Editor: Linh Kim

Trong văn phòng hiệu trưởng, sắc mặt hiệu trưởng Vương vô cùng khó coi nhìn xấp thư nguyện vọng Ngôn Hi để lại, sau một hồi trầm mặc vẫn là gọi một cuộc điện thoại đến chủ nhiệm ban năm năm hai, truyền đạt cho đối phương quyết định của mình.

Mà Bành Nhiên vốn dĩ đang phát ngốc ngồi trong lớp học, nhớ lại thời điểm mình đi tìm anh Lăng Phong ngày hôm nay, sắc mặt đối phương hết sức lãnh đạm.

Chủ nhiệm ban năm năm hai liền đứng ở cửa lớp gọi tên cô ta.

“Bạn học Bành Nhiên, em ra đây một chút.”

Bành Nhiên ngẩng đầu nhìn giáo viên đang đứng ở cửa, ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc.

Chủ nhiệm lớp tìm cô ta làm gì? Chẳng lẽ lại là vì chuyện của Ngôn Cẩn? Chính anh Lăng Phong không phải ở lần gặp trước đã nói mọi chuyện đều xử lý tốt rồi sao? Không phải nói cô ta sẽ không việc gì sao?

Tuy rằng lúc ấy Lăng Phong cảnh cáo Bành Nhiên không được lặp lại chuyện này, nhưng Bành Nhiên vẫn đem chuyện này trở thành minh chứng cho việc mình ở trong lòng Lăng Phong quan trọng.

Trong lòng miên man suy nghĩ, Bành Nhiên cũng từ chỗ ngồi đứng dậy đi theo chủ nhiệm đi đến văn phòng giáo viên năm hai.

Hiện tại là giờ đi học, bởi vậy trong văn phòng cũng không có mấy giáo viên.

Bành Nhiên đi vào cửa, liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn làm việc của chủ nhiệm lớp.

“Thưa thầy, thầy tìm em có việc sao?”

Đối mặt với những người không liên quan đến Lăng Phong, biểu hiện của Bành Nhiên còn như một người bình thường.

Thậm chí có thể nói là dạng học sinh tốt giáo viên yêu thích nhất.

Mà Bành Nhiên lúc này cũng đang bày ra tư thái như vậy.

Chủ nhiệm ban năm năm hai ngồi ở trên ghế của mình, ánh mắt nhìn bộ dáng học sinh tốt của Bành Nhiên, liền nhịn không được thở dài một hơi, cảm giác được sâu sắc lúc trước đúng là mắt mình bị mù.

Không có nhìn ra được cái học sinh bên ngoài ngoan ngoãn mỹ lệ này bên trong lại xấu xa như vậy.

Nhớ tới lúc trước hiệu trưởng hỏi bọn hắn ai nguyện ý thu nhận học sinh chuyển trường Bành Nhiên, hắn thấy thành tích của Bành Nhiên ở trường quốc tế xong liền từ trong tay các giáo viên khác đoạt cái học sinh này về.

Vốn dĩ hắn nghĩ chờ Bành Nhiên vào ban năm, có thể kéo thành tích của ban năm lên một chút.

Chính là hiện tại việc tốt đâu không thấy, Bành Nhiên liền làm cho hắn mất mặt một trận.

Làm hại hắn bị mấy chủ nhiệm khác chê cười.

Hơn nữa kỳ thật hắn muốn Bành Nhiên chuyển khỏi lớp hắn, chẳng qua bởi vì hiệu trưởng Vương, đối phương làm hắn từ bỏ chuyện này, cho nên hai ngày nay hắn đối với Bành Nhiên chính là mắt không thấy tâm không phiền.



Bất quá…….. hiện tại tốt rồi, giữa trưa hôm nay hắn nhận được một cuộc gọi thông báo của hiệu trưởng Vương xong, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc có thể buông xuống.

Chủ nhiệm ban năm năm hai ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bành Nhiên, sau đó đem xấp tư liệu đưa cho đối phương.

Bành Nhiên tiếp nhận liền thấy, đây chính là hồ sơ nhập học của cô ta.

Trong lòng cô ta liền cảm thấy không ổn: “Thưa thầy, đây là?”

Chủ nhiệm ban năm gật gật đầu: “Bạn học Bành Nhiên, thông qua thương lượng của lãnh đạo trường đệ nhất chúng tôi, quyết định hủy bỏ tư cách dự thính của em, đây là hồ sơ của em, đợi lát nữa em liền nhanh trở về thu thập đồ đạc rời khỏi trường đệ nhất đi.”

Trong nháy mắt Bành Nhiên liền trở nên ngây ngốc: “Rời khỏi trường?”

“Đúng vậy, rời khỏi trường, loại học sinh như em…..”

Chúng tôi thật sự không dám chứa.

Chủ nhiệm ban năm nói một nửa, đột nhiên ý thức được lời nói ra không thích hợp, hắn chỉ có thể áp chế xuống nội tâm đang xúc động của mình.

Bành Nhiên không thể tin tưởng lắc lắc đầu: “Sao lại như vậy…….. bởi vì chuyện lúc trước sao? Em đã nói là cô ta giả vờ có được không, vì cái gì các người đều không tin em.”

Bành Nhiên đem hết thảy mọi việc đẩy cho Ngôn Cẩn, chỉ là cô ta rốt cuộc cũng không nghĩ đến là ai đi trêu chọc Ngôn Cẩn trước.

“Em liền biết nhất định là cô ta bất an, cô ta chính là một người tâm tư thâm trầm… không, cô ta muốn em rời khỏi nơi này, em không thể rời đi. Hơn nữa anh Lăng Phong đã nói qua, hắn sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”

Nghĩ đến đây, Bành nhiên giống như ăn được thuốc an thần.

Cô ta ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp: "Thầy, các người nếu khai trừ em, anh Lăng Phong nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó Lăng gia sẽ rút lại những đầu tư cho trường đệ nhất.”

Lời nói của Bành Nhiên ẩn chứa sự uy hiếp trần trụi, cô ta tự nhiên biết lúc trước Lăng Phong làm thế nào để thu xếp tàn cuộc cho mình, cho nên liền trực tiếp lấy ra uy hiếp.

Trường đệ nhất không để bụng Bành gia của cô ta, nhưng tuyệt đối không thể không để bụng Lăng Phong.

Chỉ là lần này Bành Nhiên đã đá lên ván sắt, hơn nữa bởi vì cô ta uy hiếp, chủ nhiệm ban năm cũng không thể cho cô ta sắc mặt tốt.

Sắc mặt của hắn trầm xuống: “Bạn học Bành Nhiên, lời nên nói tôi đã nói rất rõ ràng, hơn nữa đây là quyết định của hiệu trưởng truyền đạt cho tôi, nếu em có thắc mắc nào có thể đi nói với hiệu trưởng.”

“Nhưng hiện tại, phiền em nhanh chóng rời khỏi lớp của tôi.”

Sắc mặt của Bành Nhiên sau khi bị chủ nhiệm ban năm nói không chút lưu tình liền trở nên khó coi.

Cô ta lại chú ý đến mấy giáo viên lớp khác bởi vì không có tiết đang ngồi ở văn phòng nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, vành mắt Bành Nhiên lập tức đỏ lên.

Sau đó không liếc mắt lấy một cái xoay người rời khỏi văn phòng, trở về phòng học ban năm thu dọn đồ đạc của mình.



Rốt cuộc cô ta vẫn là một cô gái, vẫn thập phần để ý đến thể diện của mình.

Hơn nữa Bành Nhiên cũng hoàn toàn không cho rằng trường học sẽ vì một Ngôn Cẩn thấp kém mà đi đắc tội Lăng Phong, hiện tại cô ta rời đi, chờ sau đó cô ta nhất định sẽ đi xin anh Lăng Phong, để hắn một lần nữa đem mình quang minh chính đại đi vào trường học.

Ý nghĩ của Bành Nhiên kiên định, điều này làm cô ta khi trở về lớp thu dọn đồ đạc, đối với các bạn học đang chỉ chỉ trỏ trỏ liền nhìn họ bằng ánh mắt tràn ngập khinh thường, sau đó cưỡng bách bản thân không để ý đến cái nhìn của các bạn học khác.

Chỉ là Bành Nhiên lại không biết, việc cô ta bị đuổi khỏi trường Lăng Phong so với vô ta còn biết sớm hơn.

Lăng Phong sửng sốt một chút, sau đó mới chẳng hề để ý nói: “Phải không? Liền đuổi đi. Tóm lại yêu cầu của ngươi ta đã làm giúp ngươi, lần này ngươi sẽ không bắt ta đi giúp cô ta lần nữa đi?”

Hơn nữa khoảng thời gian này thật sự hắn cũng bị Bành Nhiên làm phiền quá sức, đối phương có thể ra khỏi trường đối với Lăng Phong kỳ thực vẫn là một chuyện tốt.

Lần trước trợ giúp Bành Nhiên không phải là ý nghĩ của Lăng Phong, chẳng qua hắn chỉ đi làm theo yêu cầu của cái âm thanh kia thôi.

Cái âm thanh kia trầm mặc một hồi, nhưng lần này cũng không cưỡng bách Lăng Phong đi giúp Bành Nhiên ở lại trường học nữa.

“Nếu đã giúp cô ta một lần, như vậy mục đích của chúng ta đã đạt được. Tự nhiên cô ta không còn tác dụng nữa.”

Lăng Phong nghe vậy lòng hiếu kỳ tăng lên.

“Có tác dụng gì?”

Chỉ là cái âm thanh kia lại giống như cưa miệng hồ lô, một chữ cũng không nói với hắn.

Lăng Phong nhíu mày, mấy ngày ở chung gần đây làm cho hắn cảm giác được đối phương đang lừa gạt mình cái gì.

Nghĩ như vậy hắn cũng liền hỏi ra.

“Ngươi cũng nên nói thật cho ta biết vì cái gì luôn kêu ta đi làm một số chuyện không thể hiểu được đi?”

Giống như kêu hắn đi lấy lòng Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn, cố ý đi tới rừng trúc phía sau trường nói chuyện, rồi sau đó bị Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn phát hiện.

Lại như lần trước, rõ ràng nếu hắn giúp Ngôn Cẩn giáo huấn Bành Nhiên chẳng phải kéo gần quan hệ với Ngôn Cẩn hơn sao, nhưng đối phương lại cố tình muốn hắn đi bênh vực Bành Nhiên.

Mà Lăng Phong dù trong lòng băn khoăn cũng chỉ có thể làm theo phân phó của đối phương.

Nhưng nói thật hắn cũng không biết thứ này rốt cuộc muốn làm gì.

Âm thanh kia tựa hồ đối với vấn đề của Lăng Phong thì trầm xuống, một lát sau nó mới lại nói.

“Ngươi yên tâm, việc ta làm đều có lợi cho chuyện của ngươi, ta sẽ không hại ngươi.”

Lăng Phong nghe vậy nhướng mày, có chút không tin đối phương, nhưng hắn cũng không đem điểm này biểu hiện ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play