Editor: Lilac | Beta: Inc

Theo phản xạ, Cảnh Tư định hỏi một câu xem cái gì cứng nhưng nháy mắt cậu như bị đông đá, cậu chợt nhớ Doanh Kiêu từng nói cậu không được thay đồ trước mặt Lý Trụ nếu không thì cũng phải cho hắn nhìn chút.

Cùng một ngữ cảnh, cùng là câu nói đó.

Cảnh Từ đột nhiên hiểu ra.

Thoáng chốc mặt cậu trở nên đỏ bừng, khẽ liếc nhìn Tiêu Nhạc Duyệt đang đứng trước mặt mình, rồi lúng túng đến một quán nhỏ ít người, hạ giọng nói: "Anh, anh đừng hiểu lầm, là thầy Triệu không yên tâm để em ra cửa một mình nên mới cố ý gọi anh Tiêu tới dẫn đường."

Doanh Kiêu ngước mắt thấy Trịnh Khuyết đưa một điếu thuốc qua, lần này hắn không từ chối nữa mà nhận lấy, châm thuốc hút một hơi, rồi cắn đầu lọc 'xùy' một tiếng: "Sao ông ấy không tự mình dẫn đi? Vậy mà cũng tìm người tới... Ấy, anh chợt phát hiện những giáo viên lớp nâng cao đều lười như nhau."

Hắn không muốn hạn chế tự do của Cảnh Từ, tối nay đổi thành bất kì người nào khác thì hắn sẽ không để ý đâu.

Nhưng Tiêu Nhạc Duyệt thì không được.

Cảnh Từ yêu môn toán như thế, đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một người cực kỳ lợi hại, đây là kiểu người đáng ghét* gì vậy chứ.

(*Gốc là 膈应谁. Hay 膈应人, đây là từ địa phương ở một số vùng như Hà Nam, Sơn Đông, Đông Bắc và Tân Cương, v.v,... ở mỗi vùng thì sẽ mang nghĩa khác nhau nhưng về cơ bản thì là ghê tởm, khó chịu nhưng chưa đến mức khiến người ta buồn nôn. Từ này cũng có thể hiểu là đay nghiến, nhàm chán, buồn cười (không phải nghĩa tích cực), khó đối phó. Mình nghĩ ở đây Doanh Kiêu đang muốn nói là mình chơi không lại kiểu người giỏi toán như Tiêu Nhạc Duyệt.)

Dù hắn biết rõ trong lòng rằng giữa Cảnh Từ và Tiêu Nhạc Duyệt không thể có cái gì xảy ra nhưng hắn vẫn không chịu được.

Doanh Kiêu hít sâu một hơi, chửi thầm một câu rồi nói tiếp: " Nghe lời, em muốn mua sách gì thì bảo anh, anh mua ở đây cho em, giờ về khách sạn trước đi nha."

Cảnh Từ hơi lưỡng lự một chút, cậu không muốn khiến Doanh Kiêu không vui nhưng ở Dương Thành có nhiều đầu sách mà bên tỉnh Đông Hải không có.

"Em..." Cậu để điện thoại cách xa tai một chút để liếc nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng thương lượng với Doanh Kiêu: "Em chỉ đi mười lăm phút thôi được không? Chọn xong thì em về ngay."

Doanh Kiêu nghe vậy thì trong lòng lập tức mềm nhũn, Cảnh Từ thực sự ngoan quá rồi. Nếu đổi thành người khác mà bị quát hai tiếng như vậy thì có giận dữ mắng lại mấy câu cũng là điều dễ hiểu, cơ mà Cảnh Từ không làm vậy. Thậm chí cậu còn để ý đến cảm nhận của mình, giới hạn thời gian đi hiệu sách.

Nhưng Doanh Kiêu vẫn không hiểu quyển sách đó là sách gì mà có thể khiến cậu kiên trì như vậy.

Hắn dụi đầu thuốc rồi vứt vào thùng rác, một tay cầm điện thoại, một tay nhét vào túi vân vê viên kẹo: "Muốn mua sách gì vậy? Cực kỳ quan trọng à?"

Cảnh Từ ừ một tiếng: "Sách anh dùng để luyện tập bây giờ không còn phù hợp nữa rồi, cần đổi một bộ mới."

Hô hấp Doanh Kiêu chợt ngưng lại, trong phút chốc không nói nên lời.

Mua sách luyện tập cho mình, Cảnh Từ là muốn mua sách luyện tập cho mình...

Hắn nhắm mắt lại, để những xao động trong lòng mình bình ổn trở lại trước rồi mới khản giọng nói: "Được rồi, đi đi. Anh không làm lỡ thì giờ của em nữa, lúc nào về khách sạn thì nhắn tin cho anh."

Cảnh Từ không chắc chắn lắm, hỏi lại: "Vậy anh còn giận không?"

"Có giận hay không không quan trọng," Doanh Kiêu khẽ cười, liếc ba người Hà Chúc bên cạnh, hắn khẽ tách ra xa một chút rồi mới lẳng lơ nói: "Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải cứng rắn với em mà."

Lần này vệt đỏ trên mặt Cảnh Từ kéo dài đến tận tai, cậu lắp bắp: "Cúp, em cúp máy đây..."

Doanh Kiêu hôn hôn cậu qua điện thoại: "Ừ."

Sau khi cúp máy, Doanh Kiêu dựa người vào tường tủm tỉm cười, cứ như cái người vừa nãy mới đổ mấy thùng giấm chua kia không phải là hắn vậy.

Bọn Hà Chúc mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn lật mặt nhanh hơn bánh tráng, quên cả gạt tàn để tàn thuốc lá rơi đầy trên đất.

Trịnh Khuyết nhớ ăn không nhớ đánh, cậu chàng đã quên những giây phút mình sợ hãi khi bị nhét cơm chó ngập họng, chủ động mở miệng hỏi: "Anh Kiêu, mày đang luyện cách đổi sắc mặt đấy à?"

Vừa giây trước còn đang bão táp mưa sa, qua giây kế tiếp đã thành mặt trời rực rỡ.

"Đừng nhìn tao dưới góc độ của chó độc thân được không? Chúng mày hiểu sao được." Doanh Kiêu cong môi, tâm tình cực tốt, liếc qua chỗ đám Trịnh Khuyết đang đứng: "Có biết bây giờ Cảnh Từ đang làm gì không?"

"Đi dạo hiệu sách?" Mới nãy bọn Trịnh Khuyết đứng ngay cạnh hắn, vô tình nghe được đôi ba câu.

Cái này thì có gì để show? Trịnh Khuyết không tin, nếu có người dám mua sách luyện đề cho cậu chàng thì cậu chàng có thể sẽ xông lên đại chiến ba trăm hiệp với đối phương luôn!

"Đúng vậy," Doanh Kiêu cong môi: "Em ấy, trước kì thi hai ngày, trong hoàn cảnh không được thầy giáo cho phép ra ngoài, đi mua sách luyện tập cho tao."

"Điều này có nghĩa là gì chúng mày biết không?"

"Được rồi, với chỉ số thông minh của chúng mày thì không giống kiểu sẽ hiểu cho lắm nên tao đành phải giải thích cho chúng mày vậy."

"Tao, ở trong lòng em ấy, quan trọng hơn cả kỳ thi. Hiểu chưa?"

Hà Chúc: "..."

Hà Chúc thực sự không nghe lọt nữa, cười lạnh: "À, thế nên ngài đây ăn bám* một cách rất tự nhiên nha."

(*吃软饭: ăn cơm mềm, ăn cơm nhuyễn. Từ này còn được dùng để chỉ người ăn bám một cách chế giễu và khinh bỉ, thường để nói người đàn ông bám víu hay đào mỏ phụ nữ khác.)

"Đúng vậy đấy," Doanh Kiêu thoải mái gật đầu thừa nhận: "Dạ dày của tao từ nhỏ đã không tốt, trời sinh đã định là phải ăn chén cơm mềm này rồi."

Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."

Hà Chúc bực bội nhả khói thuốc bằng mũi, dập tắt mẩu thuốc lá trong tay rồi ném vào thùng rác, sau đó tức giận xoay người bỏ đi.

Cậu mập tự nhủ mình mà còn để ý đến cái tên không biết xấu hổ này nữa thì sẽ livestream chặt treo! (Gốc: 就直播剁吊, mn biết cụm chặt treo là gì bảo mìng với nha 🙆‍♀️)

- --

Bên kia, trong hiệu sách, với sự hỗ trợ của Tiêu Nhạc Duyệt, Cảnh Từ nhanh chóng chọn được mấy quyển sách phù hợp với Doanh Kiêu từ mấy chục loại sách luyện tập trên giá rồi đến trước quầy thu ngân.

Chỉ cần cậu cảm thấy hợp thì ngay cả giá cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái mà trực tiếp mua luôn.

"Em..." Tâm tình Tiêu Nhạc Duyệt cực kỳ phức tạp nhìn cậu, khéo léo nhắc nhở: "Em mua nhiều sách luyện tập như vậy sao?"

Loại quà như này thực sự có thể đem đi tặng sao, không sợ bị đối phương đá à?

"Vâng." Cảnh Từ gật đầu, không trả lời qua loa lấy lệ: "Em thấy đều tốt cả mà."

Hóa ra lớp trẻ bây giờ yêu đương kiểu này à?

Tiêu Nhạc Duyệt hơi hoài nghi, không nhịn được mà tự kiểm điểm bản thân một hồi. Xem ra mình độc thân là có nguyên do cả, không thì lần sau cũng thử tặng cho mỹ nữ trong viện một quyển "18 bài luận toán cao cấp" xem sao.

Sau khi thanh toán xong thì Cảnh Từ cũng không lề mề thêm nữa mà lập tức về thẳng khách sạn luôn. Cậu nói cảm ơn với Tiêu Nhạc Duyệt rồi chào thầy Triệu một tiếng xong mới về phòng.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau chính là ngày Đông Lệnh Doanh đưa ra thông báo chính thức, năm nay thầy Triệu là người dẫn đoàn của tỉnh Đông Hải, vậy nên ông phải đến quầy tiếp tân để báo danh trước, nộp lệ phí thi rồi xử lý mấy việt linh tinh khác nữa.

Thực ra ngày này cũng không có việc gì quan trọng, ban tổ chức cũng cân nhắc đến chuyện thí sinh dự thi là từ khắp nơi trên cả nước đổ về đây cho nên thêm một ngày này để mọi người có thể làm quen.

Đến tối, Triệu Phong họp cùng với những giáo viên dẫn đoàn khác trong khách sạn, nhận lịch trình cùng với những thông tin khác liên quan đến kì thi.

"Một lát nữa về phòng thì nghỉ sớm một chút, đừng nghịch điện thoại." Sau khi thông báo, giải thích tỉ mỉ lịch trình hàng ngày cho Cảnh Từ và những người khác xong, Triệu Phong thả tờ giấy viết đầy ghi chú xuống, dặn dò: "Cũng đừng đọc sách làm gì, được hay không thì cũng vậy rồi, thi xong là xong thôi."

Ông nhìn về phía Chu Siêu và Giang Sùng, hai người từ lúc ông bắt đầu nói vào phần quan trọng đã lo lắng không yên, rồi nói tiếp: "Sáng mai là lễ khai mạc, tiện thì xem phòng thi trường thi luôn, buổi chiều..."

Nói tới đây, Triệu Phong hơi ngừng một chút, cười tự giễu: "Buổi chiều có một buổi hội thảo tự do cơ mà không liên quan đến chúng ta."

Ba người Cảnh Từ không hiểu, lần lượt ngẩng đầu lên nhìn ông.

"Mấy trường đại học đã sớm nắm rõ thông tin của thí sinh ở mấy tỉnh có thực lực khá mạnh rồi, họ sớm đã xác định mục tiêu. Với tỉnh Đông Hải chúng ta thì... mấy đứa coi như đi chơi, cưỡi ngựa xem hoa đi. Thuận tiện nghe bài diễn giảng của Thanh Hoa Bắc Đại, hiểu thêm một chút về chuyên ngành của bên họ, cũng có điểm tốt với mấy đứa."

Trong trận chung kết thì tỉnh Đông Hải chẳng khác nào người qua đường* đây là điều mà cả nước đều mặc định cho là vậy, thế nên về cơ bản thì mấy trường đại học sẽ chẳng để ý đến bọn họ. Những tỉnh khác cũng mong chờ mình được giao lưu với những đối thủ mạnh hơn mình nên đương nhiên cũng sẽ không tìm đến người của tỉnh Đông Hải.

(*Gốc: 打酱油. Đây là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa gốc chỉ là đi mua nước tương. Nhưng sau này có 2 cách dùng, đầu tiên là "con nhà nòi có thể làm nước tương" ý nói đứa nhỏ trong nhà đã lớn, có thể phụ giúp việc nhà, ba mẹ không còn trẻ nữa. Cách còn lại thường được dùng trên mạng, ý nói bản thân không quan tâm đến các chủ đề công khai hay "không liên quan gì đến tôi" hoặc "tôi không biết gì về vấn đề này, tôi chỉ là người qua đường mà thôi" (Theo Wikipedia tiếng Trung). Ở đây tác giả dùng với nghĩa thứ 2.)

Ba người Cảnh Từ mang tâm trạng phức tạp mà gật đầu đáp ứng, lần lượt quay về phòng của mình.

Lễ Khai mạc Đông Lệnh Doanh được tổ chức ở tòa nhà dạy học mới của trường Nhất Trung Dương Thành. Trên cổng trường đã sớm treo đầy băng rôn, biểu ngữ về Đông Lệnh Doanh, còn có không ít học sinh mặc đồ giống nhau, làm tình nguyện viên phụ trách việc chỉ đường dẫn lối cho các thí sinh.

Sau khi theo thẻ dự thi dùng lên để nhận diện, Cảnh Từ cùng mấy người nữa mới xuống khỏi xe bus do ban tổ chức sắp xếp.

Cổng trường tấp nập toàn người là người, tuy rằng có không ít tình nguyện viên nhưng cũng không thể nào ôm đồm quá nhiều việc. Ánh mắt Triệu Phong sắc lẹm liếc thấy một bạn vừa chào một thí sinh xong thì nhanh chóng chạy qua.

Cảnh Từ đứng tại chỗ, yên lặng nhìn dòng chữ "Nhất Trung Dương Thành" được khắc lên tấm bia đá thật lớn kia, không hiểu sao trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.

Thật giống như... bản thân đã từng đến nơi này vậy.

"Anh Từ, anh Từ?!" Chu Siêu gọi cậu mấy tiếng mà không thấy cậu trả lời, không nhịn được mà đưa tay lên đẩy đẩy cậu: "Đi thôi."

Cảnh Từ bỗng dưng hồi thần: "Ừ."

Cậu vứt cảm giác quái dị kia ra sau đầu, duỗi tay nắm lấy thẻ dự thi trước ngực, đuổi kịp bước chân Triệu Phong.

"Không ngờ ông cũng hồi hộp đấy." Chu Siêu ghé vào bên tai cậu, cười nói: "Tôi còn tưởng là ông không có cảm giác gì luôn chứ."

Cảnh Từ nghe vậy chỉ cười cười không giải thích.

Đông Lệnh Doanh toán học lúc này có hơn 600 thí sinh dự thi đến từ khắp nơi trên cả nước.

Ban tổ chức tiến hành đầy đủ các bước theo quy trình, trật tự được duy trì cực kì tốt. Đến tám rưỡi sáng, lễ khai mạc chính thức bắt đầu đúng theo kế hoạch.

Nửa đầu lễ khai mạc là các bên đọc diễn văn, chẳng có gì thú vị, Chu Siêu nghe đến mơ mơ màng màng buồn ngủ, suýt nữa thì không nhịn được mà tựa vào vai Cảnh Từ. Mãi đến nửa sau buổi lễ bắt đầu diễn ra chương trình văn nghệ, có mấy chị gái xinh đẹp xuất hiện thì cậu chàng mới lau nước miếng, ngồi thẳng dậy.

Cơ mà lúc này Cảnh Từ lại không có tâm trạng xem văn nghệ, đầu của cậu lại bắt đầu đau rồi.

Lần này so với những lần trước càng đau hơn gấp bội, giống như có một cái máy khoan điện khoan thẳng vào đầu vậy, đau tới nỗi huyệt Thái Dương của cậu không ngừng nảy lên, đầu óc như muốn nổ tung.

Sắc mặt cậu nhanh chóng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra khiến cậu không thể không gắt gao nắm chặt tay mình, chỉ có vậy cậu mới ngắn được tiếng rên trực chờ bật thốt.

Trong thoáng chốc, cậu nhớ lại lời hứa ngày hôm đó với Doanh Kiêu.

"Sau này, mỗi lần bị đau đầu đều phải nói cho anh biết, dù anh có ở bên cạnh em hay không."

Cậu không muốn để Doanh Kiêu lo lắng nhưng mà còn lời hứa của hai người...

Do dự hồi lâu, Cảnh Từ vẫn cắn răng lấy điện thoại ra, cố gắng làm chủ đôi tay vì đau mà phát run kia, gửi một tin nhắn cho Doanh Kiêu.

Giờ này đúng lúc vừa tan lớp, không có Cảnh Từ bên cạnh, Doanh Kiêu chán đến mục cả người, đang ngồi lướt diễn đàn.

【Mai là bắt đầu thi rồi, không biết thành tích của anh Từ sẽ thế nào nhỉ? 】

【Chúng ta mở một vụ cá cược đi, cược xem anh Từ có thể vào tuyển Quốc gia không! 】

【Không cược, không cược! Để yên cho nam thần của tôi thi có được không? Không vào thì cũng có làm sao đâu, dù sao thì thành tích thi đua của tỉnh chúng ta cũng chỉ đến vậy, không trách ai được, làm ơn đừng thêm áp lực cho cậu ấy nữa. 】

【Lầu trên +1 】

【Nhân tiện thì trường mình sang năm còn mở lớp ôn luyện nữa không vậy? Sao tôi có cảm giác chuyện này có hơi lung lay, trừ ba người bên anh Từ ra thì bao lâu rồi không thấy mấy lớp ôn luyện lên lớp còn gì. 】

【Đoán chừng là không đâu, quyết định bỏ chính sách cộng điểm đại học, thêm nữa là không ai vào được đội tuyển Quốc gia thì không nhất thiết phải tốn thời gian, tốn công sức làm gì. Bao nhiêu năm rồi mới sinh ra được một Cảnh Từ có triển vọng như vậy chứ, người ta là tự học thành tài mà. 】

【Hahahahaha đột nhiên cảm thấy có một chút châm chọc nhè nhẹ. 】

Doanh Kiêu mím chặt môi, hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Bành Trình Trình: "Lão Bành, mày hỏi thử xem lúc này Kiều An Ngạn đang làm gì."

Kiều An Ngạn cũng đang xem diễn đàn, chẳng qua là gã không dùng điện thoại của mình mà dùng điện thoại của bạn cùng bàn.

Sau khi xu hướng tính dục bị phát hiện, Kiều An Ngạn bị ba mẹ quản chặt hơn nhiều, họ không cho phép gã mang điện thoại đến trường.

Thấy toàn bộ bình luận đều liên quan đến Cảnh Từ, mắt Kiều An Ngạn càng đỏ quạch lên.

Gã thực sự là cực kì hận Cảnh Từ, hận không thể lập tức đẩy cậu vào chỗ chết ngay lập tức.

Được tất cả mọi người chú ý cùng ngưỡng mộ, biến thành niềm hy vọng của cả trường, thậm chí là hy vọng của toàn tỉnh, còn có quan hệ thân mật khăng khít với Doanh Kiêu...

Người này vậy mà có thể dễ dàng thực hiện hết thảy lý tưởng của gã, lấy được tất cả những thứ gã cầu mà không được.

Ngó xuống nhìn lại bản thân, rõ ràng là một đứa con cưng của trời nhưng lại chỉ có thể giãy dụa tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Từ như diều gặp gió, cứ thế phất lên.

Kiều An Ngạn trả điện thoại cho bạn cùng bàn, ác niệm trong lòng ngày càng bành trướng nặng nề.

Nếu như không có Cảnh Từ, nếu như đem tất cả những gì cậu ta đang có biến thành của mình...

- --

Trong phòng học của 11-7, điện thoại Bành Trình Trình rung lên, cậu chàng cúi đầu xem qua rồi nói với Doanh Kiêu: "Bạn tao bảo nó vừa lướt diễn đàn xong, giờ đang bò ra bàn ngủ."

Lướt diễn đàn...

Doanh Kiêu cụp mắt, vậy là thấy topic có liên quan đến Cảnh Từ nên sinh ra mấy ý nghĩ không hay với cậu, khiến cậu đau đầu sao?

Doanh Kiêu cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng học, ngay cả Trịnh Khuyết ở phía sau hỏi hắn đi đâu đấy cũng không thèm để ý.

Rất nhanh sau đó, Doanh Kiêu đã có mặt trước cửa lớp 11-11, hắn tiện tay kéo một người, nhàn nhạt nói: "Gọi Kiều An Ngạn ra đây."

Người nọ bị kéo lại đột ngột như thế, đang định nổi giận thì ngẩng đầu lên thấy đối phương là Doanh Kiêu, nhất thời khí thế cũng héo mòn. Chỉ có thể nơm nớp lo sợ, vội vã vọt vào trong lớp: "Kiều An Ngạn, anh, anh Kiêu tìm mày."

Nếu trước đây Doanh Kiêu mà đến tìm thì Kiều An Ngạn nhất định sẽ lập tức ra ngoài nhưng bây giờ... Kiều An Ngạn nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thầm phát hoảng, gã chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Doanh Kiêu.

Sao hôm đó Doanh Kiêu lại hỏi gã chuyện Thế Vận Hội Olympic ở Dương Thành?

Là bởi biết được bí mật của gã hay do hắn cũng giống mình...

Kiều An Ngạn kỳ kéo nửa buổi không chịu bước ra, Doanh Kiêu cũng không đủ kiên nhẫn mà đứng chờ, hắn bước thẳng vào phòng học 11-11 lôi người ra.

Lớp học mới nãy còn ồn ào ầm ĩ nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, học sinh 11-11 ai cũng sợ tới trợn tròn mắt, không ai dám đứng ra ngăn hắn lại.

"Cậu, cậu làm cái gì vậy..." Kiều Anh Ngạn càng kinh hoảng hơn, còn có chút ngượng ngùng.

Gã "được" Doanh Kiêu đụng tới mềm cả chân, mới đầu còn có ý có tứ mà hơi giãy dụa một chút, sau đó thì chỉ hận không thể dính luôn lên người Doanh Kiêu.

Doanh Kiêu kéo hắn qua một dãy hành lang dài, lập tức cau mày, cảm thấy chán ghét kiểu dinh dính nhơm nhớp của gã.

Hắn nhìn chằm chằm Kiều An Ngạn hồi lâu, dưới ánh mắt mong chờ của gã, giơ tay lên----

Mạnh mẽ đánh một cú vào sau gáy gã.

Sau khi mẹ qua đời, Doanh Kiêu được ông ngoại đưa vào một khu quân sự đặc huấn. Đừng nói là một con gà như Kiều Anh Ngạn, một cú ra tay bất ngờ như thế này thì dù đối phương có thể trạng tốt như thầy Lưu cũng chỉ có thể chịu thua mà thôi.

Kiều An Ngạn chưa kịp ú ớ kháng nghị tiếng nào đã ngất.

Còn không trị được cái loại này à?

Doanh Kiêu liếc mắt nhìn cái đống nằm trên đất kia, giễu cợt.

Biết tấn công tinh thần à? Thế thì đánh ngất để xem gã còn tác quái thế nào được nữa.

Hắn lấy điện thoại ra, dựa bên bệ cửa sổ nhắn tin cho Cảnh Từ---

【Kiêu】: Đỡ hơn chút nào chưa em?

Vốn dĩ Cảnh Từ đang chật vật với cơn đau đầu, không ngờ rằng đột nhiên cơn đau lui đi. Cậu cẩn thận cảm nhận một chút, lập tức trả lời Doanh Kiêu---

【Cảnh】: Không đau nữa rồi, giờ ổn lắm, anh đừng lo.

Xem ra là thực sự hữu dụng.

Doanh Kiêu đứng thẳng người, không để ý đến Kiều An Ngạn còn đang choáng váng dưới chân, vừa bước về phòng học 11-7 vừa trả lời tin nhắn Cảnh Từ---

【Kiêu】: Vậy là tốt rồi.

【Kiêu】: Em cứ yên tâm thi cho tốt đi.

Muốn giở trò sau lưng, gây trở ngại đến chuyện thi cử của Cảnh Từ ấy hả?

Hê hê--- vậy thì đành để cho loại chó má đó ngất mấy ngày vậy.

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là 520! Anh Kiêu cùng Từ Từ và cả Liên Đại Sóc đều yêu mọi người moah moah~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play