Editor: Lilac | Beta: Inc

Sau lưng Cảnh Từ là vách tường xi măng lạnh lẽo cứng ngắc,  cổ trắng nõn thon dài bị bắt ngửa lên, lộ ra độ cong mượt mà, yết hầu khẽ động, yếu ớt nhưng mê người.

Nhịp thở Doanh Kiêu hơi nặng nề, gắt gao đè cậu xuống hôn đầy hung ác.

Đầu óc bất thình lình trở nên trống rỗng trong chốc lát, Cảnh Từ chợt lấy lại tỉnh táo, bắt đầu phản kháng kịch liệt.

Vậy mà Doanh Kiêu như không biết đau, dù cậu có ra sức đánh vào người hắn bao nhiêu cái thì hắn cũng chẳng quan tâm. Doanh Kiêu chỉ chăm chăm giữ chặt gáy cậu, nâng cằm cậu lên, dùng sức mà hôn.

Hai chân Cảnh Từ nhũn ra, cậu chỉ đành ra sức nắm chặt tay mình để giữ tỉnh táo, cuối cùng cậu cũng gom đủ sức, đẩy được Doanh Kiêu ra.

Hai má cậu đỏ bừng, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở không ra hơi: "Cậu... cậu điên rồi à?"

Doanh Kiêu cụp mắt nhìn cậu.

Cánh môi Cảnh Từ vốn dĩ là màu hồng phớt, giờ đây lại đỏ ửng mọng nước.

Doanh Kiêu chợt cười một tiếng, lần nữa cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.

Lần này, dù Cảnh Từ có ra sức phản kháng như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không buông tay.

Dần dà, sức phản kháng của Cảnh Từ ngày càng nhỏ, cuối cùng, cậu chẳng còn tí sức lực nào, chỉ đành tùy ý dựa vào tường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Ngoan, hé miệng ra nào." Giọng nói Doanh Kiêu trầm thấp, phảng phất vang lên giữa môi hai người.

Lúc này, ngay cả cổ Cảnh Từ cũng đã biến thành một mảng đỏ rực, hàng mi cậu khẽ động, cụp mắt chẳng nói chẳng rằng.

Doanh Kiêu ôm trọn vòng eo, kéo Cảnh Từ vào lòng, một tay nắm lấy tay cậu, mười ngón đan vào nhau: "Ngoan, nghe lời."

Sân phơi rộng lớn nhưng lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió thổi qua cũng có thể nghe thấy rõ. Mà bên tai Cảnh Từ lúc này là tiếng Doanh Kiêu kìm nén hơi thở gấp gáp của mình, từng nhịp, từng nhịp đều có thể nghe được rõ ràng. Bờ môi hắn nóng bừng đang khe khẽ mút mát khóe môi Cảnh Từ từng chút, từng chút một.

Cảnh Từ cảm nhận được lồng ngực mình đang rung động, cậu giãy giụa giơ tay lên nhưng cuối cùng lại không còn chút sức lực nào, hạ tay xuống.

Cậu nhắm mắt hồi lâu rồi hơi hé môi.

Doanh Kiêu lập tức phát động tấn công trong chớp mắt.

Môi lưỡi giao nhau, tiếng gió thổi lặng lẽ giúp bọn họ giấu đi âm thanh ám muội khe khẽ vang lên kia.

"Bé cưng, anh thực sự..." Doanh Kiêu áp trán mình vào trán cậu, cảm thán: "Thực sự rất thích em."

Doanh Kiêu cảm thấy bản thân như đang bị nhấn chìm trong biển tình mênh mông ngọt ngào ấy, hắn chưa từng thích ai đến mức này, thích tới nỗi dù chỉ là được Cảnh Từ cho phép hôn một cái thôi hắn cũng có thể dâng cả tính mạng của mình lên cho cậu ngay lập tức.

Cảnh Từ không nói gì, cậu thở dốc, hai tai đều đỏ bừng, bàn tay được Doanh Kiêu nắm lấy lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu muốn bỏ chạy, muốn tìm một chỗ không người để ngẩn ngơ thả hồn, nhưng mà tay chân cậu lúc này lại chẳng nghe lời nữa.

Doanh Kiêu đưa tay lên dịu dàng xoa gáy cậu cho tới khi nhịp tim và phản ứng của cơ thể dần bình tĩnh trở lại.

Tấm ga giường màu xanh lam và cơn gió cùng nhau đùa nghịch, phủ lên đầu hai người khiến cho không gian xung quanh phút chốc tối đi.

Dưới ánh sáng mập mờ ấy, Doanh Kiêu nhẹ giọng hỏi Cảnh Từ: "Em thích anh chứ?"

Hơi thở Cảnh Từ khẽ khựng lại, hai bên má dường như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt đến nóng cháy.

Cậu nhấp môi, không nói dù chỉ một lời.

Doanh Kiêu cũng không giục cậu, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời.

Ngay cả mùi nước giặt thấm đẫm trên chiếc ga giường mới giặt cũng chẳng thể át đi mùi dầu gội vấn vương nơi đầu mũi, chẳng thể phân biệt được là của hắn hay của Cảnh Từ. Doanh Kiêu ngửi được mùi hương giống nhau của hai người, chỉ thấy lòng mình cũng mềm như lụa.

Hắn lại hỏi: "Em thích anh à?"

Sau một hồi lâu, cuối cùng thì Cảnh Từ cũng khẽ gật đầu cái nhẹ.

Tai Doanh Kiêu cũng dần nhuốm đỏ.

Yết hầu hắn giật giật, nín thở hỏi lại: "Vậy hiện tại, em muốn có một người bạn trai rồi chứ?"

Trái tim Cảnh Từ run lên, mượn nơi ánh sáng yếu ớt để che đi sự ngượng ngùng của mình, ngước mắt lên nhìn Doanh Kiêu.

Người trước mắt có một gương mặt anh tuấn, lúc không cười thì hơi khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, tuy rằng đẹp nhưng cũng mang đến cảm giác xâm lược. Vậy mà lúc này hắn đang nhìn mình không chớp mắt, nóng lòng mong đợi một đáp án.

Một người vốn dĩ sống theo lý trí như Cảnh Từ mà giờ đây lại lúng túng không biết phải làm sao.

Có nên đồng ý không?

Cậu của hiện tại chẳng có gì trong tay, ngay cả học phí kỳ tới cũng chưa gom đủ.

Cậu thích Doanh Kiêu, thích Doanh Kiêu nhiều như vậy, cho nên dù chỉ là một bát mì trường thọ cũng muốn đưa cho hắn bát ngon nhất, thế nên hiện tại cậu chưa nghĩ đến chuyện hai người thành đôi.

Ít nhất cũng phải chờ tới khi cậu thi vào trường đại học đứng đầu, tương lai rộng mở, có năng lực gánh vác cuộc sống của hai người. Nhưng khi đối diện với ánh mắt mong chờ của Doanh Kiêu, tất cả kế hoạch và lí trí của Cảnh Từ đều biến mất dạng.

Chỉ một lần này thôi, cậu muốn...

Đời này, cho phép cậu nghe theo cảm xúc của bản thân.

Cậu sẽ cố gắng, nỗ lực học tập chăm chỉ hơn nữa, biến bản thân thành một phiên bản tốt hơn hiện tại. Để rồi một ngày nào đó cậu có thể cho Doanh Kiêu tất cả những gì hắn muốn.

"Không sao đâu." Doanh Kiêu hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân trông bình thản hơn chút.

Hắn biết lý tưởng của Cảnh Từ là gì, dù sao cả đời chỉ có một người ấy mà thôi, hắn chờ được, chỉ cần...

Đồng tử của Doanh Kiêu đột nhiên co lại.

Làn gió vén tấm ga trải giường lên để ánh sáng bao trùm lấy hai người, dưới tia nắng lấp lánh của ngày đông, Doanh Kiêu thấy Cảnh Từ khẽ gật đầu một cái thật nhẹ.

Lúc hai người quay lại lớp học thì đã sắp đến giờ nghỉ trưa.

Dọc đường đi, mặt Cảnh Từ vẫn ửng đỏ như cũ. Khi về đến chỗ của mình, một người trước giờ không ngủ trưa như cậu lại phá lệ gục đầu xuống bàn.

Còn Doanh Kiêu bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược.

Khóe môi Doanh Kiêu không nhịn được cứ cong lên miết, hắn thực sự đang rất vui.

Vui tới nỗi hận không thể đi cướp loa của Phùng đại ngốc, đứng dưới lá quốc kỳ tuyên bố với toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường rằng Cảnh Từ đã đồng ý trở thành bạn trai của hắn rồi. Để mấy người còn đang mang tâm tư bay bướm kia bay luôn đi.

(让那些还暗搓搓藏着小心思的狂蜂浪蝶,哪儿凉快哪儿呆着去, ý là Doanh Kiêu muốn cho mấy người còn đang thầm thương Cảnh Từ chết tâm luôn nhưng mà không biết để sao cho hay, mn có góp ý gì thì cmt nhe!)

Cơ mà hắn không thể làm thế được, hắn đành phải nhịn, liều mạng đè cái ý định đó xuống.

Dưới gầm bàn, một tay Doanh Kiêu nắm lấy tay Cảnh Từ, cố gắng bình tĩnh lại nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà dùng tay còn lại lấy điện thoại ra, mở giao diện Wechat lên gõ chữ--

【Kiêu】: Tao cảm thấy tao nên out nhóm.

Sau khi mấy người Hà Chúc thấy thông báo tin nhắn thì nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn chụm lại thảo luận.

Hà Chúc: "Chúng mày lại chọc gì nó à?"

Trịnh Khuyết kêu oan: "Sao thế được, lão Bành ngày nào cũng như ngày nào, chẳng khác mẹ gì thằng câm, rặn mãi không ra được một chữ. Tao thì càng không thể, nhất là hiện tại nó không vùi đầu vào học hành thì chỉ có thể là đang dính lấy Cảnh Từ, tao sắp quên cả mặt bạn mình đến nơi rồi!"

Hà Chúc: "...Thế tự dưng nổi điên nổi khùng là sao?"

Trịnh Khuyết mở Wechat ra: "Ai biết được, thử hỏi xem sao."

【Trịnh Khuyết không chính xác】: Sao vậy anh Kiêu?

【Kiêu】: Tao cảm thấy giờ đây chúng ta đã không còn hợp nhau nữa rồi.

【Bành Trình Trình】:???

【Ông nội Hà của mi】: Không phải chứ... Mày nói tiếng người đi, ý mày là sao?

【Trịnh Khuyết không chính xác】: Anh Kiêu, mày đang tạo sự chú ý à?

【Kiêu】: Chúng mày không thấy giữa chúng ta đã xuất hiện một bức bình phong ngăn cách rồi sao? Một bên là lũ chó độc thân chúng mày, bên còn lại là tao đã có người yêu.

【Trịnh Khuyết không chính xác】:....

【Ông nội Hà của mi】:....

【Bành Trình Trình】:....

【Ông nội Hà của mi】: Haha, có người yêu á? Mày đơn phương Cảnh Từ, thành rồi?

Doanh Kiêu khẽ nắm lấy tay Cảnh Từ, nụ cười trên môi càng sâu, tiếp tục gõ chữ.

【Kiêu】: Song phương.

(Ý là cả hai đều có tình cảm với nhau chứ không phải tình cảm từ một phía.)

Mấy người Hà Chúc ở phía sau đồng loạt đánh rơi điện thoại.

"Vãi cớt!" Hà Chúc không nhịn được mà văng tục, định nói gì đó nhưng Cảnh Từ lại lọt vào tầm mắt cậu mập, lời đến bên miệng chỉ đành nuốt vào, nhặt điện thoại lên trả lời tin nhắn trong nhóm---

【Ông nội Hà của mi】: Mày đang nói sự thật đấy à???

【Trịnh Khuyết không chính xác】: Thật á? Tao đếch tin!

【Kiêu】: Biết tại sao tao lại gõ chữ bằng một tay không? Bởi vì tay còn lại bận nắm tay người yêu rồi.

【Kiêu】: Được rồi, không nói chuyện với chúng mày nữa đâu. Điện thoại tao chỉ còn 99% pin thôi, còn phải để dành để nói chuyện với Cảnh Từ nữa.

【Trịnh Khuyết không chính xác】:.....

【Ông nội Hà của mi】:....

【Bành Trình Trình】:...

Hà Chúc tức đến nỗi suýt nữa thì đáp cả cái điện thoại lên đầu hắn: "Đệt, nó bị điên rồi à?!"

Trịnh Khuyết nhìn màn hình, đầu óc mơ mơ màng màng, lẩm bẩm: "Anh Từ đáng thương của tôi, còn trẻ như vậy mắt lại mù, nhìn trúng ai không nhìn lại nhìn trúng phải lão lưu manh."

Bành Trình Trình bên cạnh mặt không cảm xúc nói: "Ngay từ đầu đã nhìn trúng rồi."

Hà Chúc và Trịnh Khuyết ngẩn ngơ chốc lát mới nhớ ra trước đây là Cảnh Từ theo đuổi còn Doanh Kiêu chạy.

Nhưng không hiểu sao, họ không tài nào đem Cảnh Từ của hiện tại và Cảnh Từ của trước kia đặt chung một chỗ được.

Hà Chúc xúc động lắc đầu: "Bỏ đi, liên quan gì đến chúng ta cơ chứ, đầu tiên phải tắt thông báo tin nhắn nhóm đi đã."

Trước chưa thành đôi đã show ân ái ngày này qua tháng nọ, giờ thành đôi rồi thì không biết còn đến mức nào nữa!!!

Một lời đánh thức người trong mộng, Trịnh Khuyết và Bành Trình Trình lập tức mở cài đặt cuộc trò chuyện ra, tàn nhẫn lạnh lùng dứt khoát tắt thông báo.

Mới ngày đầu ở bên nhau, Doanh Kiêu còn tưởng là mình có thể ngọt ngào dính lấy Cảnh Từ một lúc, ai ngờ vừa hết giờ nghỉ trưa Cảnh Từ đã bị Triệu Phong gọi đi mất. Ông nói là lấy được một bộ đề thi bí mật, để ba người trong đội đến phòng học nhỏ xem một chút.

Dù Cảnh Từ nằm bò ra bàn cả trưa nhưng không ngủ, đến tận lúc này cậu vẫn có phần hồn chưa quay về kịp.

Mình thực sự yêu đương với Doanh Kiêu rồi à?

Cậu... có một người bạn trai?

Cảnh Từ không rõ các cặp đôi bình thường ở cạnh nhau sẽ như thế nào, cậu không có kinh nghiệm nhưng mà... cậu sẽ cố gắng đối xử với Doanh Kiêu thật tốt, giống như cách hắn vẫn làm với cậu vậy.

Khóe môi Cảnh Từ khẽ cong, vứt bỏ tạp niệm trong đầu, tập trung làm bài.

Đề thi trước mặt chỉ có ba câu nhưng lại mất bốn tiếng rưỡi để giải. Đến lúc nộp bài xong thì cũng đã gần đến giờ cơm tối.

Cảnh Từ và Chu Siêu kết thành đôi bạn đến nhà ăn, hai người gọi cơm, tìm chỗ ngồi xong xuôi thì chuông hết tiết mới vang.

"Ở phòng luyện thi cũng có chỗ tốt." Chu Siêu cảm thán: "Ít ra thì lúc ăn cơm không cần chen chúc giành giật nhau, đúng không anh Từ?"

"Ừ." Cảnh Từ đáp một tiếng, vừa ăn vừa nghĩ xem tí nữa có nên về lớp không, chắc hẳn Doanh Kiêu có không ít thắc mắc cần được giải đáp.

Chẳng hiểu sao, rõ ràng là chuyện trước đây vẫn làm hàng ngày mà lúc này Cảnh Từ lại cảm thấy hơi ngượng, đến tận khi ăn xong rồi cậu vẫn chưa quyết định được là về lớp hay không.

"Ông về lớp ôn à?" Chu Siêu bưng khay đến chỗ để bát đũa bẩn, hỏi Cảnh Từ: "Tôi phải về qua đó một chuyến lấy cặp sách đồ dùng các thứ theo, đến tối hết giờ tự học là về thẳng kí túc được luôn."

Hai người đi cùng nhau nên Cảnh Từ hơi ngại, không tiện tách ra, cậu gật đầu: "Đi."

Hai người vừa ra khỏi căn tin thì điện thoại Cảnh Từ đột nhiên rung lên, cậu lấy điện thoại ra thật nhanh để xem, là Trịnh Khuyết nhắn.

【Trịnh Khuyết không chính xác】: Anh Từ, anh Kiêu có đang ở cạnh cậu không?

【Cảnh】: Không, sao thế?

Bữa tối nay Doanh Kiêu gọi cơm hộp bên ngoài cùng bọn họ cho nên ăn cơm cực kì nhanh. Sau khi phi tang mấy cái hộp xong, Trịnh Khuyết lập tức lấy điện thoại ra rủ Hà Chúc và Bành Trình Trình chơi game.

Đang là thời điểm thi hết kì nên thầy cô quản rất chặt, cậu chàng cũng không dám thường xuyên đụng vào điện thoại, xếp hạng trong game cũng theo đó mà tụt xuống không ít.

Bọn Trịnh Khuyết chỉ có ba người mà tổ đội cần bốn người, vậy nên hệ thống xếp một người vào nhóm bọn họ. Nhưng ai mà ngờ được số cậu chàng lại đen như vậy, đánh qua ba trận thì ba người hệ thống xếp vào đều là loại gà mờ, chẳng những không thăng hạng mà còn không ngừng tụt xuống.

Trịnh Khuyết tức muốn nổ đầu, vừa định gọi Doanh Kiêu vào game chơi cùng bọn họ thì ngẩng lên đã chẳng thấy bóng Doanh Kiêu đâu, gọi mấy câu trong Wechat cũng không thấy hắn trả lời.

Trịnh Khuyết cho là hắn đi tìm Cảnh Từ nhưng vừa hỏi mới biết là không phải.

Cậu chàng đang định trả lời lại là 'không có việc gì' thì chợt nhớ hồi trưa Doanh Kiêu bảo điện thoại chỉ còn 99% pin, cần phải tiết kiệm để còn liên lạc với Cảnh Từ, đầu óc đột nhiên nhảy số.

Tên kia không phải cố ý không rep tin nhắn của mình đấy chứ? Đây đúng là loại chuyện Doanh Kiêu có thể làm được.

Trịnh Khuyết chửi thề một tiếng, hôm nay nhất định cậu chàng phải tra chuyện này cho ra ngô ra khoai—

【Trịnh Khuyết không chính xác】: Anh Từ, cậu giúp tôi hỏi anh Kiêu có đi jjc* không nhé.

Cậu chàng không dám trực tiếp bảo là đi đánh PVP bởi vì sợ Cảnh Từ hiểu lầm rằng mình đang cố ý dụ dỗ Doanh Kiêu chơi game nên cố tình viết tắt, như vậy chắc chắn Cảnh Từ sẽ không hiểu.

【Trịnh Khuyết không chính xác】: Lúc nãy tôi hỏi rồi mà cậu ta chưa trả lời tin nhắn, không biết là không thấy thông báo hay lười rep. Có hơi gấp nên mới nhờ cậu hỏi, nhất định cậu ta sẽ trả lời tin nhắn của cậu.

Trịnh Khuyết... sao Trịnh Khuyết biết được Doanh Kiêu sẽ trả lời tin nhắn mình đầu tiên chứ?

Má Cảnh Từ hơi nóng, ngay cả jjc là gì cũng quên không hỏi, đồng ý luôn.

【Cảnh】: Ừ, được rồi.

Cậu nhấp vào ảnh đại diện của Doanh Kiêu, theo lời Trịnh Khuyết nói mà gửi tin nhắn cho hắn---

【Cảnh】: Trịnh khuyết hỏi cậu có đi jjc không?

Trong văn phòng giáo viên khoa tự nhiên của khối 11, Doanh Kiêu đang kéo cửa, cầm theo một tờ đơn xin chuyển phòng kí túc xá ra ngoài. Hắn cúi đầu nhìn mấy chỗ cần điền một lượt, lúc này mới hài lòng mỉm cười móc điện thoại đang không ngừng rung trong túi ra.

Chẳng có cái gì tốt đẹp cả nhưng hiếm thấy làm được chuyện hợp lòng người.

Doanh Kiêu tủm tỉm cười, gõ chữ đáp lại.

【Kiêu】: JJC?

Cảnh Từ nhanh chóng trả lời----

【Cảnh】: Ừ.

Tâm trạng Doanh Kiêu cực kì tốt, còn huýt sáo một cái, ngắm nhìn đơn xin đổi phòng kí túc xá trong tay, gõ chữ---

【Kiêu】: 18cm

【Kiêu】: Có cần kiểm tra không?

- ---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Doanh Kiêu: Quá tốt luôn, Cảnh Từ bây giờ đã muốn trao đổi, tiến sâu hơn rồi.

Chú thích của editor Lilac:

Tác giả không nói rõ nhưng mình đoán game mà Trịnh Khuyết chơi là JX3 hay ở Việt Nam còn gọi là Kiếm hiệp tình duyên 3 (hay Võ lâm truyền kì).

JX3 (Kiếm hiệp tình duyên 3) là một trò chơi võ hiệp thuộc thể loại MMORPG trên PC, hiện nay đang gồm 16 phái và 3 cách chơi chủ yếu như PVE (người chơi đánh bí cảnh, đánh quái), PVP (người chơi đánh người chơi), PVX (chụp hình, mua ngoại trang, kiếm ẩn nguyên).

Danh kiếm: hay còn gọi là JJC, đây là một chế độ thi đấu trong JX3, gồm ba thể thức 2 đấu 2, 3 đấu 3, 5 đấu 5. Mốc thấp nhất là 1000 điểm (đoạn 0), mốc càng cao càng khó (2300 xem như tốt nghiệp danh kiếm). Đánh thắng một trận sẽ được điểm tích lũy để mở mốc cao hơn cùng danh kiếm tệ để mua trang bị, thua thì bị trừ điểm và không được danh kiếm tệ. (Nguồn:)

Mình không chơi game nên nếu có gì sai sót thì m.n cmt cho mình biết với nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play