Editor: spring | Beta: YAN

*Vượng phu (thường nói là tướng vượng phu): đề cập đến những người phụ nữ sở hữu tướng mạo có thể giúp cho chồng thăng tiến, gặp nhiều may mắn trên con đường xây dựng sự nghiệp công danh.

Sự cảm động trong lòng Cảnh Từ nháy mắt tan thành mây khói, cậu đỏ mặt trừng mắt nhìn Doanh Kiêu: "Cậu, cậu đừng có nói lung tung!"

Doanh Kiêu kinh ngạc nhìn cậu: "Tôi nói lung tung lúc nào? Xem ra cậu quên rồi. Đến đến đến, anh đây giúp cậu nhớ lại."

"Hôm đó đêm đen gió lớn, trong phòng bao đèn màu lấp lóe. Dưới cái nhìn chăm chú của hơn hai mươi người trong lớp, tôi ép cậu xuống ghế sô pha..."

Hắn chưa nói xong đã bị một quyển sách luyện tập đập tới.

Cảnh Từ không thể nhịn được nữa, cắn răng nói: "Ngậm miệng!"

Doanh Kiêu dễ dàng chặn lại quyển luyện tập, nắm sách trong tay, nhướng mày: "Oh wow, hôn rồi lại không nhận, bạn học nhỏ, cậu cặn bã như thế sao?"

Cảnh Từ nghẹt thở: "Hai chúng ta không hề, không có hôn!"

"Nói đùa." Doanh Kiêu tiện tay ném sách luyện tập lên mặt bàn, xoay người: "Lúc ấy hơn một nửa lớp có thể làm chứng, cậu nói không hôn là không hôn?"

Hắn nói xong thì đưa tay gõ gõ bàn Hà Chúc đằng sau: "Lão Hà, hỏi mày một vấn đề, hôm chúng ta liên hoan..."

Lời sau còn chưa kịp nói đã bị Cảnh Từ lấy tay bịt chặt miệng.

Hà Chúc đang châu đầu chơi game với Bành Trình Trình, thấy tư thế của hai người bọn họ thì lạnh mặt cúi đầu xuống một lần nữa. Cậu ta cầm một quyển《Năm năm thi đại học và ba năm mô phỏng》 dựng thẳng lên, chắn trước mặt, lộ dáng vẻ xin đừng quấy rầy.

Nhưng mà mặt cậu ta quá lớn, trang sách hoàn toàn không che được. Nhìn theo góc độ của Doanh Kiêu thì thậm chí có thể thấy rõ khóe miệng co giật của cậu ta...

"Ừm?" Doanh Kiêu nắm chặt cổ tay Cảnh Từ, kéo tay cậu xuống. Hắn nhìn về phía Hà Chúc, mỉm cười: "Lão Hà, tao đang hỏi mày hôm chúng ta liên hoan..."

"Đừng hỏi nữa!" Tai Cảnh Từ đỏ rần, cậu gắng sức chịu đựng khuôn mặt nóng ran, thấp giọng nhấn mạnh lại lần nữa: "Đừng hỏi nữa!"

"Vấn đề mang tính nguyên tắc sao có thể không hỏi." Doanh Kiêu mặt không đỏ tim không đập, nét mặt vô cùng tự nhiên, làm bộ muốn quay người một lần nữa: "Nói không chừng là tôi nhớ nhầm thì sao."

Hắn dừng một chút, lại bỏ thêm câu: "Chỉ hỏi riêng một người Hà Chúc thì không chính xác, hôm đó còn có những ai tới nhỉ? Lão Trịnh, lão Bành, Ngô Vĩ Thành... đều phải hỏi hết."

Cảnh Từ: "..."

Doanh Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cậu, nín cười: "Cho nên rốt cuộc hai chúng ta có từng hôn chưa?"

Cảnh Từ hít sâu một hơi, mặt nóng đến gần như bốc cháy. Cậu cụp mắt, không nhìn Doanh Kiêu, cắn răng gằn từng chữ: "Từng, hôn."

"Thật? Nếu không thì đi xác nhận đã?"

Cảnh Từ nhắm mắt, sợ hắn thật sự đi hỏi, bất chấp tất cả đáp: "Hôn! Thật!"

Doanh Kiêu cuối cùng cũng hài lòng, xoa nhẹ đầu cậu rồi buông cậu ra.

Từ sau khi chia sẻ bí mật với nhau, quan hệ giữa Cảnh Từ và Doanh Kiêu thân mật hơn trước đó không ít.

Lúc trước, tương tác giữa hai người gần như đều do Doanh Kiêu chủ động. Ngoài việc học tập ra thì Cảnh Từ rất ít khi nói chuyện với Doanh Kiêu.

Nhưng bây giờ, lúc nghỉ giữa giờ, thỉnh thoảng Cảnh Từ sẽ tìm Doanh Kiêu nói chuyện phiếm vài câu, mặc dù bị hắn đùa giỡn thì vẫn ngượng ngùng nhưng chẳng còn tức giận như trước nữa. Thậm chí có lần Doanh Kiêu hút thuốc nhiều quá Cảnh Từ còn nhắc nhở hắn.

"Mùi rất nặng à?" Doanh Kiêu cúi đầu ngửi ngửi người mình: "Hun đến cậu?"

"Không phải, không có mùi." Cảnh Từ đặt bút trong tay xuống: "Trước đó lúc cậu đưa thuốc cho Hà Chúc thì tôi có thấy."

Hôm qua hộp vẫn đầy, giờ hộp đã lõm xuống.

Doanh Kiêu cười đáp: "Chỉ mấy ngày nay thôi."

Hắn không nghiện thuốc nặng, chỉ là hôm nay có thành tích nên hắn hơi nôn nóng. Lại không thể giống con gái tìm người nói ra nên đành giấu trong lòng, chỉ có thể kìm nén rồi dùng thuốc lá để phát tiết.

Doanh Kiêu lôi hộp thuốc lá ra, lại muốn hút.

Cảnh Từ nhìn hắn, Doanh Kiêu ho một tiếng, vặn mở chai nước suối rồi uống một hớp, ném hộp thuốc vào trong ngăn bàn: "Yên tâm đi, không hút."

Ánh mắt Cảnh Từ dừng vài giây trên tay hắn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, còn bảy phút nữa mới đến giờ học, nhanh chút thì sẽ được...

Cậu đẩy ghế đi ra ngoài.

Không có Cảnh Từ bên người, Doanh Kiêu chẳng bình tĩnh nổi. Hắn ngó xung quanh, đang muốn quay đầu tìm đám Hà Chúc tán gẫu để dời đi sự chú ý lại phát hiện mấy người bọn họ đang tụ tập tại một chỗ, không biết đang thì thà thì thầm cái gì.

Doanh Kiêu đưa tay gõ gõ mặt bàn của bọn họ: "Xem cái gì đấy?"

"Khụ khụ khụ." Hà Chúc tưởng rằng thầy Lưu đến, bị dọa đến xuýt chút nữa ném văng di động đi, vỗ vỗ ngực hoảng sợ nói: "Trái tim của tao sắp bị mày dọa ra bệnh rồi đó. Không có gì mới mẻ cả, hàng ngày đi lượn diễn đàn chứ làm gì."

Bởi vì đã xác định hôm nay sẽ công bố thành tích, lúc này mọi người đều đang thảo luận trên diễn đàn. Trong đó, bài viết liên quan tới Cảnh Từ là nhiều nhất, đám Hà Chúc cũng đang xem cái này.

【 Đã có tin tức chính xác, đợi chốc nữa dán bảng vàng lên, ngồi chờ ngắm thứ tự của Cảnh thần. 】

【 Chờ thứ tự cái gì? Xem tôi này, tôi chỉ chờ điểm số. 】

【 Á á á á, buổi sáng hôm nay tui gặp được Cảnh thần ở nhà ăn! Lúc nhận đĩa ăn cậu ấy ngay phía trước tôi, thấy trong tay tui cầm nhiều đồ thì trực tiếp nhường chỗ cho tui!!! Có phải Cảnh thần đối xử với tui có phần đặc biệt không? 】

【... Lầu trên đừng có thể hiện, Cảnh Từ vẫn luôn như vậy. Ở trong lớp bọn tôi, lúc lấy nước ấm cậu ấy đều nhường nữ sinh lấy trước. 】

【 Đã xuất hiện một trong ba ảo tưởng lớn nhất trên thế giới: Cậu ấy thích mình. Em gái kia muốn khiến tôi chết cười hả? Ha ha ha ha ha, Cảnh Từ không có khả năng yêu đương, tuyệt đối sẽ không! Ông đây từng thấy bao nhiêu trái tim của các cô gái chết trước cửa lớp 11-7 bọn tôi rồi. 】

【 Á á á á á bị Cảnh thần soái ngất! Có ai biết cậu ấy thích kiểu nữ sinh gì không??? 】

【 Lầu trên là người tiền sử à? 】

【 Người tiền sử? 】

【 Mấy người sao vậy?... Câu hỏi của tôi có vấn đề gì à? 】

【 Nghe nói giữa Cảnh thần và Doanh Kiêu có vài chuyện không thể miêu tả... 】

【 Phì, giả đi? Mọi người đừng có bị bọn họ tẩy não. Doanh Kiêu là ai chứ, nếu hai người bọn họ thật sự có gì thì còn lâu mới bị loan truyền lung tung. 】

【 Hình như cũng phải... 】

【 Á á á á không cho phép ai đồn tin vịt về chồng tui!!! Cảnh Từ đang ở trên giường của tui đây! 】

"Cho tao xem cái." Doanh Kiêu lười lấy điện thoại ra, trực tiếp duỗi tay về phía Hà Chúc.

Hà Chúc nhớ đến đám fangirl của Cảnh Từ gọi bậy chồng ơi rồi anh ơi, sợ Doanh Kiêu xem xong thì nổi giận, vô ý thức giấu điện thoại ra sau người, cười gượng: "Chỉ... chỉ là mấy bài viết hàng ngày, chẳng có gì để xem cả."

Doanh Kiêu nhướng mày, hắn vốn đang không muốn nhìn lắm, nhưng Hà Chúc che che giấu giấu như vậy khiến hắn không thể không xem.

Doanh Kiêu đứng lên, một tay đè Hà Chúc lại, một tay trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động, chậm rãi liếc xuống.

Càng xem thì sắc mặt của hắn càng lạnh, dọa Hà Chúc kinh hồn bạt vía, chùi mồ hôi lạnh trên đầu xong mới dám nói: "Toàn là nói bừa, nói bừa cả. Anh Kiêu, mày đừng xem."

Nói xong, cậu ta muốn đoạt lại điện thoại nhưng bị Doanh Kiêu lách người tránh đi.

Hà Chúc vô cùng gấp gáp, nhỏ giọng nói: "Bây giờ con gái đều như vậy. Có vài lời nói như thế nào nhỉ? 'Chỉ cần anh trai đẹp trai thì lúc nào em cũng ở đây'. Gọi chồng rồi anh các thứ đều chỉ đơn thuần là thích khuôn mặt, không có ý gì khác."

Doanh Kiêu nhíu mày ngẩng đầu: "Cái gì gọi là đơn thuần thích khuôn mặt, ý mày là nói Cảnh Từ không có tài hoa?"

Hà Chúc: "..."

Bây giờ trọng điểm là cái này sao?!

Hà Chúc hít sâu một hơi: "Nói sai nói sai."

"Vậy... điện thoại có thể đưa cho tao không?"

Doanh Kiêu đang không có chỗ trút hết, bài viết này đúng lúc va vào hắn. Hắn vén tay áo lên, chạm chạm màn hình, đang muốn đăng nhập vào tài khoản tự mình ra trận: "Tung tin đồn nhảm? Hôm nay tao sẽ cho bọn họ xem, chuyện tao với Cảnh Từ có phải tin đồn nhảm hay không."

Hà Chúc xém chút nữa ngất xỉu, cậu ta đang nghĩ ngợi có khi phải cướp lại điện thoại bằng bất cứ giá nào thì Cảnh Từ đã trở lại.

Động tác trên tay Doanh Kiêu tạm dừng, úp màn hình điện thoại xuống. Hắn đang muốn hỏi xem Cảnh Từ vừa đi đâu thì chợt thấy Cảnh Từ lôi ra một túi kẹo dừa từ trong túi.

Cậu xé mở bao bì, phân vài cái cho đám Hà Chúc Lý Trụ trước rồi cuối cùng mới quay sang Doanh Kiêu, đặt toàn bộ chỗ còn lại trên bàn hắn.

"Cho tôi?"

Cảnh Từ thản nhiên ừ một tiếng.

"Sao bỗng dưng lại đi mua kẹo?"

Cảnh Từ trả lời rất đơn giản: "Muốn ăn."

"Muốn ăn?" Doanh Kiêu cười khẽ, liếc qua mặt bàn rỗng tuếch của cậu, gật đầu: "Ừ, muốn ăn, cho nên một cái cũng không để lại cho mình."

Cảnh Từ run lên, cúi đầu xem xét, lập tức phát hiện mình phạm sai lầm.

Doanh Kiêu chậm rãi bóc một cái kẹo, hỏi Cảnh Từ: "Cố ý mua cho tôi à?"

Tai Cảnh Từ ửng đỏ, yên lặng vài giây rồi nhẹ gật đầu.

"Vì sao lại mua cái này cho tôi?" Doanh Kiêu nhét viên kẹo vừa bóc vỏ xong vào trong miệng Cảnh Từ, ngón tay như lơ đãng quẹt qua môi cậu, thấp giọng hỏi: "Một mình cậu đã đủ ngọt, còn phải mua thêm đường?"

Cảnh Từ dùng đầu lưỡi gạt viên kẹo qua một bên, tự động che đậy lời cợt nhả của hắn, cụp mắt đáp: "Tôi nghe nói lúc muốn hút thuốc lá thì ăn viên kẹo sẽ đỡ hơn chút."

Doanh Kiêu sững sờ, ý cười trong mắt chậm rãi tràn ra.

Rốt cuộc là hắn phải may mắn cỡ nào mới gặp được bảo bối lớn như vậy.

Doanh Kiêu trả điện thoại di động cho Hà Chúc, lại bóc một viên kẹo ngậm vào miệng, cảm thấy ngọt từ miệng vào trong lòng.

Mấy người trong bài viết kia chỉ có thể suy nghĩ bậy bạ trên mạng.

Người ngày ngày ngồi bên cạnh Cảnh Từ là hắn, người có thể làm cho Cảnh Từ tự mình đi mua kẹo cũng chỉ có hắn.

Hết tiết thứ ba buổi sáng, Cảnh Từ ra ngoài đi vệ sinh. Cậu vừa đi không lâu, mấy người Hà Chúc liền ồn ào trở lại.

Hình thể kia của Hà Chúc đâm cho khung cửa rung lên bần bật, cửa kính phía trên cũng chấn động mấy lần. Doanh Kiêu nhíu mày, đang muốn nói cậu ta vài câu thì Hà Chúc đã hưng phấn la: "Có thành tích rồi! Cảnh Từ của chúng ta vẫn đứng nhất!"

Sự chú ý của học sinh lớp 11-7 lập tức bị thu hút, vây quanh cậu ta mồm năm miệng mười hỏi ——

"Bao nhiêu điểm bao nhiêu điểm?"

"Có dùng thực lực nghiền áp đám bên lớp chọn/超常班 không?"

"Điểm số đâu? Xem chưa?"

Hà Chúc thở dài, trái tim học sinh 11-7 lập tức treo cao.

Chẳng lẽ lần này điểm của Cảnh Từ không cao hơn mấy so với người đứng thứ hai? Không thể nào?

Hà Chúc làm hứng thú của một đám người rơi tan tác xong mới chậm rì rì nói: "Haiz, thụt lùi so với lần trước, lần này mới thi được 747 điểm, chỉ cao hơn Chu Siêu đứng thứ hai 15 điểm."

Người lớp 11-7: "..."

Cả đám người phản ứng lại, lập tức vây quanh Hà Chúc đánh tơi bời.

Hà Chúc cười ha ha xông ra khỏi vòng vây, thở hồng hộc chạy đến bên người Doanh Kiêu: "Lợi hại nha anh Kiêu, tổng điểm của mày là 488!"

488, hơn lần thi trước hẳn 88 điểm.

Trái tim treo cao của Doanh Kiêu rốt cục rơi xuống, cuối cùng hắn cũng không hề phụ lòng Cảnh Từ vất vả viết những ghi chép kia.

Trịnh Khuyết khoác vai Hà Chúc, điên cuồng tâng bốc* Doanh Kiêu: "Nói trâu bò vẫn là anh Kiêu nhà tao trâu bò, làm cái nào được cái đó!"

*Gốc [ 彩虹屁 ] Ý chỉ fan thổi phồng idol một cách khoa trương, ngay cả đánh rắm cũng như cầu vồng.

Bành Trình Trình cũng dựng ngón tay cái về phía hắn.

Hà Chúc thở phì phò, vẫn có phần không thể tin được Doanh Kiêu sẽ có tiến bộ lớn như vậy. Cậu ta kéo một cái ghế ra, ngồi vào bên cạnh Doanh Kiêu, hỏi: "Anh Kiêu, rốt cuộc là mày học thế nào vậy?"

Doanh Kiêu nhét một viên kẹo dừa vào trong miệng, cà lơ phất phơ dựa vào ghế, cong môi nói: "Một tháng qua, tao ngộ ra được một đạo lý..."

Ba người Hà Chúc vểnh tai, chú ý nghe hắn nói.

Doanh Kiêu: "Chỉ có cố gắng mới biết được thiên phú quan trọng như thế nào."

Hà Chúc Trịnh Khuyết Bành Trình Trình: ".........."

Thật không nên trông chờ lão lưu manh này có thể nói tiếng người!

Hà Chúc lườm hắn, đứng lên đang định rời đi thì nghe thấy Doanh Kiêu nói: "Đương nhiên, cũng không chỉ là thiên phú."

Hà Chúc ngồi xuống lần nữa, cuối cùng hắn còn muốn một xíu mặt mũi.

"Còn gì nữa?"

Doanh Kiêu liếc thoáng qua chỗ ngồi của Cảnh Từ: "Cảnh Từ tốt số."

"Cái gì?" Hà Chúc nghe hắn nói mà chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao chuyện Doanh Kiêu thi cử lại dính dáng đến Cảnh Từ tốt số.

Cậu ta một lời khó nói hết nhìn Doanh Kiêu: "Không phải đâu anh Kiêu, mày nói cái khác thì cũng thôi đi, nhưng việc này có quan hệ gì với Cảnh Từ tốt số ư? Đừng nói lung tung chứ."

Doanh Kiêu nhấc mắt nhìn cậu ta: "Sao lại không quan hệ?"

Hôm nay Hà Chúc thậm chí còn gan hỏi ngược lại hắn, vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng nói: "Vậy mày nói xem liên quan gì?"

Doanh Kiêu cười khẽ: "Vượng phu."

Hà Chúc Trịnh Khuyết Bành Trình Trình: "........."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play