Toàn bộ văn phòng sôi trào, có thể so với nước nóng đang sôi ùng ục. Các thầy cô toét miệng cười, nắm chặt tay, cảm giác kích động và hưng phấn hoàn toàn không ép xuống được.
Tuyển thủ thi đấu đầu tiên của tỉnh Đông Hải tiến vào đội tập huấn quốc gia, là học sinh Thực nghiệm Tỉnh! Còn là tổ lớp mười một!
Giờ phút này, bất kể có phải là giáo viên đứng lớp Cảnh Từ hay không, bọn họ đều cảm thấy có chung vinh dự.
Quá ghê gớm, Cảnh Từ thật sự quá ghê gớm.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này bọn họ uất ức biết bao nhiêu, nhưng muốn lên mạng phản bác cũng không xuống tay được.
Người ta nói không sai, tỉnh Đông Hải quả thực chưa từng có ai vào đội tập huấn quốc gia, thành tích thi đấu cũng toàn đội sổ cả nước. Cho nên tỉnh bọn họ thường xuyên bị người khác trêu chọc, sức lực của tỉnh Đông Hải rất lớn, bởi vì bọn họ lấy sức của mình kéo chân sau của toàn bộ ngành giáo dục quốc gia.
Nhưng bây giờ không giống thế!
Cảnh Từ của bọn họ thi 108 điểm!
Với số điểm này, đừng nói là vào đội tập huấn quốc gia, theo điểm chuẩn năm ngoái mà nói, 108 cũng có thể treo lên đánh rất nhiều tuyển thủ đội tập huấn!
Triệu Phong thở phào nhẹ nhõm, vui mừng đến cực điểm ngược lại khiến ông nói không ra lời. Giơ ngón tay cái lên với Cảnh Từ, ông hít sâu một hơi, bình phục tâm trạng, lúc này mới tiếp tục tra thành tích.
Nhưng nhìn kỹ, tay nhập mật mã của ông đang run run.
"Anh Từ, lợi hại lợi hại!" Chu Siêu hung hăng ôm lấy Cảnh Từ, chẳng hề ghen ghét, chỉ có chúc phúc từ tận thâm tâm: "Chúc ông sớm hoàn thành dự định đỗ Bắc Đại."
Chỉ cần có thể vào đội tập huấn quốc gia, như vậy có thể tùy ý chọn đại học đứng đầu cả nước. Với thành tích hôm nay của Cảnh Từ, không còn là đại học chọn cậu, mà là cậu chọn đại học.
"Cảm ơn." Cảnh Từ ôm lại, vỗ vỗ lưng cậu ta, chỉ vào máy tính: "Cùng chờ thành tích của cậu đi."
Chu Siêu dùng sức nhẹ gật đầu, nắm chặt nắm đấm, đi đến bên cạnh Triệu Phong.
Có lẽ đã qua giờ cao điểm tra thành tích, lúc này trang web tải nhanh hơn rất nhiều, Triệu Phong vừa nhập vào, thành tích của Chu Siêu liền hiện ra --
Thi lần một: 43
Thi lần hai: 34
Tổng điểm: 77
"Tổng điểm 77! Tốt!" Triệu Phong vỗ bàn, vui mừng đến không khép được miệng, mạnh mẽ khen Chu Siêu một câu.
Năm ngoái điểm chuẩn đạt huy chương vàng là 75, với thành tích này của Chu Siêu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đại khái có thể cầm một tấm huy chương vàng.
Mặc dù huy chương vàng không được cử đi tập huấn, nhưng nếu như phỏng vấn thành công là có thể được Thanh Hoa Bắc Đại hạ điểm trúng tuyển tuyến một. Với thành tích của Chu Siêu, chẳng khác gì được cử tập huấn cả.
Chu Siêu không bình tĩnh được như Cảnh Từ, sau khi Triệu Phong đọc lên điểm của cậu ta, cậu ta liền choáng váng.
77! Cậu ta thi được 77 điểm!
Chu Siêu, cậu ta, thi được 77 điểm!!!
Á á á á á á á! Má ơi!!! Chẳng những cậu ta không thi rớt, ngược lại còn thi được điểm cao!
"Anh Từ!" Chu Siêu kích động, hai tay không biết nên để chỗ nào, lung tung khua trên không trung một hồi lâu, cuối cùng bắt lấy cánh tay Cảnh Từ: "Tôi, tôi 77 điểm!"
Cảnh Từ cụp mắt nhìn thoáng qua cánh tay của mình, không ngăn cản cậu ta, cười nói: "Bây giờ là cùng vui."
"Cùng vui cùng vui." Chu Siêu toét miệng, nhích lại gần Cảnh Từ.
Hiện tại hai chân cậu ta nhẹ bẫng, như đang đi trên mây, có phần đứng không vững.
Điểm số của Cảnh Từ và Chu Siêu cao ngoài ý muốn, điều này khiến Giang Sùng cực kỳ áp lực. Cậu chàng nuốt nước miếng, cố nén nhịp tim kịch liệt, đứng sau lưng Triệu Phong.
Liên tục tra thành tích của hai học sinh đều không hề tệ, lúc này Triệu Phong đã hoàn toàn không căng thẳng như vừa mới bắt đầu.
Ông đăng nhập tên Giang Sùng và mật mã, rồi click vào.
Một giây sau, thành tích của Giang Sùng hiện lên màn hình máy vi tính --
Thi lần một: 21
Thi lần hai: 17
Tổng điểm: 38
Năm ngoái, điểm đoạt huy chương bạc là 39, số điểm này của Giang Sùng vừa khéo đứng ở ranh giới giữa huy chương vàng và huy chương bạc, cho nên dù là Triệu Phong cũng không thể chắc chắn thành tích cuối cùng của cậu ta.
"Cũng không tệ." Triệu Phong thả chuột xuống, khép laptop lại, khích lệ: "Nếu có thể nhận được huy chương bạc, thông qua bài thi và cùng phỏng vấn, vẫn có thể có suất vào Thanh Hoa Bắc Đại."
Nhưng điều kiện tiên quyết là có thể giành được huy chương bạc...
Nếu như nói cố gắng một chút là có thể tranh cao thấp với Chu Siêu, như vậy Cảnh Từ đã chạy tới độ cao cậu ta hoàn toàn không với tới.
Giang Sùng không nhịn được nghĩ về mấy tháng trước.
Khi đó, Cảnh Từ vừa mới bộc lộ tài năng, trên sân trường, cậu ta và bạn học cùng nhau càn rỡ chế giễu cậu, nói cậu không vào được lớp thi đấu.
Mà bây giờ, Cảnh Từ đã thành tuyển thủ đội tập huấn quốc gia, cậu ta vẫn còn giãy giụa ở mốc điểm chuẩn huy chương bạc.
Giang Sùng tự giễu cười một tiếng, không so được... là thật sự không thể so sánh được.
Các thầy cô giáo trong văn phòng nhao nhao đến chúc mừng mấy người, chỉ có thầy Lưu là bông hoa không dính khỏi lửa phàm tục. Chẳng những không chen lên tìm Cảnh Từ trước, ngược lại về vị trí của mình.
Thầy Vương dạy hóa buồn bực: "Lão Lưu, sao hôm nay thầy lại rụt rè thế? Thành tích Cảnh Từ tốt như vậy, thầy không đi nói hai câu?"
"Đi chứ." Khóe miệng thầy Lưu vểnh cao, cầm điện thoại lên, ung dung nói: "Nhưng tôi không vội, tôi là chủ nhiệm lớp Cảnh Từ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em ấy, giờ để dành cơ hội cho những người khác hiếm khi được gặp."
Thầy Vương: "..."
Nghe giọng điệu không giấu nổi vẻ khoe khoang này, thầy Vương im lặng đẩy mắt kính trên sống mũi, không thèm để ý đến ông ấy nữa, trực tiếp quay đầu đi.
Mặc dù đã có thể xác định Cảnh Từ có khả năng tiến vào đội tập huấn quốc gia, nhưng website chính thức không công bố danh sách cuối cùng, cho nên hiện tại Thực nghiệm Tỉnh đang ở loại trạng thái khiêm tốn trước cuồng hoan.
Hiệu trưởng vui vẻ ra mặt, trông như trẻ ra mười tuổi, trong đêm triệu tập ban lãnh đạo trường họp, thảo luận phần thưởng cho Cảnh Từ.
Viên chức trong trường cũng gấp rút liên hệ nhà thầu chế tạo băng rôn, viết thông cáo, làm tất cả công tác chuẩn bị.
Có điều, mặc dù tạm thời không thể nói ra ngoài Cảnh Từ chắc chắn vào đội tập huấn quốc gia, nhưng điểm số thì vẫn có thể nói.
Các thầy cô người thì tám chuyện, người thì đăng bài.
Thế là, sau khi hết tiết tự học đầu tiên của buổi tối, gần như tất cả người trong Thực nghiệm Tỉnh đều biết Cảnh Từ thi được 108 điểm trong vòng chung kết toán học trung học phổ thông cả nước.
Diễn đàn như bị nổ tung, số lượng trả lời không ngừng tăng lên với tốc độ khủng khiếp --
【 Đờ mờ đờ mờ!!! Anh Từ của mày quả nhiên là anh Từ của mày! 】
【 Má ơi! Quỳ xuống trước đại lão! Quá trâu bò luôn, mịa! 】
【 Không biết nói cái gì nữa, tôi xin đờ mờ biểu đạt tôn kính. 】
【 Đừng hỏi, hỏi liền dâng đầu gối! 】
【 Anh Từ chính là người số một tỉnh chúng ta trong mấy thập niên này!!! Nhân vật mở ra tiền lệ!!! Lại nói, không biết anh Từ có thể được ghi vào "Lịch sử tỉnh Đông Hải" không? 】
【 Chắc chắn. Lịch sử tỉnh chẳng phải để ghi lại những người có cống hiến quan trọng trong từng lĩnh vực sao? Anh Từ tuyệt đối có thể. 】
【 Á á á á á! Đột nhiên thấy nhiệt huyết sôi trào! Những kẻ nói anh Từ của tao là bình hoa đâu? Mặt đau không hả, ha ha ha ha. 】
【 Má ơi! Tôi bỗng nhiên có một ý nghĩ to gan! Anh Từ của ta trâu bò như vậy, cuối cùng có thể vượt qua vòng tuyển chọn nội bộ đội tập huấn quốc gia, trở thành một đội viên trong đội đại biểu quốc gia, đại biểu quốc gia tham gia thi đấu Olympic toán học quốc tế không??? 】
【 Lầu trên... Đội đại biểu quốc gia chỉ có 6 đội viên thôi đấy nhá?! Điều gì đã khiến lầu trên tin tưởng mù quáng như vậy? 】
【 Là anh Từ của tôi!!! 】
Người Thực nghiệm Tỉnh nở mày nở mặt, sôi nổi mang thành tích của Cảnh Từ quang minh chính đại lên internet vả mặt.
Nhưng bọn họ chẳng hề nghĩ tới, bởi vì số điểm của Cảnh Từ quá cao, cư dân mạng không những không tin, ngược lại còn nói bọn họ tung tin đồn nhảm.
【 Kể chuyện cười cho mọi người, Cảnh Từ tỉnh Đông Hải thi được 108 điểm, ha ha ha ha ha ha ha 】
【 Có quỷ mới tin, tôi ở tỉnh Bắc Đẩu đây. Thành tích thi đấu của tỉnh bọn tôi mặc dù không quá tốt, nhưng cũng không tệ. Năm ngoái điểm cao nhất mới chỉ 105, mợ nó hiện tại mấy người lại nói cho tôi: Tỉnh Đông Hải của mấy người! Một cái bình hoa thi được 108? Tưởng ai cũng thiểu năng như mấy người hả. 】
【 Bọn tỉnh Đông Hải bị điên hả? Điểm 108 cao như thế mà cũng dám mở miệng ra nói? Được đấy, có bản lĩnh nói 108 điểm, mấy người có bản lĩnh tung ảnh chụp màn hình đi. 】
【 Đúng, hoặc là tung ảnh, hoặc là ngậm miệng. 】
Nhưng thời gian website mở cổng cho phép tra thành tích chỉ có một giờ, lúc ấy không ai nghĩ tới việc phải chụp lại thành tích của Cảnh Từ, hiện tại đi chụp màn hình đã không kịp.
Bởi vì việc này, Thực nghiệm Tỉnh và cả Cảnh Từ lại bị người ngoài cười giễu một trận.
Mà khi loại trào phúng này càng ngày càng nhiều, gần như sắp không áp xuống được, website chính thức công bố danh sách đỗ Đông Lệnh Doanh toán học năm nay.
Ngay đầu danh sách đội tập huấn quốc gia, thình lình in thông tin --
Cảnh Từ, nam, lớp mười một, tỉnh Đông Hải, trung học phổ thông Thực nghiệm tỉnh Đông Hải.
Mấy kẻ một giây trước vẫn còn đang gõ chữ chế giễu cậu, một giây sau cả người như thể bị trúng thuật định thân, ngoài cái cằm răng rắc rớt xuống đất, những chỗ khác hoàn toàn không động đậy được.
【 Quỳ xuống trước đại lão, dâng thuốc lá cho đại lão, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn. 】
【 Đã dâng mặt lên, đại lão ngài muốn đánh bên trái hay bên phải? Hay cùng đánh cả hai bên đi... 】
【 Hóa ra thiểu năng không phải tỉnh Đông Hải, là tôi... Xin hỏi, sống đến hơn hai mươi tuổi mới phát hiện trí thông minh thấp là trải nghiệm gì? 】
【 Yên lặng xóa bỏ comment mấy ngày trước của mình... 】
【 Hiện trường tụ tập vả mặt tập thể cỡ lớn. 】
【 Đờ mờ?!!! Cho nên xem như bạn học Cảnh Từ này sửa lại lịch sử ngành giáo dục tỉnh Đông Hải sao? Má ơi, lợi hại lợi hại. 】
Đến tận đây, dư luận trên mạng hoàn toàn đổi chiều, người vốn châm chọc khiêu khích rối rít nói xin lỗi và xóa bỏ bình luận, mà Cảnh Từ cũng thực sự nổi tiếng.
Ai sẽ không thích học bá?
Còn đừng nói dáng dấp vị học bá này đẹp mắt nữa.
【 Má ơi, Cảnh Từ là thật sự trâu bò, tôi cảm thấy người làm giáo dục tỉnh Đông Hải hẳn nên tặng cậu ấy một lá cờ thi đua. 】
【 Lầu trên +1, ở địa phương như tỉnh Đông Hải mà còn có thể thi được thành tích này, hoàn toàn do trí thông minh đã thắng từ vạch xuất phát, không liên quan đến cố gắng. 】
【 Chị họ tôi học ở Thực nghiệm tỉnh Đông Hải, theo chị ấy nói, Cảnh Từ chưa từng tham gia bất kỳ một lớp huấn luyện Olympic Toán học nào, toàn là tự cậu ấy học. 】
【 Đờ mờ!!! Thật hay giả! Tự học? Mợ nó chứ thật sự là đù má luôn! 】
【... Không còn lời nào để nói, để tôi biểu diễn cho Cảnh thần màn đầu gối uốn lượn chín mươi độ đi. 】
【 Trách không được trước đó tôi hiểu lầm, hóa ra không phải tôi xuẩn, đó là khoảng cách giữa phàm nhân chúng ta và đại thần... 】
【 Cho nên nói, Cảnh Từ không những là người đầu tiên của tỉnh Đông Hải vào đội tập huấn quốc gia, mà còn là người đầu tiên không qua bất kỳ huấn luyện gì vào đội tập huấn quốc gia. Má ơi! Càng nói càng đáng sợ! 】
Mà lúc này cổng trường Thực nghiệm Tỉnh đã treo băng rôn nền đỏ chữ vàng --
Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Cảnh Từ lớp 11-7 của trường ta vào đội tập huấn quốc gia Olympic Toán học.
Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Chu Siêu lớp 11-2 của trường ta nhận được huy chương vàng Olympic Toán học.
Mà Giang Sùng, cuối cùng vẫn kém một chút, tiếc nuối bỏ lỡ huy chương bạc.
Trong tiếng chúc mừng không ngớt bên tai, Cảnh Từ biểu hiện cực kỳ bình tĩnh lạnh nhạt, dường như đây là một chuyện nhỏ chẳng đáng là bao, khiến những người khác nhao nhao cảm thán, tố chất tâm lý này quả nhiên không tầm thường.
Mà Cảnh Từ bình tĩnh như thể không coi tin tức tốt lớn như vậy là chuyện to tát, lúc đối mặt với Doanh Kiêu, rốt cuộc không duy trì được mặt ngoài bình tĩnh nữa.
"Em vào đội tập huấn rồi." Cậu dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Doanh Kiêu, trên mặt có mấy phần ngượng ngùng khi nói thẳng ra khỏi miệng, nhưng phần nhiều là hưng phấn.
"Cảnh thần trâu bò." Cánh tay đang ôm vai cậu của Doanh Kiêu khẽ nâng lên, xoa nhẹ đầu cậu hai lần, không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Cảnh Từ chỉ vui vẻ một phần, mà hắn, là hai phần.
Một phần là bởi vì thành tích của Cảnh Từ, một phần khác là vì Cảnh Từ bắt đầu chia sẻ cảm xúc thực sự với hắn.
Gió đêm thổi qua bồn hoa, mang theo tiếng xào xạc đầy dịu dàng.
Doanh Kiêu quay người, xoay mặt Cảnh Từ sang, cười nhẹ, dùng trán đụng đụng trán của cậu: "Rất vui mừng, chẳng biết phải chúc mừng thế nào, vậy nhận cái hôn trước đi."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay anh Kiêu đang liều mạng học tập, không biểu diễn vở kịch nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT