị cho Tần Văn Châu trấn áp, để Ngôn Hi đưa cho cô.

Ngôn Cẩn nhìn chuỗi lắc trên chân mình, liền một bên phát ngốc, một bên nghe Tần Văn Châu cười nói cô chơi xấu như thế nào, chính là coi trọng chuỗi lắc này mà khóc lóc không ngừng.

Ngôn Cẩn nghe chính mình trong miệng Tần Văn Châu, thế nhưng cảm thấy có chút xa lạ, đó là cô sao?

Nếu đúng như trong lời nói, vì cái gì mình lại làm những việc này? Rõ ràng cô không muốn làm tổn thương chị nha.

Nhưng mặc kệ nội tâm Ngôn Cẩn nghĩ thế nào, quan hệ của cô cùng Ngôn Hi ngày càng kém đi.

Mà hành vi của cô, cũng càng ngày càng không thể khống chế.

Lúc cô vu hãm Ngôn Hi, cô liền ý thức được là những lúc cô không thanh tỉnh.

Khi tuổi cô ngày càng lớn, thời gian không thanh tỉnh liền càng ngày càng ít đi. Chỉ là điều này không đại biểu cho việc cô có thể thoát khỏi vận mệnh.

Ngôn Cẩn càng lúc càng tuyệt vọng, cô phát hiện bất luận trong lòng cô nghĩ muốn hàn gắn mối quan hệ với Ngôn Hi như thế nào, nhưng chỉ cần tới thời khắc mấu chốt, cô cùng Ngôn Hi lại xảy ra tranh chấp.

Thứ bí ẩn núp trong thân thể cô sẽ đột nhiên xuất hiện, sau đó khống chế thân thể cô, làm ra đủ loại chuyện làm tổn thương Ngôn Hi.

Có đôi khi sẽ ở trước mặt bạn học nói một hai câu giả dối, làm các bạn học khác hiểu lầm Ngôn Hi bắt nạt mình, có đôi khi ở trươc mặt Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu liền mách lẻo về Ngôn Hi, nói Ngôn Hi bắt nạt mình, làm hai người Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu càng thêm bất mãn với Ngôn Hi.

Quan hệ giữa Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi có thể dùng ai từ người lạ để hình dung, hai người chỉ là chị em trên danh nghĩa, nhưng có đôi khi bầu không khí giữa hai người còn kém người lạ một chút.

Tuy rằng cũng không phải là Ngôn Cẩn làm ra.

Cứ như vậy lên cao trung, Ngôn Cẩn gặp được một học trưởng lớn lên rất tuấn tú.

Thẳng thắn mà nói, lần đầu tiên NgôN Cẩn gặp cái học trưởng kia liền cảm thấy không thoải mái. Ngay lúc đó cô cũng không biết cảm giác đó đến từ đâu, chỉ biết theo bản năng rời xa đối phương.

Chỉ tiếc cái học trưởng kia lại quấn lấy Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn nghe nói đối phương là con trai nhà giàu số một nước Z, thế lực trong nhà rất hùng hậu, có không ít cô gái đều khát khao gả cho Lăng Phong học trưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play