Edit: spring | Beta: lnc

Vừa bắt đầu khó chịu, Cảnh Từ còn tưởng rằng do tập huấn mệt nhọc. Cậu không để ý, cảm thấy ngủ một giấc thật ngon là khôi phục lại được, cho đến khi Doanh Kiêu nắm tay cậu dưới ngăn bàn.

Một cơn đau đớn kịch liệt trào ra từ chỗ làn da hai người chạm nhau, trong chốc lát truyền khắp toàn thân. Cảnh Từ đau đến toàn thân run lên, vô thức tránh đi.

Đau đớn đột nhiên biến mất.

"Không cho nắm tay à?" Doanh Kiêu nhướng mày, quay đầu sang: "Rời đi nửa tháng... Em sao vậy?"

Doanh Kiêu ngạc nhiên nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hắn dán bàn tay mình lên trán cậu cảm nhận, lo lắng hỏi: "Có phải là bị cảm không? Khó chịu chỗ nào? Nói cho anh nghe xem."

Chỗ bị hắn chạm vào lại quặn đau, rõ ràng giống như đang cố ý nhắc nhở cậu đây không phải ảo giác.

Là thật, vốn không đau, Doanh Kiêu chạm vào cậu cậu sẽ đau.

Đầu ngón tay Cảnh Từ run rẩy, sóng gió trong lòng nổi lên.

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng lúc lên tầng vẫn còn ổn, Doanh Kiêu còn ôm vai cậu, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

Doanh Kiêu thấy cậu hồi lâu không lên tiếng, dùng sức nắm tay cậu, muốn kéo sự chú ý của cậu về: "Nói chuyện."

"Em..." Cảnh Từ cố gắng chịu đựng đau đớn không ngừng tăng lên, không cho Doanh Kiêu nhìn ra điểm khác thường gì, cắn răng đáp: "Không có việc gì, chỉ là..." Quá đau, cậu không thể không dừng lại thở dốc một lúc mới nói tiếp: "Chỉ là có hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được."

Doanh Kiêu nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Thể chất Cảnh Từ không hay ra mồ hôi, nhưng lúc này, hắn đang nắm một bàn tay ướt nhẹp, tràn ngập mồ hôi, không giống biểu hiện của mệt mỏi cho lắm.

Nhưng hắn không nghĩ nhiều, dù sao trước đó Cảnh Từ vẫn khỏe.

Đại khái là quá mệt mỏi nên đổ mồ hôi?

Doanh Kiêu buông cậu ra, nhẹ giọng dặn dò: "Vậy em nằm sấp ngủ một lúc không? Nếu như cảm thấy không ổn phải mau nói với anh, không được gắng gượng chống chịu, biết chưa?"

Cảnh Từ lung tung gật đầu.

Thân thể càng ngày càng khó chịu, nhịp tim cực nhanh, ngực bị đè ép đến gần như không thở nổi.

Giống như cơn đau đầu hồi trước...

Đôi mắt Cảnh Từ bỗng nhiên trợn to, cậu đứng phắt dậy, nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Kiều An Ngạn!

Người có thể khiến cậu xuất hiện hiện tượng không bình thường như vậy nhất định là Kiều An Ngạn!

"Đi đâu?" Doanh Kiêu không yên lòng cậu, đứng lên theo: "Anh đi cùng em".

"Không cần đâu." Cảnh Từ hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình tự nhiên quay đầu: "Em đi tìm thầy, trở về phải đi chào hỏi thầy một tiếng."

"Anh cứ làm bài đi, em không sao."

Cậu nói hợp tình hợp lý, Doanh Kiêu không hoài nghi, dõi mắt nhìn cậu đi ra phòng học, lúc này mới ngồi xuống một lần nữa.

Cảnh Từ không đi đến văn phòng, cậu vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng đến cửa cầu thang.

Ở bên cạnh Doanh Kiêu sẽ khó chịu, Doanh Kiêu chạm vào cậu sẽ đau, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ phải tiếp tục thế nào?

Trái tim Cảnh Từ rơi thẳng xuống đáy vực, ba chân bốn cẳng bò lên tầng bốn, đi thẳng đến lớp 11-11.

Cậu nhất định phải biết rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Vừa khéo là, mới đi đến lớp 11-10, cậu chạm mặt Kiều An Ngạn.

Gã hình như có việc gấp, bước chân vội vàng, chỉ lo cắm đầu đi về phía trước, suýt chút nữa va phải Cảnh Từ.

"Nhường..." Kiều An Ngạn ngước mắt, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt biến từ không kiên nhẫn thành căm hận sâu đậm: "Buồn nôn."

"Người buồn nôn nhất là cậu thì có." Đầu óc Cảnh Từ nhanh chóng vận chuyển, cố gắng nghĩ chủ đề dẫn dắt Kiều An Ngạn: "Lúc Lễ Giáng Sinh, có phải cậu đưa thư tình cho Doanh Kiêu không?"

Sau cậu ta lại biết chuyện này?

Kiều An Ngạn vừa bực vừa hận, còn có cảm giác xấu hổ khi trò cười bị đối thủ một mất một còn biết.

Gã hung tợn trừng mắt Cảnh Từ, thẹn quá hoá giận, gần như đã mất lý trí hét: "Vậy thì sao? Liên quan gì đến mày! Tưởng rằng Doanh Kiêu buộc cái dây giày cho mày là coi trọng mày đấy à? Mẹ mày tự đi mà mơ đẹp đi!"

Gã như thể muốn thuyết phục mình, hoặc như thể muốn khích bác Cảnh Từ: "Tao nói cho mày biết! Cho dù Doanh Kiêu không chấp nhận tao, mày cũng đừng đùa!"

Nói xong, gã hung hăng đẩy Cảnh Từ, vòng qua cậu đi xuống lầu.

Cảnh Từ không ngăn cản gã, bởi vì cậu chợt nhận ra một chuyện: Lần này nhìn thấy Kiều An Ngạn, cậu không còn đau đầu nữa.

Là do cậu đã vào đội dự bị quốc gia sao?

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu đã bị cậu phủ nhận.

Không, nếu quả thật là như thế này, trên người cậu sẽ không xuất hiện vấn đề hiện tại.

Vậy thì vì cái gì?

Đúng rồi, buộc dây giày!

Trước đó, ảnh hưởng ban đầu của Kiều An Ngạn đối với cậu đã rất nhỏ. Nhưng sau khi Kiều An Ngạn nhìn thấy Doanh Kiêu buộc giây giày cho cậu, cậu đột nhiên không thể tiếp xúc với Doanh Kiêu, cũng sẽ không còn nhức đầu.

Điều này liệu có nghĩa là, trong lúc vô ý Kiều An Ngạn đã vận dụng tính chất đặc biệt cuối cùng có thể ảnh hưởng cậu, biến thành trở ngại giữa cậu với Doanh Kiêu?

Cảnh Từ cụp mắt kinh ngạc nhìn mặt đất, thật lâu sau bỗng nhiên mất sức dựa vào tường.

Cậu chưa từng sợ Kiều An Ngạn ác ý nhằm vào mình, dù sao chỉ cần cậu càng ngày càng tốt, một ngày nào đó sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ, cậu bỗng nhiên sợ hãi.

Giải thích như thế nào với Doanh Kiêu đây?

Một ngày hai ngày kiếm cớ không cho hắn đụng chạm còn được, nhưng một tháng hai tháng, thậm chí là mấy năm thì sao?

Bọn họ đang yêu đương, sao có thể hoàn toàn không tiếp xúc.

Ánh đèn hành lang hắt lên mặt cậu, phản chiếu sắc mặt hoàn toàn trắng bệch của cậu. Xung quanh không ngừng có người đi qua, thỉnh thoảng tò mò nhìn cậu. Cảnh Từ không có cảm giác gì đứng ở đó, trong lòng lo sợ không yên.

Không biết qua bao lâu, đến tận khi hai chân cũng bắt đầu run lên, Cảnh Từ mới chợt phục hồi tinh thần lại, quay người đi từng bước một xuống lầu.

Cậu đi rất chậm, như thể trên lưng cõng thứ gì đó nặng nề.

Khoảng cách một tầng lầu ngắn ngủi, cậu dùng suốt mười phút.

Trước khi đẩy cửa phòng học ra, Cảnh Từ dùng sức vò mặt mình để có chút màu máu.

Cậu muốn ở bên cạnh Doanh Kiêu, không ai có thể ngăn cản, dù là nhân vật chính của thế giới này cũng không được.

Chỉ là đau đớn một chút thôi, không thoải mái một chút thôi, cậu có thể nhịn. Cứ chịu đựng như vậy, chờ sau này quen thuộc rồi là ổn.

Cảnh Từ làm rất tốt, ngay cả bạn cùng phòng Lý Trụ của cậu cũng không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng Doanh Kiêu vẫn phát hiện.

"Cảnh Từ." Bên cạnh bồn hoa gần tòa nhà dạy học, nơi mà hắn thổ lộ với cậu, lần đầu tiên Doanh Kiêu gọi tên đầy đủ của cậu: "Anh chạm em em có đau không?"

Cho dù Cảnh Từ giấu giếm tốt đến mấy, thật sự có vài thứ phản xạ có điều kiện lại không giấu được.

Cả trái tim của Doanh Kiêu chỉ thiếu điều treo trên người cậu, sao có thể không nhận ra.

Trước khi nhận ra, hai ngày này hắn chạm vào cậu bao nhiêu lần?

Không nhớ nổi cũng đếm không hết, Cảnh Từ phải đau như thế nào mới vẫn luôn tái mặt.

Trái tim Doanh Kiêu co rút đau đớn, hận không thể chặt tay mình.

Hắn nhắm mắt lại, trực tiếp ngả bài với Cảnh Từ: "Là bởi vì em không phải người của thế giới này, hay là bởi vì Kiều An Ngạn?"

Đầu óc Cảnh Từ ong một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng.

Cậu không tự chủ được mà lùi lại, đến tận khi lưng chạm vào bức tường cứng rắn mới tìm về một chút cảm giác chân thực.

"Anh..." Cậu nắm chặt tay, ép buộc mình tỉnh táo lại: "Sao anh lại biết?"

Hắn có... sợ hãi cậu không?

"Em có bị ngốc không vậy?" Nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, Doanh Kiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, muôn ôm cậu sờ đầu cậu, đã giơ tay lên rồi nhưng lại buông xuống: "Ngày đầu tiên anh đã biết rồi, em với cậu ta quá không giống nhau."

"Còn nhớ việc anh bắt em viết giấy cam đoan không? Đó là vì để xác nhận chữ viết của em. Còn cả cố ý chỉ sai chỗ ngồi cho em, ra sức trêu chọc em, đều đang thăm dò em."

"Sao phải sợ em?"

Doanh Kiêu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: "Biết ơn em đi đến bên cạnh anh còn không kịp."

Hốc mắt Cảnh Từ nhanh chóng đỏ lên, cậu nghẹn ngào gọi một tiếng: "Anh..."

"Bây giờ có thể nói lai lịch của em cho anh biết không?"

Cảnh Từ gật gật đầu, cậu muốn kể từ khi quyển sách không hiểu sao xuất hiện trong điện thoại di động của mình, nhưng há to miệng, lại phát hiện không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.

Không phải là không muốn, mà là không thể, quy tắc của thế giới này đang ngăn cản cậu.

Cậu gấp đến độ trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn không thể nói được tiếng nào.

Doanh Kiêu thấy thế, lập tức đoán được nguyên nhân: "Nói không nên lời? Không sao cả, vậy để anh nói, em trả lời là được. Không thể mở miệng thì dùng gật đầu hoặc lắc đầu thay thế."

Doanh Kiêu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi: "Anh chạm vào em thì em sẽ đau đúng không?"

Cảnh Từ chần chờ một chốc, gật gật đầu.

"Có liên quan đến Kiều An Ngạn?"

Cảnh Từ gật đầu lần nữa.

"Gã..." Doanh Kiêu rũ mắt, che khuất sự lạnh lùng và lệ khí trong mắt: "Bây giờ còn có ảnh hưởng rất lớn đến em không?"

"Không còn nữa rồi." Cảnh Từ nghe hiểu ý của Doanh Kiêu: "Nguyên nhân gây ra là cậu ta, nhưng bây giờ tình huống không chịu sự khống chế của cậu ta nữa rồi."

Doanh Kiêu chậm rãi đè xuống xúc động muốn lập tức đến lớp 11-11 giết chết Kiều An Ngạn, hỏi tiếp: "Mấy ngày nay em không thoải mái bởi vì ở bên cạnh anh, hay là..." Hắn tạm dừng: "Bởi vì quan hệ giữa chúng ta?"

"Đừng có nói láo với anh." Doanh Kiêu thẳng vào mắt cậu: "Em không thể gạt được anh."

Hầu kết Cảnh Từ lăn lộn, hồi lâu sau mới khó nhọc nói: "Quan hệ của chúng ta."

Năm chữ ngắn ngủi như một con dao hung hăng đâm vào ngực Doanh Kiêu.

Hắn kiềm chế nắm chặt tay, tiếp tục hỏi: "Loại tình huống này... Giống với lúc em đau đầu à, chỉ cần em càng ngày càng tốt sẽ dần dần biến mất sao?"

"Sẽ." Đôi mắt Cảnh Từ đỏ bừng, giọng nói run rẩy, cậu ngước mắt nhìn Doanh Kiêu, gian nan nói: "Nhưng em không biết là bao lâu..."

Vừa dứt lời, cậu liền vội vàng bổ sung một câu: "Anh, anh yên tâm, em sẽ cố gắng thi đấu, kỳ thi của trường học em cũng sẽ không bỏ dở, anh, anh chờ em một chút."

Doanh Kiêu kinh ngạc nhìn Cảnh Từ, trong lòng vừa chua vừa mềm.

Trên người cậu bây giờ chắc chắn rất không thoải mái, nhưng ngược lại cố kìm nén để trấn an hắn.

Sao Cảnh Từ lại có thể khiến người ta thích như vậy.

"Muốn để anh chạm vào em thế à?" Trong miệng Doanh Kiêu đắng chát, hắn lại ra vẻ thoải mái vén tay áo lên, lộ ra vòng tay màu đen trên cổ tay: "Đã bị em buộc chặt rồi, không chờ em thì chờ ai?"

"Hôm sinh nhật anh đã nói gì với em nào? Coi lời anh như gió thoảng bên tai đúng không?"

Cảnh Từ lắc đầu.

"Vậy thì lặp lại một lần cho anh nghe đi."

"Chúng ta..." Trái tim Cảnh Từ dần dần yên ổn: "Chúng ta mãi mãi cũng sẽ không thay đổi."

"Vậy em sợ cái gì?" Doanh Kiêu cố gắng đùa cậu: "Chẳng phải chỉ là không thể chạm vào em thôi sao, chuyện lớn gì đâu, người khác ba mươi tuổi vẫn là trai tơ chẳng lẽ không sống được?"

Cảnh Từ bật cười.

Doanh Kiêu buông tay áo xuống, giọng nói thấp hơn bình thường vài phần: "Nhớ cho kĩ, lần sau còn cần anh nhắc nhở không?"

"Không cần."

Gió lạnh thấu xương thổi qua, dưới ánh đèn đường mờ mờ, một đoạn cành khô bộp một tiếng bị thổi gãy, rơi xuống đất.

"Lại nói, hôm nay là ngày 19." Doanh Kiêu bỗng nhiên nói: "Em yêu, sinh nhật vui vẻ."

Cảnh Từ khẽ giật mình, hóa ra hắn thật sự đoán được tất cả.

"Lần trước ăn mì trường thọ, lần này ăn bánh sinh nhật." Doanh Kiêu khe khẽ thở dài: "Ban đầu anh giấu ở ngăn bàn của em, muốn cho em một bất ngờ, giờ lại nói trước rồi."

Không biết sao, Cảnh Từ bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Cậu yên lặng nhìn Doanh Kiêu, kiên trì nói: "Chúng ta ăn chung."

Doanh Kiêu lắc đầu: "Trong túi bánh ngọt có một túi ngọn nến, em nhớ phải châm một ngọn để ước, cần bật lửa đi mượn Trịnh Khuyết."

"Chúng ta..." Hầu kết Doanh Kiêu lên xuống, lúc lại mở miệng giọng hắn đã khàn đi: "Tạm thời tách ra trước, em..."

"Em không chia tay!" Cảnh Từ như thể không thể chấp nhận, cắn răng cắt ngang lời hắn, bướng bỉnh nhấn mạnh: "Anh, em không tách ra."

Môi cậu run rẩy, âm thanh mang giọng mũi nồng đậm, vội vàng muốn chứng minh cho Doanh Kiêu xem: "Em không khó chịu, thật sự. Em không hề khó chịu chút nào hết, em có thể nhịn được."

Cậu cứ nói cứ nói, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Cảnh Từ không muốn như thế ở trước mặt Doanh Kiêu, vừa chật vật vừa khó coi, nhưng cậu không nhịn được.

Cậu quay đầu, dùng sức lau nước mắt: "Anh, anh đừng nghĩ tách em ra được không?"

Hốc mắt Doanh Kiêu phiếm hồng, đau lòng đến gần như muốn bùng nổ: "Đừng khóc."

Tay hắn nâng lên lại hạ xuống, không dám đụng vào Cảnh Từ, cuối cùng mạnh mẽ đấm một cái lên tường, giọng nói khàn khàn: "Em yêu, em có lương tâm chút đi, anh khó khăn biết bao mới theo đuổi được em."

"Nhưng mà..."

Đáy mắt Doanh Kiêu đỏ bừng: "Nghe lời, đừng để anh phải trợn mắt nhìn em khó chịu."

Cảnh Từ bỗng nhiên không thể nói nên lời.

Sau đó còn nói điều gì đó, cậu hoàn toàn không nhớ nổi. Cậu chỉ nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng, cậu liều mạng níu lại vạt áo trước của Doanh Kiêu, hôn lên môi hắn.

Rất đau, cả trên mặt sinh lý và tâm lý.

Cậu chưa từng nghĩ có một ngày bọn họ sẽ tách ra, dù chỉ là tạm thời.

Cậu cũng không ngờ, lần đầu tiên mình chủ động hôn hắn lại sẽ là lúc bọn họ chia xa.

- ------------

Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù tách ra nhưng vẫn ngọt. Hai người nói ra, thẳng thắn với nhau, không còn giấu giếm, quan hệ xem như bay vọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play