Editor: spring | Beta: IncThần kinh Trịnh Khuyết thô nhất trong số mọi người, nếu đổi thành ngày thường thì Doanh Kiêu và Cảnh Từ muốn khoe tình cảm thế nào cậu ta cũng chẳng để ý. Có thời gian còn không bằng cúi đầu đánh một trận game.
Nhưng hôm nay, trong lòng cậu ta có chuyện, cảm thấy không thoải mái, muốn di chuyển sự chú ý nên mới mở miệng đầu tiên, không ngờ mới nói được hai câu đã bị Doanh Kiêu dỗi lại.
Trịnh Khuyết ngồi xuống, buồn bực xúc một thìa khoai tây nghiền lớn nhét vào trong miệng.
Doanh Kiêu và Cảnh Từ trò chuyện một lúc, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Hắn gắp một miếng Okonomiyaki*, định đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn cơm. Nhìn sang gương mặt sa sút của Trịnh Khuyết, hắn khựng lại, ấn mở điện thoại lần nữa, gõ mấy chữ số vào khung trò chuyện riêng gửi cho Trịnh Khuyết.
*Okonomiyaki: một loại bánh xèo áp chảo gồm nhiều loại nguyên liệu. Món ăn này trong tiếng Việt đôi khi được gọi là bánh xèo Nhật Bản do có những nét tương đồng với món bánh xèo Việt Nam.Nhất thời Trịnh Khuyết không thể hiểu được, cho rằng hắn lại có trò cợt nhả gì nữa, cảnh giác hỏi: "Anh Kiêu, này là ý gì?"
"Mật mã khóa cửa." Doanh Kiêu uống một ngụm trà bưởi nóng, thờ ơ nói: "Nhà của tao ở Sầm Nguyệt Loan mày đi qua rồi đúng không? Chính là mật mã khóa cửa của chỗ đó."
Trịnh Khuyết nghẹn họng, vành mắt suýt chút nữa đỏ lên.
Bố mẹ cậu ta quan hệ không tốt, ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày cãi nhau một trận to. Thực ra buổi tối cậu ta về nhà rồi, nhưng chịu không nổi tiếng cãi vã và tiếng đập đồ trong phòng nên lại chạy ra.
Một giây cậu ta cũng không muốn ở lâu trong cái nhà kia.
"Anh Kiêu, tao..." Trịnh Khuyết sụt sịt mũi, môi giật giật, ngập ngừng muốn nói chút gì đó. Nhưng bình thường bọn họ dỗi nhau đã quen, mấy câu đầy cảm xúc căn bản nói không nên lời.
"Ăn cơm." Doanh Kiêu chặn lời cậu ta, thản nhiên nói: "Mày muốn ở bao lâu cũng được, yên tâm, đó là nhà của mẹ tao, không liên quan đến bên nhà họ Doanh."
Năm ngoái, đám Doanh Kiêu Trịnh Khuyết hẹn nhau đến biệt thự khu Hạo Nguyệt Loan chơi, ai ngờ nửa đường đụng phải Doanh Thắng Quân dẫn phụ nữ đến.
Mặc dù cuối cùng Doanh Kiêu cũng đạp Doanh Thắng Quân ra ngoài, nhưng hứng thú chơi đùa của bọn họ cũng hết.
"Cảm ơn, anh Kiêu." Trịnh Khuyết lẩm nhẩm mật mã mấy lần, nhớ kỹ trong lòng, nói câu cảm ơn với Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu gật đầu, không nói gì nữa.
Một bên khác, trò chuyện với Doanh Kiêu một thôi một hồi làm tâm trạng Cảnh Từ tốt hơn nhiều. Cậu thu dọn đồ đạc xong thì cũng giống như lần trước, nằm lì ở trên giường làm hơn một nửa bài tập xong mới đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, họ hàng nhà họ Cảnh có một buổi tụ họp, địa điểm ngay ở nhà Cảnh Từ.
Bố mẹ ông Cảnh đã sớm qua đời, dưới quê cũng chẳng còn ai, người đến đều là họ hàng bên nhà Triệu Kim Phượng.
Triệu Kim Phượng là người địa phương, điều kiện gia đình tương đối tốt. Hồi trước, lúc ông Cảnh mua căn nhà bọn họ đang ở bây giờ, tiền đặt cọc đều do bên nhà Triệu Kim Phượng bỏ ra.
Bà ta có tổng cổng ba người chị, tuổi không hơn kém nhau nhiều lắm, con cái sinh ra tối đa chỉ kém nhau bốn tuổi, miễn cưỡng cũng xem như là đồng trang lứa.
Hơn chín giờ sáng, chị em nhà họ Triệu dẫn theo chồng con đến.
Ông Cảnh và Triệu Kim Phượng đã mua xong thức ăn từ sớm, đang ở trong phòng bếp lúi húi bận rộn. Nhưng dù vậy, ông Cảnh cũng không quên gọi Cảnh Từ lên, bảo cậu và Cảnh Miểu ngồi cùng nhau tiếp khách ngoài phòng khách.
Cảnh Miểu và mấy anh em họ quan hệ không tệ, rất nhanh đã trò chuyện trên trời dưới đất, cố ý gạt Cảnh Từ sang một bên.
Giọng nói của bọn họ khe khẽ, thỉnh thoảng lại gần nói gì đó, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Cảnh Từ, mang theo vẻ đùa cợt.
Cảnh Từ mặc kệ mấy trò vặt này của bọn họ, ngồi trên ghế sô pha yên lặng ôn tập công thức toán học trong đầu.
Chị cả Triệu liếc mắt nhìn cậu, khẽ nói với chị hai Triệu: "Em nhìn thằng kia kìa, lần này gặp rốt cuộc cũng có chút hình người."
Chị hai Triệu xùy một tiếng: "Một thằng công tử bột ăn hại, ngoài đẹp mắt ra thì chẳng làm được cái tích sự gì."
Chị cả Triệu cầm một quả kiwi lên, vừa lột vỏ vừa nói: "Cũng thế thôi, y như mẹ của nó. Nói đến mẹ nó, chị bảo nè, lần trước chị gặp phải con đàn bà kia ở trên đường đấy."
Chị ba Triệu thích hóng chuyện nhất, nghe vậy thì lập tức gia nhập cuộc trò chuyện: "Sao nào?"
Chị cả Triệu cắn miếng kiwi, nói: "Em không biết đâu, cô ta kiêu ngạo thực sự, chậc chậc. Mặc váy đỏ, xách túi Prada. Nghênh ngang kiêu ngạo đi lướt qua bên cạnh chị, một tay dắt con gái một tay kéo tay chồng, hình như là đi đến cửa hàng trang sức mua dây chuyền."
Một khi phụ nữ đã hóng chuyện thì sẽ quên hoàn cảnh xung quanh, tiếng nói chuyện của bọn họ không tự giác mà to lên.
Cảnh Từ ngồi bên cạnh nghe đối thoại của bọn họ không sót chữ nào.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, đây là lần đầu tiên Cảnh Từ nghe nói tình hình về mẹ của nguyên chủ.
"Hiện tại người ta còn sống khá tốt." Giọng nói của chị ba Triệu có vẻ chua lòm: "Chẳng có cách nào, lớn lên đẹp mắt, đàn ông ăn cái vẻ đó."
Chị hai Triệu vẫn lạnh mặt: "Lòng dạ rắn rết được khoác lên một lớp da tốt thôi, con nhỏ vẫn chưa đầy một tuổi đã đi ngoại tình, loại đàn bà này vẫn tính là người?"
"Chị nói xem, cô ta làm mẹ mà lòng dạ cũng ác. Đều ở cùng một thành phố, chỗ ở còn cách nhau không xa nhưng lại chưa từng để con trai mình qua nhà ở một ngày, cũng không buồn mua chút đồ cho con trai."
Chị ba Triệu nghe say sưa, đang muốn nói gì đó thì chợt đối diện với ánh mắt của Cảnh Từ.
Bà ta lúng túng ho khan một tiếng, vội vàng cứng ngắc dời chủ đề.
Hơn mười hai giờ, cả bàn đồ ăn đã bày xong. Đàn ông ngồi cùng nhau nâng ly cạn chén, phụ nữ thì ngầm khoe khoang chồng con nhà mình.
Mấy đứa con nhà chị em họ Triệu đều không chịu thua kém, con trai chị cả Triệu năm nay vừa thi đỗ trường 211 trong khu vực, con trai chị hai Triệu và chị ba Triệu bằng tuổi, cùng học lớp mười nhưng ở hai trường cấp ba trọng điểm khác nhau trong thành phố, thành tích cũng không tệ lắm.
Chị cả Triệu rút khăn giấy lau khóe miệng, đắc ý nói: "Chị đây có kinh nghiệm của người từng trải, con cái thi đại học ấy, ngàn vạn lần không thể thi trường nào bình thường quá, bằng không thì tương lai lúc muốn thi lên cao học hay tìm việc đều sẽ bị thiệt thòi lớn."
Bà ta nhìn qua lại giữa Cảnh Từ và Cảnh Miểu, nói: "Thành tích của Miểu Miểu cũng được, tiếp tục giữ vững cũng có hy vọng giống anh cháu. Còn Cảnh Từ...".
||||| Truyện đề cử:
Lăng Thiếu! Nhẹ Một Chút, Đau! (Tình Yêu Như Mưu Sát) |||||
Bà ta ý vị không rõ cười một tiếng: "Về thành tích, bác cả không yêu cầu cháu quá nhiều, đừng thêm phiền phức cho bố mẹ cháu là được."
Triệu Kim Phượng bỗng nhiên sặc một cái, vội vàng nháy mắt ra hiệu với chị cả Triệu.
Bà ta là người không thể chịu nổi Cảnh Từ sống tốt nhất. Sau khi thành tích của Cảnh Từ thay đổi, trong khoảng thời gian này trong lòng Triệu Kim Phượng bực bội đến hoảng.
Ai có thể ngờ lúc thằng quỷ nhỏ giống quân đầu đường xó chợ kia thật sự quyết định bắt đầu cố gắng lại sẽ có thành tích tốt như vậy?
Lúc đầu, giữa hai đứa nhỏ, đứa con do bà ta sinh nghiền áp Cảnh Từ ở tất cả các mặt. Nhưng hôm nay, đừng nói Cảnh Miểu, ngay cả thành tích của đứa cháu trai lớn thi đậu 211 đặt trước mặt Cảnh Từ đều bị treo lên đánh.
Dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện gì hãnh diện lắm nên Triệu Kim Phượng không nói cho các chị của mình, không nghĩ tới lại lật xe ngay lúc này.
Chị cả Triệu không hiểu được ý của bà ta, tiếp tục nói: "Cháu nhìn lại bản thân đi, nói ít như vậy, sau này tốt nghiệp trung học thì làm việc thế nào được? Làm nhân viên phục vụ cũng chẳng cần loại tính nết như cháu."
Cảnh Từ mở to mắt nhìn bà ta, gắp miếng cánh vịt kho cuối cùng bà ta thích đi.
Chị cả Triệu duỗi đũa chậm một bước: "..."
Chị hai Triệu cũng nói: "Bác cả của cháu nói đúng đấy. Không nói những người khác, kỳ thi lần trước em cháu bước vào năm mươi vị trí đầu khối. Về sau đại học 985 chắc chắn không chạy được, cháu học hành không giỏi thì những mặt khác cũng nên..."
"Chị hai!" Mặt Triệu Kim Phượng đỏ bừng, thật sự là nghe không nổi nữa: "Đừng nói nữa."
"Làm sao vậy, Kim Phượng?" Chị hai Triệu chậm rãi đeo găng tay dùng một lần lên, cầm một miếng xương lớn, liếc qua ông Cảnh có sắc mặt hơi mất tự nhiên, nói: "Em thật là suy nghĩ nhiều, lo lắng hết cái này đến cái khác, nhưng có vài lời không nói thẳng thì con cái nghe không rõ. Như Cảnh Từ ấy, với tình huống của nó, tốt nghiệp trung học mà không đi làm công..."
Triệu Kim Phượng hít sâu một hơi, đánh gãy lời bà ta: "Chị à, thành tích của Cảnh Từ rất tốt."
Nói câu này xong, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Kim Phượng, trong mắt mang vẻ đồng tình.
Quả nhiên, làm mẹ kế không dễ dàng, với tính tình của Triệu Kim Phượng, có thể mở miệng nói thành tích vốn nát bét của Cảnh Từ là không tệ cũng thật hiếm có.
Chị cả Triệu đang muốn nói gì đó thì ông Cảnh chợt để đũa xuống, lúng túng nói: "Chị cả, chị hai, giờ thành tích của Cảnh Từ tốt lắm."
Chị cả Triệu và chị hai Triệu đều không tin.
Chị ba Triệu còn phì cười, bà ta nghiêm mặt: "Thật hả? Lần này thi vượt lên mấy đứa?"
Với cái đức hạnh này của thằng quỷ nhỏ, e rằng từ hạng nhất đếm ngược biến thành hạng hai đếm ngược, nói không chừng còn là bởi vì đứa hạng nhất đếm ngược kia bị tiêu chảy đúng ngày thi.
Cả một bàn người đồng loạt nhìn về phía ông Cảnh.
Ông Cảnh lau mặt, tận lực làm cho sắc mặt mình có vẻ tự nhiên hơn chút, lúng túng nói: "Lần trước Cảnh Từ thi đứng nhất toàn trường, còn tham gia cuộc thi toán học cả nước."
Lời vừa dứt, trên mặt bàn lập tức vang lên tiếng hít khí liên tiếp.
"Này... Làm sao có thể?"
"Số, số dương?"
"Hạng nhất toàn trường Thực nghiệm tỉnh?"
Ông Cảnh cứng đờ nhẹ gật đầu.
Ba chị em nhà họ Triệu nhất thời như một con vịt bị bóp cổ, mặt đỏ gay, một chữ cũng không nói nên lời.
Đám con cháu nhà bọn họ phản ứng còn dữ dội hơn thế, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Cảnh Từ, quai hàm rớt đầy đất.
Nửa bữa liên hoan sau đó bao phủ trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ. Sau khi kết thúc cơm trưa, ba chị em họ Triệu không ở lại tâm sự, uống trà chiều giống như dĩ vãng, sôi nổi lấy lý do có việc mà nhanh chóng rút lui.
Trên mặt ông Cảnh và Triệu Kim Phượng lại càng nóng rát, ngay cả Cảnh Miểu cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cậu ta nói với ông Cảnh một tiếng liền chạy ra ngoài.
Chỉ có Cảnh Từ là người như không có việc gì, cậu trở lại phòng nhỏ của mình, sắp xếp lại bài tập đã làm xong rồi bỏ vào trong cặp sách. Lúc kéo khóa cặp, tay cậu không cẩn thận đụng phải điện thoại bên trong.
Cảnh Từ chần chừ vài giây, lấy di động ra, mở giao diện Wechat, thất thần.
Không biết bây giờ Doanh Kiêu đang làm gì, có cố gắng làm bài tập hay không...
Cậu đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng vang lên một tiếng "tinh". Có lẽ là tâm linh tương thông, vừa khéo là tin nhắn của Doanh Kiêu.
【 Kiêu 】: Có đề không biết làm.
Cảnh Từ vội vàng trả lời --
【 Cảnh 】: Đề nào? Chụp qua cho tôi xem đi.
【 Kiêu 】: Nhưng mà tôi muốn cậu trực tiếp giảng cho tôi nghe.
Cảnh Từ sững sờ, suy nghĩ một lát rồi trả lời lại --
【 Cảnh 】: Vậy cậu tổng hợp lại trước đi.
"Khai giảng xong tôi sẽ giảng cho cậu" còn đang nhập, tin nhắn mới của Doanh Kiêu đã nhảy lên.
【 Kiêu 】: Bạn học nhỏ, đến nhà tôi làm bài tập không?
Đầu ngón tay Cảnh Từ khựng lại, động tác gõ chữ cũng ngừng.
Đến nhà Doanh Kiêu làm bài tập sao?
Không biết tại sao, trong lòng Cảnh Từ bỗng thấy hơi bối rối.
Con trỏ trong khung soạn thảo nhấp nháy liên tục, ngón tay Cảnh Từ dừng lại trước bàn phím điện thoại, một hồi lâu không động đậy.
【 Kiêu 】: Cậu có đến không?
Cảnh Từ còn đang do dự, ông Cảnh bỗng đẩy cửa đi vào: "Trốn trong phòng làm gì đấy? Mãi mới được được nghỉ ở nhà mà cũng không biết ra ngoài nói chuyện với bố với mẹ, sao lại không hiểu chuyện thế hả!"
Cảnh Từ nhắm mắt lại, quyết tâm đánh chữ ——
【 Cảnh 】: Đến.
【 Kiêu 】: Xuống đây.
【 Kiêu 】: Cậu xuống tầng ngay đi.
Nhịp tim Cảnh Từ đập thình thịch, tay nghiêng đi, điện thoại rơi bịch xuống giường.
Ông Cảnh vừa nhìn, lập tức nổi giận: "Được đấy, mày lại còn đang chơi điện thoại! Nói chuyện với mày mà mày điếc à?"
Cảnh Từ luống cuống tay chân nhét sách giáo khoa vào trong cặp sách, lần đầu tiên không cho vào cặp theo thứ tự lớn nhỏ, nói với ông Cảnh một câu: "Con đến nhà bạn học làm bài tập." Rồi vọt ra khỏi phòng.
Ông Cảnh đi theo ra ngoài, gào thét: "Có phải lại muốn liên lạc với đám bạn bè chẳng ra gì của mày hay không? Không cho phép đi! Ở lại nhà cho tao!"
Cảnh Từ ngồi xổm xuống đổi giày: "Con đã hẹn với bạn rồi."
"Hẹn hẹn cái quái gì..." Ông Cảnh còn chưa nói hết câu Cảnh Từ đã kéo cửa đi ra ngoài, tiếng cửa chống trộm loảng xoảng, ngăn cách tiếng của ông ta trong phòng.
Cảnh Từ đè tay vào cặp sách đeo sau lưng, bước chân nhanh chóng chạy nhanh xuống tầng dưới. Càng gần tầng dưới, tim cậu càng đập nhanh.
Đứng trước cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng của tòa nhà, Cảnh Từ hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa ra.
Doanh Kiêu đang lười biếng nửa đứng nửa ngồi trên xe đạp, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười với Cảnh Từ: "Động tác nhanh thế."
Gió thổi tung áo khoác màu xanh da trời của hắn, áo sơ mi trắng bên trong dán sát vào người, mơ hồ có thể trông thấy vòng eo gầy mà khỏe mạnh.
Trước người hắn là hành lang đen ngòm của tòa nhà. Đằng sau hắn là vạn dặm ánh nắng.
"Cậu..." Cổ họng Cảnh Từ khô khốc, thật vất vả mới nói được một câu: "Sao cậu lại biết địa chỉ nhà tôi?"
"Lần trước, lúc cậu đưa cho tôi xem sách luyện tập cậu mua trên Taobao, tôi từng nhìn thấy." Doanh Kiêu cất điện thoại di động đi, bước đến, tự nhiên duỗi tay đón lấy cặp sách của cậu, treo lên tay lái.
Cảnh Từ lại hỏi: "Cậu đến vì có chuyện gì hả?"
"Chẳng có chuyện gì." Doanh Kiêu cười khẽ, vỗ vỗ yên sau xe đạp: "Lên xe."
Cảnh Từ không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn hắn.
"Được rồi." Doanh Kiêu cười thỏa hiệp: "Đã bị cậu nhìn thấu rồi, quả thật là có chuyện."
"Chuyện gì?" Cảnh Từ lập tức hồi hộp, chuyện có thể khiến Doanh Kiêu cố ý chạy đến nhà cậu trong kỳ nghỉ chắc hẳn không phải chuyện gì nhỏ, chẳng lẽ liên quan đến gia đình hắn?
Bên ngoài gió lớn, Doanh Kiêu bảo cậu kéo khóa áo khoác lên, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ cằm cậu. Hắn nhìn đôi mắt Cảnh Từ, thấp giọng thầm thì: "Thực sự nhớ cậu, không chịu được."
- -----------
Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện chưa, tâm cơ boy Kiêu không còn che giấu đuôi chó sói nữa rồi ~
Kiêu của mẹ xông lên! Mẹ già hò hét trợ công.