Editor: Lilac | Beta: Chan, Pchyo

Cảnh Từ không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, lại bị nghi ngờ thêm một lần nữa, cậu cũng bực mình, lạnh mặt không nói lời nào.

Doanh Kiêu lười nhác dùng chân đá nhẹ vào người cậu, nói: "Đang hỏi cậu đấy, nói chuyện đi."

Cảnh Từ thầm nghĩ, "Có nói thì cậu cũng không tin."

Thời gian có hạn, cậu không muốn tiếp tục dây dưa với Doanh Kiêu làm lãng phí chúng thêm nữa, phiền não nói: "Vậy cậu nói xem, phải làm như thế nào thì cậu mới chịu tin?"

Doanh Kiêu thấy cậu mất kiên nhẫn, dáng vẻ này thực sự mang đến cho hắn cảm giác mới lạ trong lòng.

Hắn tìm bác sĩ của trường một xấp giấy viết thư và một cái bút, ném cho Cảnh Từ: "Viết cho tôi một tờ giấy cam đoan."

Cảnh Từ: "...Không nhất thiết phải như vậy đâu..."

Doanh Kiêu mỉm cười: "Không viết cũng được..."

Cảnh Từ ngước mắt nhìn, chờ hắn nói tiếp.

Doanh Kiêu mỉm cười nhìn cậu: "Từ nay về sau cậu đi đâu, nói chuyện với ai, nói cái gì đều phải báo với tôi. Ví dụ, ngay cả trước khi đi vệ sinh cậu cũng phải nói cho tôi xem cậu đi nặng hay nhẹ, mất bao lâu. Một khi vượt quá thời gian đã báo thì cậu phải giải thích nguyên nhân rõ ràng, để tôi còn biết liệu cậu có nhân cơ hội đó làm lộ bí mật hay không."

Hắn hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Lúc cần thiết... tôi sẽ đích thân kiểm tra xem lý do của cậu có hợp lý hay không."

Cảnh Từ không dám tin nhìn hắn.

"Làm sao thế, anh bạn nhỏ?" Khóe miệng Doanh Kiêu mang theo ý cười: "Lúc trước viết thư tình cho tôi hết bức này lại tới bức kia cơ mà, bây giờ chỉ viết một tờ giấy cam đoan mà cũng ngại?"

Doanh Kiêu hơi chuyển tầm mắt: "Muốn tôi nắm tay cậu viết?"

Vẻ mặt Cảnh Từ không có bất kì cảm xúc nào: "...Được rồi, tôi viết."

Cậu mở nắp bút, dựa theo yêu cầu của Doanh Kiêu, bắt đầu đặt bút viết từng nét.

Doanh Kiêu nhìn lướt qua, trên giấy tự in của trường có con dấu và đường kẻ sọc đỏ nhạt, chữ viết thiếu niên xinh đẹp, phóng khoáng, vừa nhìn là biết không dùng lực bút quá mạnh.

Ánh mắt Doanh Kiêu dần tối lại.

"Viết xong rồi." Cảnh Từ dừng bút, đưa giấy cam đoan cho Doanh Kiêu, "Không còn việc gì nữa thì tôi đi đây."

Doanh Kiêu để ý thấy Cảnh Từ đặt bút không lệch một chút nào, vừa vặn tạo thành một góc vuông tiêu chuẩn với cạnh bàn.

Hắn như đang có điều suy tư liếc mắt nhìn Cảnh Từ một cái, phát tay một cái, tỏ ý cậu có thể đi rồi.

Cảnh Từ nhẹ nhàng thở ra một hơi, không lưu luyến gì mà lập tức ra khỏi phòng y tế.

Doanh Kiêu thu lại ánh mắt đang dừng trên người cậu về, lại khẽ rũ mắt nhìn tờ giấy cam đoan trên tay.

Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, trước đây Cảnh Từ chưa từng viết cho hắn một bức thư tình nào hết.

Trường học được tỉnh cho thử nghiệm mô hình mới, phần đất rộng rãi chia làm hai khu.

Một phần là khu dạy học mới xây dành cho học sinh lớp mười và lớp mười một cùng với một vài phòng ban khác để thầy cô dùng. Phần còn lại là khu tứ hợp viện* của khối mười hai, điều kiện ở đây đương nhiên là không quá tốt.

*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

"Tứ" chỉ số 4, "viện" là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. "Tứ hợp viện" chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc.

Cảnh Từ vòng một vòng quanh hai khu nhà mới tìm được cổng trường.

Bên ngoài trường học có rất nhiều hàng quán nhỏ, các gian hàng dày đặc chen chúc nhau trên phố. Cảnh Từ nhìn thoáng qua, phát hiện hai, ba tiệm cắt tóc, cậu chọn một tiệm có bảng hiệu vừa mắt.

Bây giờ đang là giờ học nên trong tiệm cũng vắng khách, thấy cậu đến, một anh trai lập tức chạy ra chào đón, hỏi cậu muốn cắt tóc hay uốn nhuộm.

Cảnh Từ đưa tay lên mô tả đơn giản kiểu tóc mình muốn: "Cắt ngắn sau đó nhuộm đen hết bao nhiêu?"

Mở tiệm quanh trường học một thời gian nên vừa nghe yêu cầu của cậu, anh trai lập tức hiểu rằng cậu bị thầy giáo đuổi ra ngoài tự đi xử lý đầu tóc. Anh ta cũng không thấy kì lạ, cười nói: "Gói cắt nhuộm có ba loại, có gói 98 tệ, 198 tệ, còn có 298 tệ."

*1 tệ = 3.618,81 VNĐ

Cảnh Từ nói luôn không cần nghĩ: "Gói 98 tệ đi."

Anh trai cắt tóc định khuyên cậu: "Không cần tới 298 tệ, 198 tệ tốt hơn đấy, gói 98 tệ thì thuốc nhuộm không tốt cho tóc lắm, cậu xem chất tóc của cậu rất đẹp, nếu bị thuốc làm hư tổn thì khá tiếc."

Cảnh Từ trước sau như một, vẫn kiên định nói: "Vẫn muốn gói 98 tệ."

Dù sao thì cũng chỉ có mấy phân, nếu bị hư thì chờ tóc dài ra rồi lại cắt đi là được.

"Được rồi." Anh trai cắt tóc giúp cậu choàng áo choàng cắt tóc lên, nhìn cậu trong gương hỏi: "Anh bạn đẹp trai định cắt kiểu tóc nào?"

Cảnh Từ không hiểu mấy cái này lắm, cậu cũng không để bụng, tùy ý nói: "Tùy anh cắt, sơ sơ qua là được, để giáo viên không cảm thấy khác người là được."

Anh trai cắt tóc nhịn không được bật cười: "Được, vậy anh cắt theo ý mình."

Bình thường thì lũ nhóc cấp ba nhuộm tóc giống bạn nhỏ này đều cực kì để ý đến kiểu tóc, mạng cũng không quan trọng bằng, anh ta vẫn là lần đầu tiên thấy một bạn nhỏ chơi hệ phó mặc cho số phận thế này.

Nhưng mà...

Anh trai cắt tóc nhìn bóng người phản chiếu trong gương một cái, thở dài.

Người ta lớn lên với khuôn mặt như vậy, không thèm để ý đến kiểu tóc cũng đúng thôi. Ngũ quan cân xứng với khuôn mặt, cho dù có cạo trọc cũng có thể dẫn đầu xu hướng mới.

Anh trai cắt tóc cực kỳ tri kỷ, suy xét đến suy nghĩ của giáo viên, cắt phân nửa phần tóc hai bên mai của Cảnh Từ, để lộ ra lỗ tai, trên trán để lại một chút tóc mái, là một kiểu tóc đơn giản.

Đến khi nhuộm màu xong, sấy tóc cho Cảnh Từ một lát, anh trai cắt tóc nhìn thành quả trong gương không khỏi ghen tị.

Màu đen là màu rất tối, rất ăn màu khác, giống như khi pha màu vẽ vậy, chỉ cần một chút màu đen thôi là màu pha ra đã rất tối rồi, nếu nhuộm tóc đen thì bình thường sẽ mang đến cảm giác có hơi đột ngột, không quen lắm, nhưng mà trường hợp này đặt trên người Cảnh Từ mà nói thì không có tí nào không hài hòa cả.

Chỉ cần một gương mặt đẹp thì có làm như thế nào cũng vẫn thấy đẹp.

Cảnh Từ không nhìn kĩ tạo hình mới của mình đến thế, liếc mắt nhìn mình trong gương một cái, thấy tóc đen, cũng ngắn, thoạt nhìn giống người bình thường hơn rồi liền vui vẻ thanh toán, đi ra khỏi tiệm.

Lúc này đã là 7 giờ tối, Cảnh Từ bỏ 8 đồng mua một phần cơm, vội vàng ăn xong rồi quay lại trường, vừa kịp tiết đầu của giờ tự học buổi tối.

Tỉnh thực nghiệm trọng lý khinh văn, ban tự nhiên có đến 12 lớp. Trong đó, lớp một cùng lớp hai là lớp nâng cao, lớp ba đến lớp sáu là lớp trọng điểm, sáu lớp còn lại học chương trình cơ bản bình thường.

Bên ban xã hội thì ít hơn ban tự nhiên một lớp nâng cao, hai lớp trọng điểm, cả khối cộng vào, tổng cộng có 21 lớp.

Lớp học nhiều, thầy cô cũng nhiều, một phòng làm việc không chứa được hết. Vừa hay trường học mới xây thêm một tòa dạy học, không gian vừa đủ rộng nên tách văn phòng của giáo viên ban tự nhiên với ban xã hội ra.

Cảnh Từ từ văn phòng của giáo viên ban tự nhiên tầng 3 đi ra, lúc cậu đứng ở hành lang thì chú ý tới lớp học gần văn phòng nhất là lớp nâng cao của ban tự nhiên: Lớp 11-1.

Theo thứ tự sắp xếp như vậy mà tính, lớp 11-7 của cậu hẳn là cũng ở tầng này.

Đúng như cậu nghĩ, lớp 11-7 ở ngay giữa tầng 3.

Một đường từ lớp một đi tới đều là yên tĩnh, bao gồm cả lớp bảy hay lớp tám bên cạnh.

Dù sao thì tỉnh thực nghiệm như này luôn lấy chất lượng của trường học nên ngay cả khi tùy tiện nhặt ra một thành viên của lớp cơ bản thì cũng có thể đó là mầm non của đại học trọng điểm.

Mà tới lớp 11-7 này, so với các lớp khác, phong cách biến hóa khôn lường.

Lớp này không giống với các lớp khác, đại đa số học sinh ở đây đều là dựa vào quan hệ để vào trường, gia cảnh không tồi, tâm tư cũng không để trong việc học hành.

Cho nên trong lúc các lớp khác đang nghiêm túc tự học, lớp bảy có thể so với lũ ngựa hoang đứt cương, một cánh cửa mỏng manh sao có thể che được động tĩnh náo nhiệt như hội chùa ở bên trong.

Trong phòng, Hà Chúc cầm cuốn 《 5 năm kỳ thi tuyển sinh đại học, 3 năm mô phỏng 》* dựng lên che trước mặt, quay đầu hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, Lệ Sư đúng là một thằng âm hiểm, chuyên gia chọn lúc anh Kiêu đi một mình để ra tay."

*Kiểu sách mô phỏng đề thi vào đại học.

Trịnh Khuyết vừa cầm di động chơi game vừa khinh thường nói: "Vậy thì sao, không phải vẫn bị anh Kiêu trị à."

Hà Chúc: "Ông đây quan tâm kết quả à? Là quá trình! Cái quá trình này quả thực khiến người ta bực mình, mày hiểu không?" Vừa nói vừa kéo Bành Trình Trình bên cạnh, "Mày nói xem đúng không, Trình Trình?"

Bành Trình Trình sầm mặt: "Mày lại gọi một tiếng Trình Trình thử xem?"

Hà Chúc giơ tay đầu hàng: "Tao sai! Tao sai! Chúng ta nói thay anh Kiêu đánh dẹp Lệ Sư đâu rồi, lão Bành, mày chú ý cái gì vậy? Tư tưởng giác ngộ không cao."

Bành Trình Trình liếc mắt nhìn cậu ta: "Nhưng so với thân hình mày thì cao hơn chút."

Hà Chúc là một tên nhóc lùn mập, Bành Trình Trình một phát chọc trúng điểm đau của cậu ta.

Hà Chúc giận giữ, nhảy dựng lên đòi đánh Bành Trình Trình, Trịnh Khuyết vừa vặn kết thúc một ván game, để điện thoại xuống ngăn cậu ta lại: "Làm gì đấy? Không phải đang nói chuyện anh Kiêu trị Lệ Sư sao?"

Doanh Kiêu đang nghịch tờ giấy viết thư trong tay, nghe vậy lập tức bỏ tờ giấy qua một bên, nói: "Đừng dùng từ này, cảm ơn."

Hà Chúc che miệng, cười đáng khinh: "Làm sao thế anh Kiêu, đang nghĩ cái gì vậy?"

Doanh Kiêu như đang có điều suy tư nhìn cậu ta một cái, "Đang nghĩ, sáng nay mày bị lão Lưu tịch thu máy chơi game..."

Nụ cười trên môi Hà Chúc dần biến mất, phẫn nộ chỉ vào Doanh Kiêu: "Mày còn là con người không? Anh em đây là vì mày mà lên tiếng bất bình!"

Doanh Kiêu ngả người về phía sau, dựa vào tường, cong môi cười: "Lên tiếng như thế nào, kêu lại một lần cho tao nghe chút."

Hà Chúc hoàn toàn bạo phát, đứng lên đòi đi xử Doanh Kiêu.

Ngay lúc này, cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, Hà Chúc sợ tới mức thịt mỡ cả người run lên, thực sự là không kịp xoay người, cái khó ló cái khôn, nghiêm túc nhìn Trịnh Khuyết: "Lão Trịnh, bút tao rơi rồi, mày nhặt giúp tao với."

Đợi nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại, Hà Chúc tức giận thầm mắng một tiếng 'ngu ngốc', ngữ khí cũng cao lên: "Lão Trịnh?!"

Trịnh Khuyết không để ý đến cậu mập, thất thần nhìn chằm chằm phía trước, lẩm bẩm: "Mày nói xem, tao cũng đi cắt kiểu tóc như thế có phải cũng có thể có hiệu quả lớn như vậy?"

Người tới không phải thầy Lưu mà là Cảnh Từ.

Cậu để một kiểu tóc đen gọn gàng đơn giản, hoàn toàn để lọ ra gương mặt thanh tú. Eo không cong, lưng không cúi, cao ngất như một cái cây bạch dương nhỏ, cứ thế đứng thẳng tắp trên bục.

Hà Chúc quay đầu lại, cũng kinh ngạc một chút, ăn ngay nói thật: "Không được đâu lão Trịnh, phải tự biết mình biết người, mày có đổi kiểu tóc này thì cũng không có tác dụng gì đâu."

Các bạn học khác ở lớp bảy đều là khiếp sợ không thôi, trong nháy mắt, yên tĩnh qua đi, cả lớp như ong vỡ trận, ồn ào hẳn lên.

"Vãi, đấy là Cảnh Từ á? Cậu ta làm sao mà bỗng nhiên trở nên có.. có khí chất như thế?"

"Cảnh Từ hóa ra đẹp trai như vậy sao?"

Lớp bảy này ai mà không hiểu Cảnh Từ chứ, cả ngày cứ như lọ 502 thành tinh vậy, có cơ hội là dính lấy Doanh Kiêu. Đối mặt với hắn lúc nào cũng cúi đầu khom lưng, ăn nói khép nép, còn đối với những người khác thì lúc nào cũng sa sầm mặt mày, không cẩn thận chạm vào cậu ta một chút, cậu ta có thể chọc khoáy cả nửa ngày.

Nhưng mà bây giờ, trên người cậu không còn cỗ đáng khinh với âm khí nặng nề kia nữa, thoạt nhìn vừa thoải mái lại tươi mới, quả thực là đẹp đến không thể khép chân.

" Vãi vãi vãi, xác nhận được xem như thần chính là cái kiểu tóc này, mai tao cũng đi cắt."

"Đệt, tao còn tưởng mình hoa mắt."

- -------------

Cảnh Từ không để ý đến lời bàn tán của bạn học phía dưới, cậu đang buồn rầu vì không biết phải tìm chỗ ngồi của nguyên chủ như thế nào.

Vốn tưởng rằng vào lớp thấy chỗ nào trống là của mình nhưng mà cậu nghĩ đơn giản quá rồi, lớp 11-7 giờ tự học buổi tối... vị trí để trống không ít.

Cảnh Từ không thể làm gì hơn là mặt không đổi sắc đứng bất động tại chỗ, định chờ người bên dưới nhắc nhở một chút.

"Không đúng..." Hà Chúc buồn bực: "Cậu ta đứng đó làm gì vậy? Khoe kiểu tóc mới à?"

Trịnh Khuyết tấm tắc: "Nói không chừng, cậu ta cố ý để anh Kiêu ngắm đấy."

Lời vừa nói ra, Bành Trình Trình cũng gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Chỉ có Doanh Kiêu nín cười, thưởng thức vẻ mặt quẫn bách đang lạnh xuống kia, lúc Cảnh Từ đảo mắt qua chỗ hắn, như vô tình mà lặng lẽ nghiêng người chỉ chỉ vị trí đang trống phía trên mình.

Cảnh Từ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm kích, đi xuống khỏi bục giảng, một đường thẳng tắp đi qua chỗ đó, ngồi xuống.

Hà Chúc há to miệng, vẻ mặt quái dị mà hô: "Cảnh Từ, cậu không về chỗ ngồi của mình mà ngồi chỗ người khác làm gì?"

Thân thể Cảnh Từ cứng đờ, không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Doanh Kiêu.

Doanh Kiêu cong môi, vùi đầu vào cánh tay cười như điên.

Nhóc con biến thái này thực sự quá thú vị, đùa rất vui.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Kiêu Kiêu: Phát hiện ra một thứ rất là vui~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play