Buổi chiều hôm đó, người xưa nay sống cẩn thận tinh tế, trên người chưa từng dính mùi dầu mỡ - Doanh Kiêu, cầm cây lau nhà lông trụi một nửa mượn từ trong nhà hàng, ra toàn bộ sức lực dọn dẹp mỡ đông trên đất.
Không những không hề ghét bỏ, mà trên mặt luôn mang ý cười không che giấu được.
Cảnh Từ muốn làm cùng, lại bị hắn ngăn cản.
"Chút chuyện nhỏ này còn cần em phải ra tay?" Doanh Kiêu ấn cây lau nhà vào trong thùng giặt sạch, nhướng mày: "Không tin thể lực của anh?"
"Không phải." Cảnh Từ vội vàng giải thích: "Hai người sẽ nhanh hơn."
"Sốt ruột về nhà?" Doanh Kiêu khẽ cười một tiếng: "Cũng không phải không có cách."
Hắn tiến đến bên tai Cảnh Từ, thấp giọng nói: "Em nạp điện cho anh là được."
Cảnh Từ khẽ giật mình, nạp điện? Nạp điện thế nào?
"Nói một tiếng anh Doanh Kiêu hoặc chồng ơi cố lên gì đó."
Cảnh Từ không tự nhiên quay đầu, không để ý tới hắn.
Doanh Kiêu nín cười, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng chọc chọc cậu: "Đứng sang bên cạnh đi, đừng làm chậm trễ việc của anh, bằng không thì chốc nữa về nhà sẽ thật sự phải chứng minh cho em xem thể lực của anh."
Trong lòng Cảnh Từ vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, yên lặng lùi ra đằng sau.
Mới vừa qua giờ cơm trưa, hiện tại là thời điểm nhà hàng nhàn nhã nhất. Các bác các cô nhặt rau rửa chén sau bếp tụ năm tụ ba ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm.
Doanh Kiêu lớn lên đẹp trai, dáng người lại cao ngất, khiến các bác các cô không ngừng nhìn về phía hắn, xì xào bàn tán.
"Thằng nhóc này đang làm gì thế?"
"Vừa rồi bạn cậu ta vung dầu ra mặt đất, cậu ta đang dọn dẹp."
"Trời ạ, giờ người trẻ tuổi tri kỷ như thế cũng không thấy nhiều."
"Ai nói không phải."
"Dáng dấp tốt, khom lưng làm thời gian dài như vậy chẳng thấy mệt mỏi, thể lực và sức eo cũng không tệ đâu."
Các bác các cô liếc nhau, sôi nổi bật cười.
Cảnh Từ đứng bên cạnh nghe đối thoại từ đầu đến cuối không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt không biểu cảm kia chậm rãi đỏ lên.
Thu thập xong hết thảy, Doanh Kiêu chụp thùng nước một tấm, sau đó mới trả lại tất cả đồ dùng, lên tàu điện ngầm cùng Cảnh Từ.
Mặc dù không phải là giờ đi làm, nhưng tàu điện ngầm vẫn không có chỗ ngồi trống.
Doanh Kiêu dựa vào cửa, bảo Cảnh Từ đứng bên cạnh hắn, lấy điện thoại di động ra mở nhóm nhỏ của bọn Hà Chúc --
【Kiêu】: [hình ảnh]
Đám Hà Chúc vừa mới kết thúc một trận game, lúc này đang ngồi trên mặt đất uống Coca-Cola. Nghe được tiếng điện thoại di động kêu, bọn họ đồng thời mở Wechat.
Trịnh Khuyết phóng to hình ảnh, cẩn thận nhìn: "Anh Kiêu chụp cái này làm quái gì? Cậu ta và anh Từ đi làm công nhân tình nguyện?"
"Không phải chứ?" Hà Chúc cũng không hiểu được: "Chẳng phải hai người kia phải về nhà làm bài tập sao?"
Bành Trình Trình mặt không thay đổi phun ra một chữ: "Khoe."
Trịnh Khuyết không tin: "Thứ đồ chơi này thì khoe thế nào? Lão Bành, mày là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng hả."
Bành Trình Trình thản nhiên nhìn cậu ta, không lên tiếng.
Trịnh Khuyết cúi đầu gõ chữ --
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Anh Kiêu, mày đang làm gì vậy?"
【Kiêu】: Mù à? Không nhìn ra trên tấm ảnh này ngập tràn hạnh phúc của tao sao?
【Ông nội Hà của mi】:??? Mày có bệnh không đấy?
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Móa tao chỉ thấy cây lau nhà với thùng nước thôi!
【Bành Trình Trình】:...
【Kiêu】: Đây là chứng cứ Cảnh Từ đánh nhau vì tao.
【Ông nội Hà của mi】: Đánh nhau? Loại học sinh tốt như anh Từ của tao biết đánh nhau? Tao tin mày mới có quỷ!
【Kiêu】: Cậu ấy ở trước mặt tao có thể giống với khi ở trước mặt chúng mày sao?
【Kiêu】: Được rồi, nói cho đám chó độc thân chúng mày cũng không thông nổi, tao đi với Cảnh Từ đây.
【Ông nội Hà của mi】: Chờ chút! Mày có thể ngừng khoe khoang với chúng tao không? Bọn tao không có thời gian cũng không muốn nghe kỹ biết không?
【Kiêu】: Đố kị khiến người ta xấu xí, ban ngày chúng mày có chuyện chó gì, ban đêm cũng không có việc gì, làm sao lại không có thời gian?
【Ông nội Hà của mi】: Đù, mày cút mịa mày đi!!!
Trịnh Khuyết ngửa mặt lên trời thở dài, nhìn sang Bành Trình Trình: "Lão Bành, vẫn là mày đỉnh nhất."
Bành Trình Trình mặt không thay đổi uống một ngụm Coca Cola, ẩn sâu công và danh*.
(*Thâm tàng công dữ danh (深藏功与名) là triết lý Đạo gia, nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm. Ở đây Bành Trình Trình đã tận tình báo trước việc anh Kiêu khoe ân ái nên cảnh báo anh em đó. Nguồn: Facebook page)
Trên tàu điện ngầm, Doanh Kiêu khoe khoang xong thì cất điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn Cảnh Từ, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên ấm áp.
Có đôi khi hắn đặc biệt muốn thông báo với toàn thế giới, Cảnh Từ tốt như vậy là của hắn.
Lúc trước bởi vì quá mức nhàm chán và tò mò mới đi trêu chọc Cảnh Từ, đây đại khái là quyết định tốt nhất trong cuộc đời mà hắn từng làm.
Nhận thấy được tầm mắt của hắn, Cảnh Từ ngẩng đầu, vừa vặn va vào trong mắt hắn.
Khóe môi Cảnh Từ khẽ cong lên, cuối cùng thật sự là nhịn không được mà bật cười.
Doanh Kiêu nhìn cậu, chỉ cảm thấy trong lòng mềm thành vũng nước, cũng cười theo.
Sau khi về nhà, hai người không chậm trễ thời gian, mỗi người chiếm một đầu bàn học lớn, tự ngồi làm bài. Vẫn học một mạch đến tận mười rưỡi tối, lúc này cả hai mới tắm rửa lên giường đi ngủ.
Đến nửa đêm, Cảnh Từ lại nằm mơ.
Vẫn là ở trong ngôi trường đại học kia, đầu cậu rất đau, đau đến gần như ngất đi. Trong mơ màng, có người ác ý ghé vào lỗ tai cậu nói: "Mày yên tâm đi chết đi, từ nay về sau, tất cả của mày đều là của tao, kể cả Doanh Kiêu."
Doanh Kiêu... Doanh Kiêu!
Cảnh Từ đầy đầu mồ hôi lạnh, mở bừng mắt, đến tận khi lục lọi trong chăn nắm lấy tay Doanh Kiêu mới cảm thấy trong lòng yên ổn hơn chút.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cơn buồn ngủ trong đầu Cảnh Từ bay sạch. Giống như lần trước, cậu vẫn không cảm thấy đây chỉ đơn thuần là một giấc mộng mà thôi.
Trong bóng tối, Cảnh Từ trừng mắt nhìn trần nhà, không tự chủ được mà nghĩ, nguyên chủ chết do bị côn sắt đánh vào đầu, trong mơ cậu... hình như cũng chết vì cơn đau đầu.
Tất cả đều liên quan đến đầu.
Trái tim Cảnh Từ bỗng nhiên cuồng loạn.
Từ nhỏ đến lớn, sự bảo hộ và chú trọng phần đầu trong tiềm thức của cậu thật chỉ bởi vì nghe nhiều canh gà của viện trưởng, phải dựa vào cái đầu này để thay đổi vận mệnh sao?
Cảnh Từ lạnh cả người, không nhịn được mà nhích lại gần Doanh Kiêu. Doanh Kiêu đang ngủ say, đôi mắt không buồn mở ra, nhưng vẫn vô ý thức đưa tay ôm lấy cậu, động tác thuần thục như thể đã làm qua trăm ngàn lần.
Thế là, nhiệt độ trên người Cảnh Từ dần dần tăng lên, cậu quên hết đi những giấc mơ và ý nghĩ lung tung rối loạn kia.
Cậu dán chặt vào Doanh Kiêu, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Sáng ngày hôm sau, Cảnh Từ vẫn ở bên cạnh Doanh Kiêu, theo thời gian biểu hồi còn đi học để thức dậy, ăn cơm, học tập.
Mặc dù trong lòng còn băn khoăn về giấc mộng kia, nhưng bên ngoài cậu chẳng có gì khác thường, đến tận khi Doanh Kiêu cầm điện thoại không ngừng reo đi ra ban công.
Trước đây gọi điện thoại hắn chưa từng kiêng kỵ gì cậu, ngòi bút Cảnh Từ chậm chạp không đặt xuống, cậu không khống chế được mà nghĩ.
Đó là điện thoại của ai? Có điều gì mà cậu không thể nghe sao?
Vừa mới mơ giấc mơ có người muốn đoạt Doanh Kiêu với cậu, hiện tại lại xảy ra loại chuyện này...
Bên kia, Doanh Kiêu chẳng hề biết Cảnh Từ suy nghĩ nhiều. Hắn đóng cửa ban công lại, ấn nút nghe: "Chú Diêu."
"Anh ra ngoài làm ít chuyện." Hắn chống một tay lên bàn, cúi người nhìn Cảnh Từ: "Có muốn ăn gì không? Anh mang về cho em."
"Không." Cảnh Từ để bút xuống, yên lặng một chốc rồi chợt khẽ nói: "Là chuyện gì?"
Doanh Kiêu hơi sững sờ.
Cảnh Từ chưa từng hỏi chuyện của hắn, hắn cũng không muốn kiếm cớ, trong lúc vội vàng, không thể làm gì khác ngoài nói: "Chẳng phải Trịnh Khuyết đang ở nhà của anh sao? Khóa cửa bỗng nhiên xảy ra vấn đề, bất động sản yêu cầu chủ nhà đi qua."
Hắn đang nói dối.
Cảnh Từ lập tức nhận thấy chỗ không đúng, mặc kệ người gọi là bên bất động sản hay Trịnh Khuyết thì hắn đều không cần ra ngoài nghe.
Cậu không vạch trần Doanh Kiêu, chỉ gật đầu đáp: "Ừ."
Doanh Kiêu vội vã đi gặp Diêu Thụy Thành, không nhận ra điều kỳ lạ. Nghe vậy, hắn đưa tay xoa nhẹ tóc cậu, đến phòng ngủ cầm một file nhựa rồi quay người ra cửa.
Cảnh Từ cụp mắt nhìn mặt bàn, hồi lâu sau, cậu đổi một bộ đề Toán học, bắt đầu điên cuồng làm đề.
Doanh Kiêu hẹn Diêu Thụy Thành gặp mặt ở Trung tâm thương mại The Mixc, thuận tiện lấy đồ vật lúc trước hắn đặt làm.
Lúc hắn đến quán cà phê đã hẹn, Diêu Thụy Thành đang nhìn màn hình máy tính gõ lạch cạch, thỉnh thoảng gửi email, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ.
"Chú Diêu." Doanh Kiêu lên tiếng chào hỏi, ngồi xuống đối diện ông: "Chú rất bận ạ?"
Diêu Thụy Thành khép lại laptop, cười cười: "Đúng, bận rộn như vậy mà còn dành thời gian đến gặp cháu, biết chú tốt với cháu bao nhiêu rồi đi."
Ông không đề cập đến chuyện tặng bất động sản, mà nhìn bốn phía, thấy không có ai mới mở miệng: "Cháu với người kia? Là nghiêm túc?"
Doanh Kiêu nhăn mày, cầm trà sữa Diêu Thụy Thành gọi cho mình uống một ngụm, đáp: "Cậu ấy tên là Cảnh Từ, Cảnh trong cảnh sắc, Từ trong sở từ."
"Là cháu theo đuổi cậu ấy trước, cậu ấy bị dây dưa, hết cách rồi mới miễn cưỡng đồng ý với cháu."
Diêu Thụy Thành yên lặng, không cần hỏi lại ông cũng đã biết đáp án.
Đâu chỉ là nghiêm túc, quả thực là bảo vệ đến kín không kẽ hở, thiếu điều tìm cái vỏ trứng gà để bảo vệ.
"Cháu nói xem, cháu đang ổn thỏa... sao bỗng nhiên chỉ thích con trai?"
Có thể nói là Diêu Thụy Thành nhìn Doanh Kiêu lớn lên, mấy năm trước không nhìn ra hắn có mầm mống này, nếu bảo di truyền thì lại càng không thể, ông Cảnh chỉ thiếu nước chìm trong đám đàn bà không ra ngoài.
Doanh Kiêu không nói chuyện.
Cảnh Từ tốt như vậy, thích cậu chẳng phải chuyện đương nhiên sao, không thích cậu mới không bình thường.
Diêu Thụy Thành thở dài: "Cháu nhất định phải đâm đầu vào con đường này? Sau này cháu sẽ không có con cái đâu."
Doanh Kiêu nhìn ông cười.
Diêu Thụy Thành bị hắn nhìn đến chẳng hiểu ra sao: "Sao vậy?"
"Chú Diêu." Doanh Kiêu buông trà sữa trong tay xuống, lười biếng nói: "Chú thi ân khoa năm bao nhiêu Đại Thanh đấy?"
Diêu Thụy Thành sững sờ, chợt phản ứng lại hắn đang trào phúng ông phong kiến. Cười mắng hắn một câu, ông không nói chuyện phiếm với hắn nữa, bắt đầu nói chuyện tặng bất động sản.
"Cháu muốn cho cậu... Cảnh Từ căn nhà nào? Tài liệu hôm trước chú nói cháu đều mang theo chứ?"
"Dạ, mang theo hết, chú xem đi." Doanh Kiêu đặt file nhựa lên bàn: "Căn gần trường học của bọn cháu đi, quá xa đi một chuyến không tiện, hơn nữa cũng gần chỗ hiện tại cháu đang ở."
"Được." Diêu Thụy Thành kiểm tra một lượt giấy tờ liên quan, xem có thiếu hay sai sót gì không. Cũng có tâm tình nói giỡn, ông cầm lấy thẻ căn cước của Cảnh Từ quan sát kỹ lưỡng, cười nói: "Dáng dấp còn rất đẹp trai."
Doanh Kiêu cười khẽ, nhắc đến Cảnh Từ, cả khuôn mặt hắn đều mềm mại đi: "Cậu ấy không ăn ảnh lắm, người thật còn đẹp hơn, tên cũng dễ nghe. Chú không biết đâu, cậu ấy học tập cũng đặc biệt tốt..."
Toàn bộ thời gian sau đó, Diêu Thụy Thành vô cùng hối hận sự lanh mồm lanh miệng nhất thời của mình. Bởi vì Doanh Kiêu kéo ông nói hơn nửa giờ Cảnh Từ có bao nhiêu ngoan có bao nhiêu tốt, có chân thành với hắn.
Đến cuối cùng, Diêu Thụy Thành thậm chí còn biết cả Cảnh Từ thích chè xoài bưởi.
Người trẻ tuổi hiện giờ yêu đương đáng sợ như vậy sao?
Diêu Thụy Thành đần mặt, chạy trốn khỏi quán cà phê. Trong lòng ông âm thầm thề, ít nhất trong khoảng thời gian gần, ông không hề muốn gặp lại Doanh Kiêu.
Lại khoe tình cảm một đợt, tâm trạng Doanh Kiêu rất tốt, lấy đồ đã đặt trước về, tiện đường lại mua hai hộp lưỡi vịt, lúc này mới trở về nhà.
"Nghỉ một lát lại học." Hắn đi đến phòng sách, kéo Cảnh Từ ngồi xuống ghế sô pha phòng khách: "Anh mua lưỡi vịt, ăn trước đã."
Cảnh Từ "Ừ" một tiếng.
Doanh Kiêu xé mở màng đóng gói, khóe mắt liếc thấy Cảnh Từ ngoan ngoãn ngồi chờ cho ăn bên cạnh hắn, trong lòng ngứa ngáy, bỗng xấu xa "au" một tiếng.
"Sao vậy?" Cảnh Từ lập tức quay sang hắn.
"Lúc xé vỏ bị ớt bắn vào trong mắt." Doanh Kiêu che một mắt, cau mày nói.
Ớt bắn vào mắt không phải việc nhỏ, Cảnh Từ sốt ruột: "Cho em xem nào."
Cậu đứng lên, xoay người nắm chặt cổ tay Doanh Kiêu, nhỏ giọng dỗ hắn: "Anh đừng cản, để em xem."
Doanh Kiêu chậm rãi đặt tay xuống, Cảnh Từ lập tức thò người qua.
Đúng lúc này, Doanh Kiêu chợt ôm lấy mặt cậu, ngẩng đầu hôn "chụt" vào môi cậu.
Cảnh Từ ngẩn ngơ, bỗng phản ứng lại hắn đang giả vờ.
Lại lừa cậu.
Cảnh Từ nhấp môi, buông hắn ra ngồi xuống một bên.
"Tức giận?" Doanh Kiêu bật cười, chuyển sang ngồi cạnh Cảnh Từ: "Không cho hôn à?"
Cảnh Từ không nói chuyện.
"Anh sai rồi, được chưa?" Doanh Kiêu da mặt dày, nói xin lỗi xe nhẹ đường quen: "Xin lỗi, tại em đáng yêu quá, anh nhất thời không nhịn được."
Trong lòng Cảnh Từ vừa ngọt lại vừa chua.
Cậu cố gắng thuyết phục bản thân không nên bị cảnh trong mơ ảnh hưởng, Doanh Kiêu đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không nên hoài nghi hắn. Mặc dù bọn họ đang yêu đương, nhưng giữa hai người cũng phải có chút bí mật.
"Em yêu?" Doanh Kiêu thấy sắc mặt cậu không đúng, bèn nâng cằm cậu lên nhìn kỹ: "Thật sự tức giận à?"
"Không." Cảnh Từ cảm thấy mình làm kiêu, cậu ngước mắt nhìn Doanh Kiêu, lại lặp lại: "Không tức giận."
Doanh Kiêu được một tấc lại muốn tiến một thước, ánh mắt rơi xuống bờ môi Cảnh Từ, thấp giọng dụ dỗ: "Vậy thì là cho hôn?"
Gương mặt Cảnh Từ nóng lên, bất luận cậu nghe Doanh Kiêu nói loại lời này bao nhiêu lần thì cậu vẫn thấy ngượng ngùng.
"Nói chuyện đi, rốt cuộc là cho hay không cho?"
Cảnh Từ nhẹ gật đầu.
Trong khoảng thời gian này Doanh Kiêu liều mạng cố nghẹn rất nhiều, một ánh mắt của Cảnh Từ hắn cũng có thể tự tưởng tượng ra một đống lớn, huống chi cậu lại thuận theo như vậy.
Lưỡi vịt gì đã sớm quên sang một bên, Doanh Kiêu nhẹ nhàng đẩy ngã Cảnh Từ xuống ghế sô pha, nghiêng hôn lên.
Cảnh Từ bỗng trừng to mắt, khi môi Doanh Kiêu sắp chạm vào, cậu đưa tay đẩy hắn.