Editor: Lilac | Beta: Inc

Doanh Kiêu ngước mắt, yên lặng nhìn Cảnh Từ.

Cảnh Từ lại không nhận ra ánh nhìn của hắn, mà chỉ tập trung lên đóa hoa hồng kia.

Cành hoa đã hoàn toàn khô lại, cánh hoa đã khô trở nên giòn giòn bất ngờ bị rơi xuống như vậy tức khắc liền vỡ ra một nửa.

Cảnh Từ đau lòng đến nỗi bất chấp cả sự xấu hổ khi bí mật nhỏ bị phơi bày, ngồi xổm xuống định nhặt những cánh hoa kia lên nhưng rồi lại sợ mình chạm vào thì cánh hoa rơi xuống càng nhiều, ngón tay cậu cứ duỗi ra rồi cuộn lại, do dự thật lâu vẫn chưa dám chạm vào.

Cậu thầm hối hận không thôi, cau mày nói nhỏ: "Sao lại rơi thành như vậy rồi..."

Doanh Kiêu cũng không nhịn nổi nữa, đứng lên kéo cậu vào vòng tay mình.

Rốt cuộc mình mang mệnh gì mới có thể gặp được người tốt như Cảnh Từ vậy.

Doanh Kiêu biết, trong hộp sắt đều là bài thi đạt hạng nhất của Cảnh Từ, đó là thứ cực kỳ quan trọng đối với cậu.

Mà giờ đây trong một khoảng không chứa những thứ quý giá của cậu, có hắn.

Một bài toán 102 điểm thôi cũng có thể khiến cậu vui vẻ đến như vậy chỉ bởi hắn tiến bộ hơn lần trước một chút.

"Hoa, anh đừng dẫm vào hoa..." Cảnh Từ nghiêng đầu muốn nhìn, lại bị Doanh Kiêu dùng hai tay ôm mặt.

"Biết mà, sẽ không dẫm phải đâu." Doanh Kiêu khẽ hôn trán, hôn lên mí mắt, lên khóe môi cậu, dịu dàng đến khó tưởng tượng nổi: "Sao em biết anh cố ý mua hoa?"

Niềm vui khi biết tâm ý của mình được trân trọng ấy khiến trái tim Doanh Kiêu run rẩy không thôi.

Cảnh Từ của hắn, dù tính tình hướng nội lại không biết cách bày tỏ nhưng vẫn một mực cố gắng, nỗ lực dùng cách của riêng mình để bước lại gần hắn, trân trọng hắn.

Mi mắt Cảnh Từ run rẩy, nhẹ giọng nói: "Ý nghĩa của hoa..."

Doanh Kiêu hiểu chứ.

"Sao em..." Doanh Kiêu hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân như được cậu đẩy vào hũ mật ngọt: "Sao em lại khiến người khác yêu thích như vậy chứ."

Cảnh Từ ngạc nhiên ngước mắt.

Doanh Kiêu khẽ cười, cúi đầu hôn cậu.

"Hé miệng nào." Doanh Kiêu khẽ liếm nhẹ khe hở giữa hai môi Cảnh Từ, hạ giọng nói.

Cảnh Từ nghe lời hé môi, để mặc đầu lưỡi Doanh Kiêu tiến vào.

Lần đầu tiên hai người hôn môi một cách dịu dàng trong thời gian dài như vậy, Doanh Kiêu triền miên hôn cậu từ mép giường ra đến cửa, phảng phất như muốn đem toàn bộ tình yêu của mình truyền sang cho Cảnh Từ thông qua nụ hôn này vậy.

Lúc Doanh Kiêu buông cậu ra, chân Cảnh Từ mềm tới nỗi dường như ngay cả đứng không vững, tì trán lên vai Doanh Kiêu dồn dập thở dốc.

"Trán không đau à?" Doanh Kiêu dồn sức vào cánh tay, nắm eo cậu, nâng người lên hỏi.

"Không đau."

"Không đau cũng không được dùng sức như vậy, chờ khỏi hẳn rồi tính sau." Doanh Kiêu khẽ vuốt nhẹ sau gáy cậu, ngửi mùi dầu gội của cậu thoang thoảng qua cánh mũi, đáy lòng lại mềm xuống.

Nhất định Cảnh Từ cực kì hi vọng có thể thi vào cùng một trường đại học với hắn, nhưng tới tận lúc này cậu vẫn cố gắng để cho hắn không chịu quá nhiều áp lực.

Cậu không nói gì cả, chỉ nghiêm túc ghi chép lại kiến thức, chọn sách luyện tập cho hắn, làm tất cả những chuyện có thể để giúp hắn. Cậu nhớ kĩ mỗi lần hắn tiến bộ, sau đó lặng lẽ cổ vũ hắn trong lòng.

Vẫn chưa đủ, Doanh Kiêu nghĩ, hắn vẫn chưa đủ nỗ lực.

Hộp sắt của Cảnh Từ đều chứa những bài thi được điểm tối đa, hắn không muốn cậu phá lệ vì hắn, hắn muốn cho cậu những gì tốt đẹp nhất.

Hai người ôm nhau trong chốc lát, mãi đến khi nhịp thở bình thường trở lại rồi mới tách ra.

"Em ngồi đi, anh dọn cho." Doanh Kiêu ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ bài thi bỏ lại vào trong hộp.

Lúc hắn nhặt đóa hoa kia, không cẩn thận hơi mạnh tay, cánh hoa vốn dĩ nhỏ bé yếu đuối lập tức "rắc" một tiếng, lại rơi mất một cánh.

Cảnh Từ hít ngược một hơi khí lạnh, lập tức nói: "Anh đừng động, để em làm."

Cậu cẩn thận nhận đóa hoa kia từ tay Doanh Kiêu, nhẹ tay nhẹ chân bỏ lại vào trong hộp. Làm xong, cậu cũng chưa vội đứng lên mà nhặt tiếp những cánh hoa rơi trên mặt đất.

Từng cánh, từng cánh hoa một đều được cậu kiên nhẫn nhẹ nhàng nhặt lên đặt vào lòng bàn tay.

Thấy cậu như vậy, không hiểu sao bỗng dưng Doanh Kiêu lại muốn cười. Ánh mắt hắn cứ dừng mãi trên người Cảnh Từ, khóe môi không nhịn được mà cong lên suốt. Hắn quên cả đứng dậy, cứ ngồi xổm tại chỗ cười vừa đắc ý vừa vui vẻ.

Tới tận khi Cảnh Từ đi mở ngăn kéo tìm đồ đựng cánh hoa thì hắn mới đứng lên theo, ôm cậu từ phía sau.

Mới đầu Cảnh Từ hơi bất ngờ, sau đó cậu cụp mắt, khóe môi khẽ cong, thả lỏng cơ thể.

Ngày hôm sau là ngày cuối cùng trước khi nghỉ đông, làm gì còn đứa học sinh nào có tâm trạng học hành, đứa nào đứa nấy đều chỉ mong ngóng mau mau đến ngày nghỉ. Các thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở, lười chẳng thèm quản kỉ luật lớp học nữa.

Đến trưa, Doanh Kiêu không xuống căn tin ăn cơm cùng Cảnh Từ mà đến The Mixc*

Sau khi trao đổi với nhà thiết kế một hồi, hắn tùy tiện tìm một tiệm hamburger, đơn giản ăn một bữa rồi nhanh chóng quay về trường.

Mà cùng lúc đó, ông Cảnh rời khỏi công ty, mua một ít dâu tây với cherry ở tiệm hoa quả bên đường rồi lái xe tới Thực Nghiệm Tỉnh.

Đây là lần đầu tiên ông ta đến cấp ba Thực Nghiệm, sau khi hỏi đường và đăng kí ở chỗ phòng bảo vệ thì sửa soạn lại đầu tóc một chút rồi bước vào trường.

Nhưng mà tòa nhà dạy học số một và số hai của Thực Nghiệm Tỉnh sát cạnh nhau, vẻ ngoài cũng giống như đúc, lúc nãy bảo vệ dùng ngón tay chỉ một chút nhưng khoảng cách xa như vậy, ông Cảnh không phân biệt được tòa nào với tòa nào.

Ông ta sợ đi nhầm thì sẽ biến thành trò cười nên nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy người đằng trước thì mắt sáng lên, vội gọi lớn một tiếng rồi đuổi theo: "Bạn học này!"

"Cho chú hỏi chút, lớp 11-7 ở đâu nhỉ?"

Doanh Kiêu nhìn ông ta một cái rồi nói: "Chú đi cùng cháu đi, vừa hay cháu cũng học lớp 11-7."

"Ấy? Trùng hợp vậy sao!" Ông Cảnh thầm cảm thán về sự may mắn của bản thân, ôm tâm lý khoe khoang mà nói với Doanh Kiêu: "Hóa ra cháu là bạn học của Cảnh Từ à, chú là ba của Cảnh Từ."

Doanh Kiêu đột nhiên quay đầu.

Ông Cảnh không phát hiện ra ánh mắt hắn thay đổi, chỉ lo nói phần mình: "Cảnh Từ ở lớp thế nào, có hòa hợp với tập thể không? Tính thằng bé trầm nên chắc ngày nào cũng chỉ lo học nhỉ?"

Doanh Kiêu nhìn ông Cảnh từ đầu đến chân một lượt, hóa ra đây chính là ông già mất nết* kia à. Nhìn cũng ra hình người mà lại chẳng làm chuyện mà một con người nên làm.

(*Bản gốc là "lão súc sinh" cơ mà tự nhiên tui thấy cái trên nó khịa cay hơn nên để như này nha)

Đáng tiếc, thế mà lại là người cha có chung dòng máu với Cảnh Từ, nếu không thì chẳng cần để ông ta sống rồi.

"Hòa hợp với tập thể ạ." Doanh Kiêu nhướn mày, đôi chân lặng lẽ chuyển hướng: "Nhân duyên của Cảnh Từ tốt lắm, lớp cháu ai cũng thích bạn ấy, nhất là cháu ấy."

Với tính tình của Cảnh Từ mà nhân duyên cũng tốt được à? Ông Cảnh không thèm tin nửa chữ.

Cơ mà bạn học này có vẻ rất biết cách ăn nói.

Ông ta theo Doanh Kiêu đi về phía trước, hỏi tiếp: "Cháu tên gì? Quan hệ giữa cháu với Cảnh Từ tốt lắm à?"

"Doanh Kiêu ạ." Doanh Kiêu cười như không cười, liếc nhìn ông Cảnh một cái, nói: "Đúng vậy, ngày nào chúng cháu cũng ở chung với nhau."

Ông Cảnh định nói gì đó thì Doanh Kiêu đã nhanh chóng nói tiếp: "Cơ mà gần đây không hiểu sao Cảnh Từ lại đến căn tin nhưng chỉ ăn rau, không chịu ăn một miếng thịt nào, chú biết tại sao không ạ?"

Đầu ông Cảnh ong ong, cả mặt lập tức nóng rát.

Ông ta là một người cực kì sĩ diện, chuyện cắt đứt sinh hoạt phí của Cảnh Từ ông ta có thể làm nhưng người khác không được phép biết.

Ông Cảnh xấu hổ cười cười, lúc này hoàn toàn không muốn bắt chuyện với Doanh Kiêu nữa, chỉ muốn chạy thật nhanh đến 11-7.

"Chờ, chờ lát nữa chú hỏi thằng bé."

Doanh Kiêu "xùy" một tiếng, trình có thế này mà cũng đòi ỷ vào quan hệ huyết thống cơ đấy.

"Ấy? Mà chúng ta đi đúng đường không thế?" Ông Cảnh chột dạ không dám nhìn Doanh Kiêu, làm bộ ngắm nghía khắp nơi. Lúc này mới phát hiện hai người đang không hướng về phía hai tòa dạy học.

Biểu cảm trên mặt Doanh Kiêu vẫn rất tự nhiên: "Đúng mà."

Ông Cảnh nghi hoặc: "Cơ mà bảo vệ vừa nãy nói với chú là lớp mấy đứa ở trên tầng 3 tòa số một."

"Lúc trước là ở đó, cơ mà hai hôm trước phải nhường chỗ cho khối 12 nên chuyển qua khu tứ hợp viện rồi ạ." Doanh Kiêu mặt không đổi sắc, tim không đập loạn: "May là chú gặp được cháu đấy, không thì chú lại mất công đi thêm một đoạn rồi."

Ông Cảnh hiểu ra: "Hóa ra là thế, vậy thì cảm ơn cháu quá."

Doanh Kiêu lười biếng cong môi: "Không có gì ạ."

Nghe nói phong thủy ở khu tứ hợp viện của Thực Nghiệm Tỉnh cực kì tốt, vậy nên mới để khối 12 sử dụng. Vì để tránh trường hợp có người rảnh rồi tùy ý ra vào nên lối ra vào còn lắp thêm cánh cổng sắt.

Trước cổng có hai cây cổ thụ vừa to vừa cao, một trái một phải thoạt trông chẳng khác nào môn thần đang đứng gác.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, cả trường đều trở nên tĩnh lặng, ngay cả trên sân thể dục cũng không có một bóng người.

Doanh Kiêu dẫn ông Cảnh đến cổng khu tứ hợp viện, chỉ vào một thân cây nói: "Gió lớn lắm, chú chờ cháu dưới tán cây nhé, để cháu vào trong gọi Cảnh Từ ra."

Cách sắp xếp này lại hợp ý ông Cảnh cực kì.

Ông ta rất sợ Cảnh Từ nhất quyết không thèm để tâm mà quậy một trận ngay giữa hành lang với ông ta, gặp ở đây thì tốt hơn nhiều.

Ông Cảnh hài lòng cười, bước đến chỗ tàng cây: "Làm phiền cháu quá."

"Không phiền ạ."

Doanh Kiêu bước vào cổng tứ hợp viện, chân không dừng bước đi thẳng đến phòng bảo vệ.

Khu tứ hợp viện chỉ có duy nhất một cổng chính nhưng bên trong phòng bảo vệ còn một cánh cửa nhỏ thông với bên ngoài.

Doanh Kiêu quay đầu nhìn bóng hình ông Cảnh dưới tán cây, cong môi.

Chuyện đặc sắc nhất Thực Nghiệm Tỉnh khi trời vào đông chính là biệt đội quạ đen.

Cũng chẳng hiểu sao mà đám quạ lại cực kỳ vừa ý hai cái cây trước khu tứ hợp viện, lúc nào cũng thích đậu ở trên đó.

Vậy nên dù là giáo viên hay học sinh của Thực Nghiệm tỉnh đều khắc cốt ghi tâm một chuyện: Sống chết thế nào cũng không thể đứng dưới tán cây trước cổng tứ hợp viện, không thì chờ bị cứt chim tấn công đi.

Hắn không tin ông Cảnh có thể vác cả người đầy cứt chim lên lầu tìm Cảnh Từ.

Cảnh Từ không ngủ trưa mà đang làm một đề Toán Olympic. Bình thường thì Doanh Kiêu sẽ không làm phiền cậu lúc đang học nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt.

Lúc này trong lớp quá yên tĩnh, không tiện nói chuyện, Doanh Kiêu đành nắm cổ tay Cảnh Từ, kéo cậu ra ngoài.

Ông Cảnh có thể đến một lần có thể đến lần hai, so với để cậu không chút phòng bị nào thì thà rằng nói trước cho cậu biết.

Cảnh Từ biết Doanh Kiêu đột nhiên làm vậy chắc chắn là có chuyện, không hỏi cũng không phản kháng, theo hắn ra khỏi lớp học.

"Ba em tới." Vừa đóng cửa, Doanh Kiêu lập tức nói với Cảnh Từ: "Anh vừa gặp phải ông ta bên ngoài xong."

Đồng tử của Cảnh Từ lập tức co lại, ánh mắt cậu cũng lập tức lạnh lẽo hẳn: "Ông ta... ở đâu?"

"Bị anh dẫn đến chỗ hai cái cây trước tứ hợp viện rồi." Doanh Kiêu nhẹ giọng hỏi: "Có phải lần này ông ta cứ một mực dây dưa với em không?"

Cảnh Từ gật đầu.

Sau lần đó, ông Cảnh lại gọi điện thoại cho cậu mấy lần, sau đó bị cậu thẳng thừng cúp máy mấy lần, biết cậu sẽ không nghe thì đổi thành gửi tin nhắn qua Wechat.

Doanh Kiêu "xùy" một tiếng: "Mặt ông ta đúng dày thật đấy."

Hắn nắm lấy tay Cảnh Từ, nói: "Không sao, anh chỉ nói với em một tiếng để em chuẩn bị sẵn tâm lý thôi, chắc chắn hôm nay ông ta không có cách nào tìm được em đâu."

Doanh Kiêu hơi ngừng một chút, hạ giọng: "Muốn hoàn toàn giải quyết triệt để thì anh có cách này, em..."

Hắn còn chưa nói hết câu thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng rống giận của thầy Lưu: "Đang giữa trưa mà hai đứa không ngủ đi, làm cái gì đấy?"

Thầy Lưu bước tới thật nhanh, không để ý tới Cảnh Từ mà lập tức khai hỏa trên đầu Doanh Kiêu: "Em lôi lôi kéo kéo Cảnh Từ làm cái gì đấy? Có chuyện gì mà không để được đến lúc hết giờ hẵng nói?"

"Thầy ơi," Cảnh Từ bước lên một bước, khẽ giọng nói: "Ba em đến."

Doanh Kiêu ngạc nhiên nhìn về phía Cảnh Từ, Cảnh Từ... đã nói với thầy Lưu chuyện trong nhà cậu rồi à?

Thầy Lưu lập tức nuốt mấy lời tiếp theo vào bụng.

Ông trầm mặc hồi lâu rồi hỏi Cảnh Từ: "Em muốn xử lý chuyện này thế nào?"

Cảnh Từ không do dự đáp: "Em không muốn liên lạc với ông ấy nữa."

"Vậy kì nghỉ đông của thì tính sao bây giờ? Không định quay về à?"

Công tâm mà nói thì thầy Lưu cảm thấy, nếu ông có một người cha như vậy thì chỉ sợ là so với Cảnh Từ thì ông càng tuyệt tình hơn.

Nhưng nghỉ đông chứ không phải nghỉ cuối tháng, thời gian dài như vậy, ở giữa còn xen một cái Tết, Cảnh Từ không về nhà thì có thể đi về đâu bây giờ?

"Em ấy không về." Cảnh Từ còn chưa kịp cất lời thì Doanh Kiêu đã mở miệng nói trước: "Mà ở nhà em ạ."

Thầy Lưu ngạc nhiên, quan hệ của Doanh Kiêu với Cảnh Từ tốt đến vậy rồi à?

Cơ mà đến nhà Doanh Kiêu...

Thầy Lưu cân nhắc một chút, tự nhiên thấy cái ý tưởng này không tồi tí nào.

Doanh Kiêu vẫn ở một mình suốt, Cảnh Từ qua đó vừa hay có thể làm bạn với hắn. Vả lại năng lực tự chủ của Cảnh Từ cũng cao, học tập tốt, đến lúc đó có thể dạy kèm mấy môn cho Doanh Kiêu.

Tất tần tật những nỗi lo sau đó của thầy Lưu bay theo chiều gió, ông cũng không nghĩ nhiều, nói với hai người: "Hai đứa về lớp trước đi."

Thấy Doanh Kiêu còn định nói gì đó, thầy Lưu lập tức trừng hắn: "Chuyện này có thầy rồi, còn cần em ra mặt à? Về lớp ngay cho tôi!"

Nói xong, ông hỏi Cảnh Từ: "Ba em đang ở đâu?"

Doanh Kiêu: "Bị em đưa đến dưới tán cây khu tứ hợp viện rồi ạ."

Thầy Lưu: "..."

Thầy Lưu vừa bực vừa buồn cười, sau khi đuổi hai người về lớp thì xuống tầng, đi về phía khu tứ hợp viện.

Lúc ông nhìn thấy ông Cảnh, ông ta đang phủi phủi, chật vật chạy ra khỏi tán cây, cả người bị cứt chim nhuộm thành màu trắng luôn, cảm giác ông ta như sắp vỡ vụn đến nơi.

Không hiểu sao mà thầy Lưu đột nhiên cảm thấy bản thân có loại cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Để đám học sinh cá biệt như Doanh Kiêu gặp được người này trước thực ra là một chuyện không thể nào tốt hơn được nữa...

"Ba Cảnh Từ?" Thầy Lưu gian xảo, hóng hớt chán chê rồi mới bước qua hỏi thăm: "Tôi là chủ nhiệm lớp Cảnh Từ, Lưu Thời Thần."

Mặt già của ông Cảnh nhất thời đỏ lên, dáng vẻ như này của bản thân bị chủ nhiệm lớp Cảnh Từ thấy được...

Thầy Lưu vờ như không hiểu sắc mặt ông ta, nói: "Học sinh báo với tôi nên tôi tới đây xem, ông đây là..." Ông dừng lại, mãi đến khi sắc mặt ông Cảnh thành màu đỏ tím mới nói tiếp: "Tôi đưa ông vào nhà vệ sinh sửa soạn lại chút nhé?"

Ông Cảnh lúng túng đến độ chỉ hận không thể lấy khăn che mặt, gật đầu liên tục: "Làm phiền thầy giáo quá."

Thầy Lưu đưa ông Cảnh vào nhà vệ sinh tầng 1.

Khối 10 của Thực Nghiệm Tỉnh học ở tầng 1 và tầng 2 còn tầng 3, 4 là của khối 11. Trong đó, nhà vệ sinh giáo viên được đặt ở tầng 1 và tầng 3.

Bị lăn lộn một hồi như vậy, về cơ bản thì ông Cảnh không muốn đi tìm Cảnh Từ nữa. Lúc này ông ta cảm thấy kinh không chịu được, cố nhịn không nôn ra, thậm chí còn chẳng muốn đi làm làm gì nữa, chỉ muốn xin công ty cho nghỉ để về tắm rửa thôi.

"Ba Cảnh Từ này, hôm nay ông đến trường có việc gì vậy?" Ra khỏi nhà vệ sinh, thầy Lưu lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.

"Không có việc gì," Ông Cảnh ngượng ngùng cười: "Chỉ là tranh thủ giờ nghỉ trưa đến xem Cảnh Từ chút thôi."

"Cảnh Từ là một đứa trẻ ngoan," Đối với Cảnh Từ thì thầy Lưu không hề tiếc lời khen ngợi: "Lần này đem lại vinh quang cho tỉnh nhà, thầy hiệu trưởng cực kì thích em ấy, còn thường xuyên cảm thán nếu Cảnh Từ là đứa nhỏ nhà ông ấy thì tốt biết bao."

Ông nhìn chằm chằm vào mắt ông Cảnh, hỏi: "Nhà ông, thân là phụ huynh của em ấy chắc hẳn cũng vui mừng lắm nhỉ?"

Ông Cảnh bị thầy Lưu nhìn đến mức có hơi mất tự nhiên, hoài nghi sâu sắc rằng trên người mình còn dính phân chim chưa rửa sạch, ruột gan theo đó cũng cồn cào khó chịu, hận không thể vọt vào nhà vệ sinh lau rửa lại lần nữa, lắp bắp nói: "Đúng... đúng vậy."

"Thực ra tôi đã sớm muốn nói với ông chuyện này, cơ mà trước giờ chưa thấy ông đi họp phụ huynh bao giờ." Thầy Lưu cười một tiếng, nói tiếp: "Tôi nghe nói, Cảnh Từ với người trong nhà có chút hiểu lầm..."

Ông Cảnh lập tức vội vã cắt lời thầy Lưu: "Không hiểu lầm, không có gì hiểu lầm cả."

Ông ta có tật giật mình, nghe thầy Lưu nói vậy theo bản năng cảm thấy Cảnh Từ đã nói cho thầy Lưu biết chuyện ông ta cắt đứt tiền sinh hoạt của cậu nên lập tức biện giải cho bản thân: "Thầy cũng biết đấy, Cảnh Từ là do vợ cũ của tôi sinh."

Thầy Lưu "ừ" một tiếng.

"Tính tình đứa nhỏ này có hơi vặn vẹo, vẫn luôn cảm thấy tôi thiên vị đứa thứ hai, tôi có nói thế nào cũng không chịu nghe. Ầy, làm cha mẹ ấy mà, sao có thể không cho đứa nhỏ sinh hoạt phí được, chẳng qua là tại tháng trước tôi có cái dự án lớn, vội trước vội sau nên mới quên béng mất, cũng vì thế mà khiến thằng bé hiểu lầm."

"Không phải hai năm trước thành tích của thằng bé cứ lẹt đẹt không tốt, tôi vẫn chu cấp tiền đầy đủ cho thằng bé hay sao."

"Hóa ra là thế." Thầy Lưu gật đầu: "Tôi hiểu mà, nhưng ông cũng biết đấy, bây giờ Cảnh Từ đã vào tuyển Quốc gia rồi, sau đó còn hai vòng loại nữa. Chuyện này không chỉ quan trọng với cá nhân em ấy mà còn là chuyện cực kì quan trọng với Thực Nghiệm Tỉnh hay thậm chí là cả tỉnh Đông Hải chúng ta nữa."

Vậy mà còn hai vòng đấu loại nữa à? Không phải cứ cử đi học là xong rồi à? Ông Cảnh choáng váng, hoàn toàn không hiểu rõ bất kì một cái gì, chỉ có thể gật đầu cho có.

"Từ trên xuống dưới trong trường đều cực kì quan tâm đến trạng thái tâm lí của em ấy, lúc này em ấy không muốn gặp ông..."

Thầy Lưu hơi ngừng, vừa lòng thấy được sắc mặt đỏ au của ông Cảnh rồi mới nói tiếp: "Vậy thì trước tiên ông cứ chiều theo ý em ấy đi, không cần đến tìm em ấy nữa."

"Sao mà được!" Chuyện này ông Cảnh tuyệt đối không đồng ý, ông ta chả thèm để tâm đấu vòng trong vòng ngoài gì, dù sao thì cũng đã có danh sách cử đi học rồi.

Lúc này không chữa lành quan hệ với Cảnh Từ thì càng về sau càng khó.

"Sao lại không được?" Thầy Lưu cười như không cười nhìn ông ta, lời nói chứa đầy ẩn ý: "Ông yên tâm, khả năng điều tiết cảm xúc của Cảnh Từ rất tốt. Lúc trước mỗi lần lớp tôi họp phụ huynh, cả lớp duy chỉ mỗi nhà em ấy không ai tới thì em ấy vẫn cứ bình thản đối mặt."

Ông Cảnh có cảm giác như mình vừa bị người ta giáng xuống một cái bạt tai thật mạnh, mặt cực kì đau, không thể thốt ra nửa chữ.

Thầy Lưu chán chả buồn ứng phó với ông Cảnh nữa, nói thẳng luôn: "Đứa nhỏ này đúng là bớt lo thật đấy, chẳng cần quản nhiều, tự mình thành tài được, ông yên tâm đi."

Ông Cảnh chật vật chạy ra khỏi trường học, chỉ cảm thấy đầu cũng không ngẩng lên nổi, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt khinh bỉ mới nãy của thầy Lưu.

Ông ta cắn răng, trong lòng hận Cảnh Từ làm ông ta mất mặt đến cùng cực. Không phải chỉ là cử đi học thôi à? Làm như ghê gớm lắm vậy! Ông ta cũng không thiếu con trai, đến lúc đó ông ta sẽ dạy Miểu Miểu thật tốt, lại thêm một cái danh Thanh Hoa Bắc Đại.

Ngược lại, còn Cảnh Từ, nếu ông ta không chu cấp sinh hoạt phí cho nó thì để ông ta chống mắt lên xem nó kiên trì được bao lâu!

Ông ta không phát hiện ra, chỗ ngã rẽ có một người phụ nữ đứng nghe ông ta với thầy Lưu nói chuyện từ đầu đến cuối.

Ông Cảnh xui xẻo là đáng lắm, người phụ nữ này thế mà lại là đồng nghiệp của ông ta. Chính là người lần trước nói nhà mình có con học lớp 10 cũng trong tuyển Olympic Toán kia.

Nhưng từ khi có quyết định không cộng điểm thi đại học cho học sinh trong tuyển Olympic Toán, lớp ôn luyện của Thực Nghiệm Tỉnh cũng nghỉ, thoạt trông vẫn chưa có thông báo gì mới nên bà chờ mãi, thấy sắp đến kì nghỉ đông rồi thì thực sự là không kìm nén nổi nữa, tranh thủ giờ nghỉ trưa đến trường tìm giáo viên để trao đổi, hỏi xem tình hình thế nào.

Không ngờ lại gặp được ông Cảnh ở hành lang.

Vốn bà định chờ ông Cảnh nói chuyện với thầy Lưu xong thì sẽ cất tiếng gọi, tiện thể quá giang luôn, ai mà ngờ lại hít được quả drama to như thế chứ.

Hóa ra thiếu niên vào tuyển Quốc gia kia lại là con của Cảnh Kiến Quốc!

Nhưng mẹ nó chứ lại không công bằng!

Nếu như không thiên vị thì sao là đồng nghiệp mấy năm trời mà chỉ biết có Cảnh Miểu chứ chưa từng nghe tên Cảnh Từ?

Nếu như thực sự công bằng thì sao lúc trước bọn họ bàn luận về Cảnh Từ thì Cảnh Kiến Quốc lại không thẳng thắn thừa nhận đó là đứa nhỏ nhà ông ta? Hẳn là chột dạ đi? Ngay cả bản thân mình cũng không biết con trai có thể đạt được thành tích xuất sắc như vậy.

Hỏa khí trong lòng nữ đồng nghiệp tăng cao, dự án lớn cái mông á! Trước đó bọn họ vừa xong một dự án, tháng trước cực kì rảnh rỗi! Cái gì mà quên gửi sinh hoạt phí chứ, cố ý thì có!

Đứa nhỏ nói dối?! Sao có thể, không thấy thầy giáo đang dùng ánh mắt gì nhìn hắn à!

Cảnh Kiến Quốc đúng là súc sinh mà!

Nữ đồng nghiệp cười ha hả, lấy di động ra mở nhóm Wechat, bắt đầu gõ chữ "bùm bùm".

Thế nên, còn chưa hết giờ nghỉ trưa, chuyện Cảnh Kiến Quốc bất công không cho con của vợ trước sinh hoạt phí, chờ thành tích người ta tốt thì lại cố chấp dính lấy đã truyền khắp công ty.

Không chỉ thế, công ty mà ông Cảnh làm việc lại là công ty chuyên về mảng mạng Internet, trong giới rất nhỏ, thường thì chỉ cần có chút tin tức là tất cả mọi người đều nhanh chóng biết được.

Hơn nữa những ngày này chuyện của Cảnh Từ luôn thu hút được nhiều sự quan tâm, tin tức như này đúng là truyền đi với vận tốc ánh sáng ra vòng ngoài công ty...

Cảnh Từ vẫn chưa biết ông Cảnh sắp gặp kiếp nạn gì, tối nay vừa tan học là dọn đồ theo Doanh Kiêu về nhà.

"Em để bừa đi," Doanh Kiêu bật đèn phòng để quần áo lên, xách hành lí của cậu vào trong, nói với Cảnh Từ: "Em thích ngăn tủ nào thì để ở ngăn đó."

Cảnh Từ nhìn hai ngăn tủ chất đầy quần áo, không khỏi cảm thán: "Anh nhiều quần áo thật đấy."

"Hử?" Bước chân Doanh Kiêu khựng lại, quay đầu nhìn cậu: "Chỗ đó không phải của anh đâu, của em mà."

Cảnh Từ kinh ngạc: "Của em?"

"Ừ, anh mua." Doanh Kiêu nhìn cậu, nói: "Cắt mác với giặt giũ xong xuôi cả rồi, mặc luôn được. Không phải trước đó em đến nhà anh nhưng lại không có bộ nào để mặc à?"

Hôm qua lúc Cảnh Từ nói muốn dọn đồ, vốn Doanh Kiêu định cản cậu lại, dù sao thì hắn cũng chuẩn bị đủ nhiều rồi, chẳng cần lấy thêm làm gì. Nhưng nghĩ lại thì để cậu mang ít đồ cậu quen thuộc cũng tốt, để cậu có cảm giác thân thương của một ngôi nhà nên không nói nữa.

"Sao anh lại..." Cổ họng Cảnh Từ nghèn nghẹn, không nói gì.

Sao Doanh Kiêu lại tốt như vậy...

Đầu mũi Cảnh Từ hơi cay cay, cậu không muốn thất thố trước mặt Doanh Kiêu nên cố gắng kìm nén cảm xúc, lúng túng tìm lí do gì đó lấp liếm: "Sao anh biết size đồ của em?"

"Đùa à." Doanh Kiêu nhướng mày, lời ít ý nhiều nói: "Bạn trai của anh, anh ôm qua, sờ qua rồi sao lại không biết được?"

Mặt Cảnh Từ phút chốc đỏ bừng.

Cơ mà trong lòng lại thầm nghĩ, anh cũng đâu có sờ qua đâu mà, cùng lắm mới chỉ ôm qua thôi...

"Được rồi, dọn dẹp thôi, cứ xếp theo thói quen của em ấy." Doanh Kiêu cúi đầu hôn hôn cậu: "Đây là nhà em mà, đúng không?"

Cảnh Từ gật đầu.

Doanh Kiêu đứng một bên xem cậu bận rộn.

Tuy là hắn rất thích thấy Cảnh Từ mặc đồ của hắn nhưng mà cứ mặc đồ rộng không tiện lắm, hơn nữa...

Doanh Kiêu cười lẳng lơ.

Mình tự tay chọn đồ rồi lại tự tay cởi ra thì cũng có khác gì nhau đâu.

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy hôm nay ra muộn nhưng hơn 6000 chữ lận, còn muốn đánh ông Cảnh nữa!!! Vậy nên... thứ lỗi cho tui nhe _(:з" ∠)_

Editor có lời muốn nói: Không thể tha thứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play