Editor: spring | Beta-er: lnc
Khoảng thời gian tập huấn vẫn tẻ nhạt như trước đây, thậm chí lần này còn khổ cực hơn lần đầu nhiều.
Thật vất vả mới xông pha đến cửa ải cuối cùng, chỉ còn lại có mười chín người. Chẳng ai muốn mình là người bị loại bỏ khỏi cuộc chơi, cho nên ai nấy đều ra sức, dùng hết sức lực để xông về phía trước.
Thời gian biểu của mấy người Cảnh Từ là từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, trong đó có một tiếng rưỡi thời gian nghỉ trưa. Nhưng trong thực tế, gần như không có người nào nghỉ ngơi.
Buổi tối trước khi ngủ càng là thế.
Dù đã mệt mỏi vô cùng, nhưng rửa mặt xong, cơ thể vẫn sẽ vô ý thức ngồi xuống bàn học, tự động bước vào trạng thái học tập.
Một ngày Cảnh Từ ngủ chưa đến sáu tiếng, thời gian học tập trung bình xấp xỉ mười sáu tiếng. Mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã gầy đi trông thấy.
Thân thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc vừa phấn khởi vừa thỏa mãn.
Bởi vì Doanh Kiêu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, mặc kệ cậu học trễ đến nhường nào, chỉ cần gọi một tiếng với đầu kia điện thoại, chắc chắn sẽ được đáp lại.
"Cảnh Từ, ngày nào anh cậu cũng học cùng cậu à?" Lúc ăn trưa, Vương Quỳnh vừa nhét gà rán vào trong miệng vừa tò mò hỏi cậu.
Ban đầu, thỉnh thoảng nghe thấy Cảnh Từ nói một hai câu, Vương Quỳnh còn tưởng cậu học đến choáng đầu, bắt đầu lầm bầm lầu bầu. Đến khi nhìn thấy trên tai cậu đang đeo tai nghe không dây mới hiểu hóa ra người ta đang gọi điện thoại.
Cảnh Từ nhất thời sặc, che miệng ho khù khụ: "Ừ."
"Xem cậu kìa, có gì mà kích động chứ." Vương Quỳnh không rõ ràng cho lắm, đẩy bát canh đến trước mặt cậu: "Mặt đỏ hết lên rồi, húp miếng canh cho xuôi chút đi."
Cảnh Từ hàm hồ cảm ơn cậu ta, vội vàng bưng bát canh lên như đang muốn che giấu gì đó, vùi đầu uống một hơi nửa bát.
"Đối xử với cậu tốt như vậy." Vương Quỳnh còn chưa hết hy vọng, tiếp tục truy vấn: "Là anh ruột cậu hả?"
"... Không phải."
"Trời ạ." Vương Quỳnh không dám tin: "Không phải anh ruột mà có thể làm được đến mức này, cũng quá tốt đi?"
Cậu ta lắc đầu cảm thán: "Sao tôi lại không có ông anh như vậy chứ, ghen tỵ với cậu."
Quả thực là rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.
Cảnh Từ không tự chủ dùng đầu ngón tay chạm vào điện thoại trong túi quần, nhớ tới Doanh Kiêu, cả trái tim cậu đều nóng lên.
Sau khi tạm chia tách, Doanh Kiêu vẫn luôn dùng cách của hắn để làm cho cậu yên tâm. Dù hiện tại bọn họ đang yêu xa, dù không thể gặp mặt, nhưng mỗi phút mỗi giây cậu đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của Doanh Kiêu.
Có thể là cuộc trò chuyện mỗi đêm, có thể là một chiếc đánh dấu sách kẹp trong vở, cũng có thể là chiếc vòng tay chưa từng tháo xuống từ khi đeo lên.
Vì mối quan hệ giữa bọn họ, hắn đã làm tất cả những gì có thể làm.
Cảnh Từ nuốt miếng cơm cuối cùng trong miệng xuống, mang khay cơm đến chỗ thu dọn, vội vàng đi về phía phòng học.
Cho nên, chuyện còn lại hãy giao cho cậu đi.
Thế là, mấy ngày kế tiếp, Vương Quỳnh kinh hãi phát hiện, Cảnh Từ nỗ lực đến mức liều mạng.
Cậu ta vốn nghĩ, dù sao tập huấn cũng chỉ diễn ra trong mấy ngày, cố gắng nhất thời cũng không có quá nhiều ý nghĩa, bình mẻ không sợ sứt. Nhưng mỗi lần quay đầu nhìn Cảnh Từ, suy nghĩ này lập tức tan thành mây khói.
Không chỉ là Vương Quỳnh, có kiểu bạn cùng phòng như Cảnh Từ, hai người còn lại trong ký túc xá cũng không tự giác sinh ra cảm giác nguy cơ.
Nhất là Sầm Hải, cậu chàng là người bước vào đội dự bị với thành tích cao nhất, còn được chọn làm tuyển thủ đại biểu lên phát biểu trong nghi lễ khai mạc. Áp lực của cậu chàng lớn hơn các đội viên khác, lúc này bị Cảnh Từ kích thích, suýt chút nữa thức xuyên đêm làm bài.
Cứ như vậy, trong phòng ngủ 207 xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ ——
Mỗi đêm khuya, bốn người trong ký túc xá đều sẽ cầm sách, ngồi trước bàn không nhúc nhích, vùi đầu học hành cực khổ, như thể ai đứng dậy trước sẽ thua.
Thời gian của chín ngày bị kéo dài vô hạn, thật vất vả chịu đựng đến lần thi cuối cùng kết thúc, tất cả mọi người giống như hao hết sức lực, ngồi liệt trên chỗ ngồi.
Mặc dù quan hệ giữa Vương Quỳnh và Cảnh Từ khá tốt, nhưng họ đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh. Trong lúc tập huấn có mấy lời không tiện nói, bây giờ nói thì không thành vấn đề.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Cảnh Từ, cảm thán: "Cậu lần này liều thật đấy."
Cảnh Từ nhìn phòng học mình đã ngồi trong chín ngày qua một lần cuối, cất đồ đạc của mình vào trong cặp sách, kéo khóa lên: "Dù sao cũng là cửa ải cuối cùng mà."
"Cậu không biết Sầm Hải cũng bị cậu ép thành dạng gì đâu." Vương Quỳnh cầm đồ của mình lên, vừa đi ra ngoài cùng Cảnh Từ vừa nhỏ giọng nói: "Cậu ta vốn đã gầy rồi, lần này gầy như que củi luôn. May là giờ không phải mùa đông, không thì cảm giác gió thổi qua là cậu ta ngã luôn mất."
Cảnh Từ ngạc nhiên: "Bị tôi ép?"
Những ngày qua cậu dành toàn bộ sức lực vào việc học tập, có đôi khi quên cả việc mình đang gọi điện thoại cho Doanh Kiêu, mang cả tai nghe đi ngủ. Ngày hôm sau dậy đánh răng rửa mặt mới phát hiện, chứ đừng nói là chú ý đến trạng thái của những người khác.
"Hóa ra cậu còn không biết?" Vương Quỳnh im lặng, bật cười nện vào bả vai cậu: "Cậu học ác như vậy, khiến ngay cả chúng tôi cũng căng thẳng theo. Chẳng lẽ, cậu không nhận ra ký túc xá của chúng ta càng ngày càng tắt đèn muộn sao?"
Cảnh Từ bật cười: "Cái này tôi không nhận ra thật."
"Phục cậu." Vương Quỳnh liếc mắt nhìn cậu, sau đó nhìn sang hai bên, thấy không có ai mới thấp giọng nói: "Sao hả? Có nắm chắc không?"
"Không rõ lắm." Cảnh Từ lắc đầu, cho cậu trả lời vô cùng tiêu chuẩn: "Chờ đến khi công bố thành tích xem thế nào."
Vương Quỳnh tặc lưỡi, biết mình hỏi không ra cái gì, không ép cậu nữa.
Ngoài bọn họ ra, phụ huynh đội viên đội tập huấn, bạn bè, thầy cô đều đang chờ đợi thành tích.
Căn cứ vào thời gian công bố danh sách lần tuyển chọn đầu tiên, rất nhiều người đang âm thầm dự đoán thành tích lần này khả năng cũng sẽ công bố trong buổi lễ bế mạc, cho nên hôm nay chẳng có mấy ai đang chờ đợi.
Nhưng mà có lẽ do muốn đánh cho bọn họ một cái trở tay không kịp, lần này hiệu suất của ban giám khảo cực kỳ cao. Sau buổi trưa, kết quả tuyển chọn đã được thông báo.
Bên dưới tiêu đề "Danh sách đội tuyển Hoa quốc tham gia IMO" ngắn ngủi, cái tên đầu tiên chính là ——
Cảnh Từ, trung học phổ thông Thực nghiệm tỉnh Đông Hải, tỉnh Đông Hải.
Chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng Cảnh Từ sẽ vượt lên Sầm Hải, lấy thành tích đứng đầu tiến vào đội tuyển quốc gia.
"Đù má! Đỉnh dữ!" Nhìn qua danh sách xong, Vương Quỳnh bổ nhào vào trên người Cảnh Từ, dùng sức ôm lấy cậu, hưng phấn nói: "Chúc mừng! Thành tích lần này quá trâu bò!"
Cảnh Từ bị cậu ta lao vào người nên lảo đảo, lui về phía sau mấy bước mới đứng vững, cười nói: "Hẳn là cùng vui."
Mặc dù là cái tên cuối cùng, nhưng Vương Quỳnh cũng chen được vào đội tuyển quốc gia.
Tháng bảy này, hai người sẽ cùng nhau đại diện cho quốc gia ra nước ngoài tham gia thi đấu quốc tế.
"Vừa rồi tôi còn suýt chút nữa tưởng là mình nhìn nhầm rồi." Vương Quỳnh hoãn lại một lúc mới nói: "Cậu thế mà vượt qua cả Sầm thần!" Cậu ta rung đùi đắc ý cảm thán: "Đáng sợ, thật là đáng sợ."
Cảnh Từ cũng vô cùng kích động, phản ứng đầu tiên của cậu chính là gọi điện thoại cho Doanh Kiêu. Nhưng gọi xong rồi mới nhận ra lúc này Doanh Kiêu đang nghỉ trưa, cậu vội vàng cúp máy, ngược lại mở Wechat.
Đầu ngón tay cậu run run, ấn nhiều lần mới mở ra trò chuyện với Doanh Kiêu, gửi danh sách cho hắn.
Vương Quỳnh ở bên cạnh thấy thế hiểu rõ: "Báo tin vui cho anh cậu đấy à?"
"Ừ."
"Vẫn là cậu tỉnh táo, tôi đã vui đến choáng người rồi, hoàn toàn không nhớ đến chuyện này!" Vương Quỳnh lấy điện thoại di động ra, nói với Cảnh Từ: "Cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi đi gọi điện cho mẹ."
Cảnh Từ gật đầu: "Được."
Sau khi Vương Quỳnh đi, cậu thật sự không kìm nén được, nắm chặt điện thoại hưng phấn đi vòng vòng.
Lần trước, sau khi cậu tiến vào đội tập huấn, lúc gặp lại Kiều An Ngạn, đầu cậu không còn đau như trước nữa.
Vậy lần này thì sao? Cậu đã trở thành đội viên chính thức của đội tuyển quốc gia, có thể hoàn toàn triệt tiêu ảnh hưởng của Kiều An Ngạn đối với cậu và Doanh Kiêu không?
Cảnh Từ càng nghĩ tâm trạng càng kích động, chỉ hận không thể bỏ cả nghi lễ bế mạc để chạy thẳng về tỉnh Đông Hải.
Đúng lúc đó điện thoại rung lên, cậu sửng sốt một lúc mới miễn cưỡng thu hồi suy nghĩ, nhìn xuống màn hình.
Người gọi điện là Doanh Kiêu.
"Anh?" Cảnh Từ nghi ngờ ấn nút nghe: "Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, sao anh lại..."
"Vẫn luôn chờ tin tức của em đấy." Trong góc hành lang, Doanh Kiêu dựa vào tường, trong mắt chứa ý cười: "Em yêu, chúc mừng."
Là người chứng kiến quãng đường đi đến thành công của Cảnh Từ, chỉ có Doanh Kiêu biết cậu đã trải qua khó khăn thế nào.
Không chỉ gặp phải đối thủ cạnh tranh có thực lực mạnh mẽ, còn có ảnh hưởng đến từ Kiều An Ngạn. Cũng may, tất cả đều có hồi đáp xứng đáng.
Lần đầu tiên tỉnh Đông Hải có tuyển thủ tiến vào đội tuyển thi đấu quốc gia...
Trái tim Doanh Kiêu đập thình thịch, Cảnh Từ lợi hại như vậy, chính là người hắn thích.
Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi, cảm giác tự hào và kiêu ngạo trong lòng hắn gần như muốn tràn ra ngoài.
"Lúc nào thì em trở về?"
"Xế chiều ngày mai." Hô hấp Cảnh Từ hơi gấp gáp, cậu không thể chờ đợi được nữa rồi: "Em sẽ mua vé sớm nhất! Anh, anh đợi em, chờ em trở về thì hai chúng ta thử lại lần nữa, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ lần này được thì sao!"
Chàng ngốc này.
Cổ họng Doanh Kiêu nghẹn lại, sau khi vào đội tuyển quốc gia, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến không phải vinh dự, cũng không phải danh vọng, mà là hắn.
Sao Cảnh Từ lại có thể đánh yêu đến như vậy?
Doanh Kiêu hít thở sâu, không dám đùa giỡn Cảnh Từ, sợ cậu càng nôn nóng trở về, giọng khàn khàn nói: "Không vội, thời gian không gấp đâu. Nghe lời, trở về như bình thường là được, đừng để anh lo lắng cho em."
"Được." Cảnh Từ cũng ý thức được tâm tình của mình có phần hơi quá mức, cậu cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, nói vào microphone: "Anh đừng lo lắng, em sẽ chú ý an toàn."
Hai người lại nói một hồi, đến tận khi Vương Quỳnh đến mới cúp điện thoại.
Sáng ngày hôm sau, nghi lễ bế mạc của đội tập huấn đúng hạn cử hành.
Cảnh Từ là một trong số những đội viên trúng tuyển, cần lên sân khấu chụp ảnh lưu niệm. Vẻ mặt cậu lạnh lùng, thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, trên thực tế đầu óc sớm đã không biết bay đi nơi nào.
Cậu phối hợp với nhân viên công tác đi hết chương trình, lại chụp ảnh cùng các thầy cô giáo. Đến khi lễ bế mạc kết thúc, ngay cả cơm trưa cậu cũng không ăn, vội vàng tạm biệt Vương Quỳnh, bước lên chuyến tàu về nhà.
Trong khoảng thời gian này, cậu vốn vô cùng mỏi mệt, cộng thêm cảm xúc thay đổi đột ngột. Ban đầu cậu chỉ tựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết thế nào lại ngủ thiếp đi, còn lần đầu tiên nằm mơ.
Lần này, cuối cùng Cảnh Từ cũng mơ thấy nguyên nhân chết ở đời trước của cậu.
Không phải là chết đi theo nghĩa đen, mà là biến mất trong thế giới hiện thực, tiến vào trong thứ gọi là không gian hệ thống đổi mệnh trong miệng Kiều An Ngạn, biến thành bàn tay vàng của gã.
Một ngày lại một ngày bị gã rút đi sinh mệnh, trí tuệ và tất cả những thứ có thể bóc lột.
"Ông trời thật là quan tâm tao, để tao sắp khi chết lấy được thứ này." Nhìn cậu từng chút một suy yếu đi ở trong không gian, trong mắt Kiều An Ngạn toàn là điên cuồng: "Dù mày là nhân vật chính của thế giới này thì sao chứ? Bây giờ còn không phải là rơi vào trong tay tao hay sao?"
"Chờ bao giờ đổi mệnh thành công, nhân vật chính của thế giới sẽ biến thành tao, mà mày... sẽ không còn ai nhớ đến mày."
Đầu Cảnh Từ rất đau, ý thức của cậu càng ngày càng mơ hồ, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn nhớ rằng Doanh Kiêu đang chờ mình.
Cậu muốn chạy trốn, muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích trong không gian, nhưng bất luận thế nào cậu cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều An Ngạn dựa vào mình mà trở nên càng ngày càng tốt.
Những dấu vết tồn tại của cậu biến mất từng chút một, thầy cô của cậu, bạn học của cậu, bạn bè của cậu... Tất cả mọi người dần dần quên cậu.
Ngoại trừ một người ——
Doanh Kiêu.
Từ đầu đến cuối, bạn trai của cậu vẫn luôn nhớ rõ ràng về cậu.
Cảnh Từ nhìn thấy Doanh Kiêu dùng toàn bộ sức lực để tìm kiếm tung tích của mình, nhìn thấy hắn hỏi tất cả mọi người xung quanh.
Ban đầu, câu trả lời hắn nhận được là ——
"Không biết, có phải là có việc nên không ở trong ký túc xá không? Đến tối cậu lại gọi điện thoại cho cậu ấy xem."
Sau đó ——
"Cái tên Cảnh Từ này hơi quen tai, lớp chúng mình à? Ngại quá, không hiểu sao tôi lại bỗng nhiên quên mất cậu ấy rồi, không nhìn thấy đâu."
Cuối cùng ——
"Cảnh Từ? Ai vậy? Không biết, ký túc xá của chúng tôi thật sự không có người này. Cái giường ngủ trống không kia hả? Vừa vào học đã trống rồi mà."
Mặc dù thân thể Cảnh Từ ở trong không gian hệ thống, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy hết thảy. Cậu ở bên trong liều mạng gào thét, gần như muốn rách cả họng ——
Anh, anh nhìn em đi, em ở đây này!
Xin anh hãy nhìn em đi!
Nhưng Doanh Kiêu nhìn không thấy, nghe không được.
Bao nhiêu lần, hắn gặp thoáng qua Kiều An Ngạn, cũng gặp thoáng qua... cậu.
Mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng. Doanh Kiêu vẫn luôn tìm cậu, chưa từng từ bỏ, cũng chưa từng tìm được.