Editor: Linh Kim

Ngôn Cẩn muốn sờ sờ khuôn mặt Ngôn Hi, nói Ngôn Hi đừng khóc, chính là mặc kệ cô nỗ lực thế nào, chỉ đều giống như một người đứng xem hết thảy mọi thứ.

Cô có thể cảm nhận được được thân thể mình ngày càng suy yếu, cũng có thể nhìn được khuôn mặt Ngôn Hi tràn đầy sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, bên tai Ngôn Cẩn liền vang lên âm thanh của xe cứu thương, cô cũng có thể cảm nhận được trái tim của thân thể này dần ngừng đập.

Ngôn Hi tựa hồ cảm nhận được gì đó, cô cúi đầu không thể tin tưởng nhìn ánh mắt em gái trong lòng dần mất đi ánh sáng, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Tiểu Cẩn, em lại kiên trì một chút, em lại kiên trì một chút, xe cứu thương lập tức đến ngay.”

Ngôn Cẩn cảm giác được mí mắt của khối thân thể này đã ngày càng nặng.

Cô muốn đối với Ngôn Hi trước mặt nói một tiếng: “Đừng khóc.”

Lại không có cách nào khống chế được chính mình.

Một mảnh không mênh mang, Ngôn Cẩn tựa hồ lại nghe được giọng nói của Ngôn Thành, “Tiểu Cẩn, tỉnh dậy đi con.”

Ngoài cái này ra còn có giọng nói ôn nhu của phụ nữ, đó là giọng nói của Tần Văn Châu.

Khuôn mặt Ngôn Hi trước mắt cũng ngày càng trở nên mơ hồ, cuối cùng Ngôn Cẩn bỗng nhiên cảm giác được tựa hồ mình có thể khống chế được khối thân thể này.

Cô véo véo lòng bàn tay mình, dùng hết sức lực nâng cánh tay lên, đầu ngón tay tím tái đặt trên mặt Ngôn Hi.

“Thực xin lỗi, đừng khóc.”

Ngôn Cẩn nghe được một âm thanh như vậy vang lên, tựa hồ là cô nói, lại tựa hồ không phải cô nói.

………..

“Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn!”

Ngôn Cẩn mở to hai mắt, phát hiện quanh mình vây một vòng tròn người, đứng đầu là người phụ nữ một thân tây trang, tựa hồ Tần Văn Châu vừa từ một phòng họp nào đó tới đây.

Nhìn đến Ngôn Cẩn rốt cuộc cũng tỉnh lại, đám người vây quanh cô lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngôn Hi lúc này đã thay xong quần áo đi lên, cô nhìn đến ánh mắt Ngôn Cẩn nhìn mình liền không khỏi mở miệng nói: “Tiểu Cẩn, vừa rồi em làm sao vậy? Vừa rồi chị kêu như thế nào em cũng không tỉnh.”

Những lời này của Ngôn Hi lập làm Ngôn Cẩn tức nhớ tới giấc mơ của mình ban nãy.

Hai tay giấu trong chăn của cô lập tức siết chặt.

Nhưng trên mặt lại phảng phất ý nói giỡn: “Không có việc gì, em chính là mơ một giấc mơ, không muốn tỉnh lại thôi.”



Tần Văn Châu một bên nghe được Ngôn Cẩn nói như vậy, không khỏi vươn ngón tay chọc chọc trán Ngôn Cẩn.

“Con đó nha!” Trong giọng nói rất rõ ràng mang đầy ý vị thân cận.

Nhưng là thời điểm bà quay đầu nhìn Ngôn Hi, liền không có thân cận như thời điểm đối đãi với Ngôn Cẩn.

Trên mặt bà treo lên một nụ cười ôn hòa hoàn mỹ, hỏi Ngôn Hi: “Mẹ vừa mới tới đã bị đứa nhỏ Tiểu Cẩn này dọa rồi, còn không có kịp hỏi việc xảy ra của Tiểu Hi ngày hôm qua, hiện tại khẳng định Tiểu Hi không có việc gì đi.”

Ngôn Hi lắc lắc đầu đáp: “Mẹ, con không có việc gì, chính là rơi xuống nước cảm lạnh mà thôi, hơn nữa hiện tại con đã hạ sốt, thực mau liền có thể xuất viện.”

Tần Văn Châu cười: “Vậy là tốt rồi.”

Người bên ngoài xem một màn này, đều thấy đây là cảnh tượng mẹ hiền con thảo ấm áp, ngay cả Ngôn Ái Quốc đứng một bên nhìn cũng nhịn không được trên mặt tỏ ra ý vừa lòng.

Hiển nhiên đối với con dâu có thể đối xử tốt với Ngôn Hi, ông cũng cảm thấy thập phần vừa lòng.

Chỉ là Ngôn Cẩn lại có thể cảm giác được Tần Văn Châu đối đãi với mình cùng đối đãi với Ngôn Hi là không giống nhau.

Nhưng cũng không thể không nói, hiện tại Tần Văn Châu đối với Ngôn Hi đã tốt hơn so với cốt truyện một trăm lần, cho nên cô cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu, sau đó nhanh chóng từ trên giường bò dậy, đi tới buồng vệ sinh rửa mặt.

Chờ đến khi cô rửa mặt xong, mặt tốt quần áo, lại bị Tần Văn Châu cảm thấy không yên tâm lôi kéo đến khoa tim mạch nhìn một chút, đảm bảo Ngôn Cẩn lúc trước không thể tỉnh lại không phải bởi vì bệnh tim tái phát, lúc này Tần Văn Châu mới yên tâm.

Sau đó lại mang Ngôn Hi đi kiểm tra thân thể một chút.

Trừ bỏ cảm lạnh do bị rơi xuống nước, thân thể của Ngôn Hi đã không còn gì đáng ngại.

Bởi vậy cuối cùng Tần Văn Châu ra quyết định, bà trực tiếp đi làm thủ tục xuất viện cho Ngôn Hi, chuẩn bị mang theo hai đứa nhỏ trở về thành phố Tĩnh An.

Trong lúc đó, trừ bỏ kẻ gây họa Hạ Toàn bị vợ xách lỗ tai lại đây kiểm điểm với Ngôn Hi một lần, còn lại cũng không phát sinh việc gì khác.

Tần Văn Châu cũng không trực tiếp đưa Ngôn Hi trở về trường học, mà kêu Ngôn Thành đi trường học xin nghỉ cho Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ba ngày, sau đó chăm sóc hai người ăn ngon ngủ kỹ, thẳng đến khi Ngôn Hi đã hoàn toàn khỏi cảm mạo, bà mới để Ngôn Thành một lần nữa đưa hai đứa trẻ về trường.

Ngôn Cẩn trong lúc không đi trường học, bởi vì lúc trước muốn ở bệnh viện chăm sóc Ngôn Hi cho nên cô cũng không có viết thêm chương mới của tiểu thuyết, hiện tại vừa vặn được nghỉ gõ nhiều chữ một chút.

Hai người Tần Văn Châu cùng Từ Phượng Liên ngồi trong phòng bếp, Ngôn Ái Quốc cùng Ngôn thành ngồi ở sô pha trong phòng khách nói chuyện phiếm.

Ngôn Hi thân thể còn yếu, bởi vậy Ngôn Cẩn đưa cô về phòng của mình nghỉ ngơi.

Bên này Ngôn Cẩn đem chương mới tải lên, liền đi vào khu bình luận.

Đúng như cô dự đoán, Tưởng Thành vẫn cứ ở khu bình luận nói chuyện người đọc khác nghe không hiểu.

Đối với Ngôn Cẩn nói chuyện bằng giọng điệu ngọt ngào, kể lể mình hối hận ra sao, liền phảng phất ở trong lòng hắn hành động làm Ngôn Cẩn gặp tai nạn xe đến chết cũng không phải việc gì lớn.



Ngôn Cẩn thật sự bội phục loại suy nghĩ này của Tưởng Thành.

Chẳng qua hôm nay cô cũng không chỉ tới đây để xem Tưởng Thành biểu diễn một màn vô liêm sỉ.

Ngôn Cẩn click một bình luận của Tưởng Thành, thông qua bình luận nhắn tin vào tài khoản của đối phương.

【 Anh có thể nguyện ý vì tôi làm bất cứ điều gì sao? Vậy anh có thể vì tôi giáo huấn một người không? 】

Lúc trước Ngôn Cẩn thông qua thông tin trên mạng tìm hiểu được đại khái ở thế giới này Tưởng Thành có thân phận gì.

Mà nếu đối phương vẫn ở khu bình luận làm phiền mình, chi bằng nửa thật nửa giả thừa nhận thân phận của mình một chút, sau đó khiến Tưởng Thành đi tìm Lăng Phong gây phiền toái.

Ngôn Cẩn trả lời xong, liền đem bình luận xóa bỏ, như vậy trừ bỏ Tưởng Thành có thể nhìn thấy mình trả lời hắn, mặt khác những người đọc khác cũng không thấy.

Ngôn Cẩn viết xong liền đợi một chút, bên kia trong khoảng thời gian ngắn không có động tĩnh, hiển nhiên hiện tại Tưởng Thành không đăng nhập tài khoản.

Ngôn Cẩn cũng không vội, bởi vậy cô thực mau rời khỏi app tiểu thuyết, sau đó tiếp tục gõ chữ.

………..

Sau mấy ngày xin nghỉ Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi liền tới trường học, thời điểm hai người tới lớp chủ nhiệm Vương Cầm liền quan tâm vài câu, sau đó cũng không nhắc lại chuyện này.

Mà sự việc Ngôn Hi đi thi vậy lý rơi xuống nước, thông qua mấy bạn học cùng thi liền truyền ra, cho nên cơ hồ toàn bộ trường học đều đã biết.

Cũng bởi vậy lúc này đây Ngôn Hi vừa mới tới phòng học ban nhất, liền được đại bộ phận bạn học quan tâm.

“Bạn học Ngôn Hi, thân thể cậu hẳn là tốt rồi đi.”

“Bạn học Ngôn Hi, người hại cậu rơi xuống nước có ngồi tù không?”

“Bạn học Ngôn Hi…….”

Ngôn Hi bị mọi người xúm vào hỏi thăm trong phút chốc cảm thấy to đầu, chỉ là trước nay tính tình cô đều nhu hòa, mặc kệ thân thể không thoải mái cũng không cự tuyệt, mà từng bước từng bước trả lời các câu hỏi của mọi người.

Ngôn Cẩn tự nhiên là thấy được điểm này, cô cũng biết mấy bạn học này đều có ý tốt quan tâm Ngôn Hi, chẳng qua hiện tại Ngôn Hi muốn thanh tĩnh, không phải quan tâm dồn dập như vậy thôi.

Bởi vậy sau một lúc, ngôn Cẩn ngồi cạnh Ngôn Hi liền có chút không thoải mái bưng kín trái tim mình. Sau đó ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt nhu nhược nhìn mấy cô gái có thanh âm lớn nhất nói:

“Bạn học, có thể phiền bạn nói nhỏ thôi được không? Tớ có điểm khó chịu quá.”

Nếu lời này là Ngôn Hi nói ra, khẳng định một bộ phận sẽ cảm thấy Ngôn Hi làm bộ làm tịch.

Nhưng hiện tại người nói là Ngôn Cẩn, một người mắc bệnh tim bẩm sinh yếu đuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play