Hậu quả của việc phóng túng quá mức chính là Doanh Kiêu chọc giận Cảnh Từ, bị cậu đuổi thẳng cổ ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Doanh Kiêu bất đắc dĩ cười cười, lấy điện thoại ra mở Wechat, vừa gõ chữ vừa đi về phòng mình.
Nửa phút sau, tiếng thông báo tin nhắn ở điện thoại Cảnh Từ vang lên, cậu cúi đầu xem, thấy Doanh Kiêu gửi tới hai tin---
[Kiêu]: Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
[Kiêu]: Chúc mừng cậu đạt được top 1, cậu thực sự rất lợi hại.
Cảnh Từ dời tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, không trả lời lại nhưng trong mắt lại mang ý cười.
Trong phòng 303, Doanh Kiêu nằm thẳng cẳng trên giường, cầm điện thoại nhìn chằm chằm hình đại diện Wechat Cảnh Từ hồi lâu mới cười lấy một quyển sách bài tập từ dưới gối ra.
Dù Cảnh Từ không muốn chia sẻ ưu phiền của mình với hắn nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chọc cho cậu vui cũng tốt lắm rồi.
Ngày hôm sau, học sinh lớp 11-7 nhận được tin xấu.
Thầy Lưu đứng trên bục giảng, nghiêm túc tuyên bố: "Sau kỳ nghỉ cuối tháng là tới kì thi tháng, lần này vẫn là trường chúng ta ra đề."
Ông cau mày nhìn đám học sinh ánh mắt mơ màng, ngáp ngắn ngáp dài dưới lớp, cất cao giọng: "Lên tinh thần cạnh tranh chút cho tôi! Lý hóa không có điểm đột phá nhưng không phải là còn môn văn à? Có thể lấy được bao nhiêu điểm thì mang bấy nhiêu về cho tôi! Tôi nói cho các cô các cậu biết! kì thi lần này ai mà để giấy trắng phần điền vào chỗ trống..."
Thầy Lưu đập bàn, dữ dằn nói: "Thì lúc về xem tôi trị các cô cậu thế nào!!"
Nói xong, ông đi một vòng quanh lớp, gõ mấy người đang muốn bò ra bàn ngủ rồi mới không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng học.
Ngược lại, Cảnh Từ chẳng quan tâm đến việc có thi hay không mà cậu nghĩ đến kì nghỉ cuối tháng sắp tới, vừa nghĩ đến việc phải về nhà, trong lòng cậu có hơi không thoải mái.
Cậu ngẩn ngơ nhìn mặt bàn, không nhịn được mà nghĩ nếu kì nghỉ cuối tháng nhà trường cho phép học sinh ngồi ngốc trong trường thì tốt biết mấy.
"Mẹ kiếp, lại thi," sau khi chắc chắn rằng thầy Lưu đã đi, Trịnh Khuyết cẩn thận lấy điện thoại từ trong ống tay áo ra, lẩm bẩm than phiền: "Sao tao cứ có cảm giác như mình vừa mới thi xong hôm qua ấy."
Hà Chúc lau đi giọt lệ bên khóe mắt, buồn bã đáp: "Lão Trịnh, bình tĩnh xíu đi, không phải thi cử là công việc hàng ngày của chúng ta sao, kiếp học sinh mà."
Hà Chúc tặc lưỡi một cái, chỉ về trước: "Học tập anh Kiêu đi, mày nhìn anh Kiêu của chúng ta bình tĩnh thế kia cơ mà, bình tĩnh tới nỗi lấy ra một quyển 《 5 năm khoa cử, 3 năm thi thử.》"
Trịnh Khuyết: "..."
Trên mặt Trịnh Khuyết lộ ra vẻ khó nói thành lời, cậu ta đứng dậy tiến lên trước nhìn ngó một chốc, thấy Doanh Kiêu đang huých huých cánh tay Cảnh Từ, tựa như đang hỏi cậu một bài nào đó.
Cảnh Từ nhìn lướt qua trang giấy rồi nhanh chóng cầm bút lên nhỏ giọng giảng bài cho hắn.
Trịnh Khuyết nhìn một lúc, bỗng dưng cảm thấy có gì đấy sai sai, cậu chàng kéo kéo Hà Chúc: "Này, mày nói xem nó là đang nghe giảng hay đang nhìn con nhà người ta vậy?"
Bành Trình Trình nghe vậy, liếc mắt ngó về phía trước, lời ít ý nhiều mà tổng kết: "Cả hai."
Vốn dĩ Hà Chúc chẳng để ý lắm nhưng vừa nghe Trịnh Khuyết nói vậy thì bỗng nhiên nghiêng người nói: "Nó vậy mà không thèm che giấu à?" Hà Chúc ê cả răng: "Không phải chứ, thấy ánh mắt nó lúc ngắm Cảnh Từ thì chỉ cần là người đều có thể nhìn ra tâm tư của nó, đúng chứ?"
Bành Trình Trình nói trúng tim đen: "Cảnh Từ không nhìn ra."
Hà Chúc lập tức cười trên nỗi đau của người khác: "Đúng vậy, bây giờ Cảnh Từ không muốn để ý đến nó nữa, đáng đời!"
Phía trước, Cảnh Từ vừa giảng xong một bài, đặt bút xuống hỏi Doanh Kiêu: "Cậu hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Doanh Kiêu kéo sách bài tập lại, khẽ cười nói: "Cảm ơn bạn học nhỏ."
Cảnh Từ lắc đầu, cầm bút lên tiếp tục làm đề Olympic.
Doanh Kiêu phá lệ không trêu chọc cậu nữa mà đi tìm kiến thức liên quan đến đề bài vừa nãy ra xem lại xong mới làm.
Lúc vừa bắt đầu sự nghiệp học hành, quả thực Doanh Kiêu không ngồi yên được một chỗ. Nhưng sau khi cắn răng kiên trì một tháng, hắn nhận ra việc này không khó như hắn nghĩ.
Mà quan trọng nhất là...
Doanh Kiêu liếc nhìn Cảnh Từ.
Tựa như gặp phải nan đề, đầu bút hắn do dự nhiều lần không hạ xuống. Sau khi cân nhắc một phút, chân mày nhíu chặt cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng, lưu loát viết bài giải xuống.
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, đến giờ hắn vẫn không muốn nhớ lại thành tích thi giữa kì trước đó.
Cách đây một ngày, hắn mới ý thức được hóa ra mình thích Cảnh Từ, ngay sau đó, hắn bị thực tế vả cho một cái tỉnh người.
Trước đây, Doanh Kiêu chưa bao giờ để ý tới thành tích của bản thân.
Hắn trời sinh đã thắng ngay ở vạch xuất phát, mẹ để lại cho hắn rất nhiều thứ, dù nửa đời sau hắn chẳng làm gì thì cũng không bao giờ phải nghĩ đến việc thiếu tiền.
Nhưng đến khi so sánh thành tích của mình với Cảnh Từ, Doanh Kiêu đột nhiên có cảm giác không thể ngóc đầu lên được.
Quá khó chịu, thực sự rất khó chịu.
Lúc xảy ra mâu thuẫn với ba, Doanh Kiêu không hối hận.
Lúc dọn ra khỏi nhà họ Doanh, Doanh Kiêu không hối hận.
Thậm chí, ngay cả khi thầy Lưu tận tình tìm hiểu kết quả trước đây của hắn rồi bày ra trước mặt tiếc hận khuyên nhủ hắn, Doanh Kiêu cũng chưa từng cảm thấy hối hận.
Nhưng khi trông thấy từng bài, từng bài thi đạt điểm tối đa của Cảnh Từ được phát xuống kia, hắn hối hận.
Nếu như hắn biết trước rằng bản thân sẽ may mắn gặp được một người như vậy thì hắn đã cố gắng phấn đấu vì tương lai.
Nhưng thời gian đã trôi qua sao có thể lấy lại, thứ hắn có thể nắm lấy thật chặt lúc này cũng chỉ có hiện tại.
Doanh Kiêu khẽ thở ra một hơi, bình tĩnh lại một lát rồi cúi đầu tập trung tinh thần làm bài.
Mặc dù nhận được tin xấu là sắp thi nhưng học sinh 11-7 đã quen với cuộc sống hỗn loạn nên chỉ kêu rên một hồi như vậy rồi lại quên mất thứ gọi là thi cử kia.
Giữa trưa, cơm nước xong xuôi, một đám rảnh rỗi không có việc làm tụm năm tụm ba lại cười đùa, dù đứng ngoài hành lang thì vẫn nghe được động tĩnh bên trong phòng học.
Trái lại, Cảnh Từ không nhàn rỗi chút nào hết, cậu phê chữa bài khoa học tổng hợp ngày hôm qua của Doanh Kiêu xong, còn phải tranh thủ trước khi chuông vào tiết vang lên liệt kê đánh dấu lại những chỗ quan trọng.
Sau khi làm xong mấy việc này, cậu đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn máy nước.
Vừa hay đèn xanh bật sáng, đồng nghĩa với việc đã có nước nóng. Cảnh Từ đợi hai phút, không thấy bạn nữ nào tới lấy nước, lúc này mới cầm ly của mình đi qua.
Cảnh Từ dùng cốc thủy tinh chịu nhiệt nhưng lại không có tay cầm, trực tiếp lấy nước nóng vào sẽ bị bỏng tay nên cậu lấy chút nước lạnh trước, sau đó mới thêm nước nóng vào.
Mấy hôm nay trời đổ mưa, thời tiết âm u lạnh lẽo, trong lớp không có hệ thống sưởi, Cảnh Từ muốn dùng ly nước làm ấm tay nên mới cố ý lấy nhiều nước nóng chút.
Lúc cầm vẫn có cảm giác hơi bị phỏng tay nhưng không phải không chịu được. Cảnh Từ cẩn thận cầm ly nước, nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Nhưng ngay lúc cậu định quẹo cua thì một bạn nam đang đùa giỡn giữa lối đi bỗng dưng lùi về phía sau, tay vung lên đụng mạnh vào cằm Cảnh Từ.
Cảnh Từ bị đụng trúng, hơn nửa ly nước sánh ra ngoài.
"A," bạn nam xoay người, nói xin lỗi: "Xin lỗi cậu, tôi không biết đằng sau có người."
Cảnh Từ lắc đầu: "Không sao."
Cậu cúi đầu nhìn lưng bạn nam kia: "Nước bắn vào người cậu rồi, không bị bỏng chứ?"
Bạn nam vòng tay ra sau sờ sờ một chút, không để ý nói: "Không sao, không có cảm giác gì cả."
Cảnh Từ cười với cậu ta rồi vòng qua người nọ, quay về vị trí của mình.
Cậu đặt ly nước lên bàn, cúi đầu xoa xoa cằm mình.
Vừa nãy bạn nam kia không kịp giảm lực, đến giờ cằm Cảnh Từ vẫn còn tê dại.
Cậu mím môi động cơ mặt một chút, vừa định cẩn thận cảm nhận lại thì một cánh tay vươn tới.
Một tay Doanh Kiêu giữ gáy cậu lại, một tay nắm cằm cậu, hơi nâng đầu cậu lên, cau mày nói: "Đừng động, để tôi xem nào."
"Không sao." Cảnh Từ không để ý nói: "Lát nữa là ổn thôi."
Doanh Kiêu cười nhạo một tiếng, tay phải nắm cằm cậu khẽ xoa: "Bị đụng như vậy có đau không?" Dừng một lát, nhìn về phía cậu: "Nói thật."
Cảnh Từ khẽ hít nhẹ một hơi: "Hơi đau chút."
Da Cảnh Từ trắng, cái vung tay vừa nãy lại dùng hết sức, vệt đỏ dưới cằm thoạt nhìn có hơi nghiêm trọng. Doanh Kiêu càng cau mày chặt hơn, động tác trên tay hắn không ngưng lại, "hừ" một tiếng: "Đau là đau, hơi đau chút là cái gì?"
Doanh Kiêu không nhớ mình đã từng nghe được ở đâu rằng xương cằm cực kỳ yếu ớt, rất dễ bị thương. Hắn lại gần xem kỹ, lo lắng nói: "Sao lại đỏ như vậy? Không phải có chuyện khác đấy chứ, anh đưa cậu đi viện kiểm tra nhé?"
"Không cần đâu," Cảnh Từ bị hắn chọc cười, "Không còn đau như lúc nãy nữa rồi."
"Thật?" Doanh Kiêu chưa tin, nhìn cậu chằm chằm, bạn học nhỏ này thực sự là có rất nhiều tiền án, cái gì cũng chịu đựng một mình, cái gì cũng giấu trong lòng không nói, khiến hắn không sao tin nổi lời cậu.
"Thật mà." Cảnh Từ khẽ lắc đầu, tránh tay hắn, hơi động cằm một chút.
Ngoài miệng Doanh Kiêu nói chuyện hơi dữ nhưng thực ra lực trên tay không nặng bao nhiêu, cực kỳ nhẹ nhàng, Cảnh Từ bị hắn nắn bóp nhẹ một lúc, ngoại trừ trên cằm hơi nóng lên thì không đau tí nào cả.
Doanh Kiêu nhìn biểu cảm trên mặt cậu, sau khi xác nhận chắc chắn cậu không hề nói dối mới yên tâm.
Doanh Kiêu xoay người, trong chốc lát, móc điện thoại ở túi ra.
Khóe mắt liếc thấy động tác của hắn, Cảnh Từ hơi do dự nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Sắp thi tới nơi rồi, cậu vẫn chơi điện thoại à?"
Doanh Kiêu khẽ cười: "Không, thực sự có chuyện cần mà, cho tôi hai phút đi?"
"Hai phút?"
"Ừ," Doanh Kiêu vừa gõ chữ, vừa cười nói: "Cậu xem gần đây có lúc nào mà tôi ngồi nghịch điện thoại đâu?"
Cảnh Từ nghĩ một lát, thấy cũng phải, liền đồng ý.
Cùng lúc đó, tin nhắn Doanh Kiêu gửi tới nhóm nhỏ của cả bọn Hà Chúc---
[Kiêu]: Cuối tháng này tụ tập tí đi.
[Ông nội Hà của mi]:??? Để làm gì?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Gần đây không có dịp nào, Giáng sinh thì còn hơn một tháng nữa lận.
[Bành Trình Trình]: Tụ tập gì cơ?
[Kiêu]: Tối thứ sáu đó đi ăn cơm xong đi KTV.
[Ông nội Hà của mi]: Không phải, ít nhất thì mày cũng phải nói cho bọn tao biết mày định gọi bọn này tụ họp lại để làm cái gì chứ?
[Kiêu]: Mày nhất định muốn biết à? Quên lần gào khóc thấu trời muốn tìm đối tượng rồi hả?
[Ông nội Hà của mi]:...
[Trịnh Khuyết không chính xác]:...
[Bành Trình Trình]:...
[Ông nội Hà của mi]: Không phải chứ, anh Kiêu, tao nói thật lòng với mày cái này, mày đừng có làm gì quá phận đấy nhé, Cảnh Từ vẫn chưa thành niên đâu.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Đúng vậy! Rốt cuộc mày định làm gì Cảnh Từ? Tao nói cho mày biết! Bọn tao không đồng ý đâu!
[Bành Trình Trình]: Anh Kiêu, kiềm chế xíu đi.
Doanh Kiêu cười nhạo một tiếng, chẳng giải thích nhiều với bọn họ, chỉ đưa tay lên nhắn mấy tin---
[Kiêu]: Tao mà cần đến sự đồng ý của chúng mày à?
[Kiêu]: Chờ lát nữa báo ra ngoài đi, nhớ thêm Cảnh Từ vào group chat.
Sau khi nói xong, Doanh Kiêu không chờ mọi người trả lời lại mà cất điện thoại vào trong ngăn bàn luôn.
Cảnh Từ xem thời gian, vừa đúng hai phút.
Doanh Kiêu quay đầu nhìn cậu, khẽ cười: "Không vượt quá hai phút đúng không, có khi nào mà anh không nghe cậu đâu?"
Khóe môi Cảnh Từ cong cong, trong lòng có hơi vui vẻ.
Doanh Kiêu thấy trên mắt cậu vương ý cười, đáy lòng lập tức trở nên mềm mại.
Kỳ nghỉ cuối tháng trước đó, hắn nhìn thấy Cảnh Từ trong tay ôm một túi sách đứng trước cửa hiệu sách đang ngơ ngác không biết nên đi đâu.
Doanh Kiêu không hỏi nhiều nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nhất định là cậu và người nhà ồn ào không vui.
Đến người có tính khí tốt như Cảnh Từ cũng bị chọc giận tới nỗi không muốn trở về nhà, có thể tưởng tượng được những người bên kia quá đáng đến mức nào.
Nếu là người khác thì còn dễ nói nhưng Doanh Kiêu nhớ đến chuyện xảy ra trong WC lần trước, một khi Cảnh Từ đã bị ép đến cực hạn rồi phát nổ, mức độ nguy hiểm thậm chí có thể sánh ngang với bom hạt nhân.
Nhưng bên kia lại có quan hệ huyết thống với thân thể này, quan hệ máu mủ ruột thịt lại quyết định cậu trời sinh đã ở thế yếu.
Đã biết rõ Cảnh Từ chịu tủi thân, Doanh Kiêu không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Trong lòng Doanh Kiêu hiểu rằng, nếu một mình mình đơn độc mời Cảnh Từ ra ngoài chơi hoặc về ở nhà mình thì dù cậu không muốn về nhà cũng sẽ không đồng ý theo hắn.
Vậy thì tổ chức một buổi tụ họp nho nhỏ, có nhiều người quây quần lại với nhau như vậy, hẳn là cậu sẽ không cảm thấy khó xử.
Sau khi ăn tối xong, Cảnh Từ lấy điện thoại ra xem, không ngờ mình lại được thêm vào group chat của lớp.
Trong lớp đang có một tin nhắn tag tất cả mọi người.
Cậu mở ra xem---
[Ông nội Hà của mi]: @All Tất cả mọi người tối thứ sáu tới Duyệt Vị Hiên ăn cơm đi, sau đấy đi KTV chơi. Ai đi thì bấm phím 1, ai không đi thì không cần nhắn gì cả để tiện đếm người.
Phía dưới là một hàng số 1.
Cảnh Từ lập tức gõ số 1 rồi gửi đi.
Thấy Hà Chúc trả lời "ok," cuối cùng trên mặt cậu cũng nở nụ cười, rốt cuộc có chỗ để đi rồi, như vậy thì không cần phải về nhà nữa.
Bên cạnh, khóe mắt Doanh Kiêu liếc thấy nụ cười của cậu, khóe miệng cũng từ từ cong lên.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Doanh Kiêu: Bản thân đã từng cam chịu không quan tâm đến tiền đồ, cũng không để ý đến tương lai nhưng bây giờ muốn vì cậu ấy mà nỗ lực một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT