Editor: spring ^^ | Beta-er: Yan

"Không cần." Hô hấp Cảnh Từ có phần dồn dập, cậu nắm chặt chốt cửa, lại nhấn mạnh lần nữa: "Không cần."

Doanh Kiêu nhíu mày: "Sao lại không cần?" Hắn kẹp cạnh cửa không thả, nhìn về phía Cảnh Từ: "Lúc trước chẳng phải cậu còn muốn kỳ lưng cùng Ngô Vĩ Thành sao, sao đến chỗ của tôi lại không được?"

Cảnh Từ cũng không biết mình bị làm sao.

Rõ ràng lúc nói chuyện cùng nhau chà lưng với Ngô Vĩ Thành, cậu cảm thấy bình thường như ăn cơm uống nước. Nhưng đến chỗ Doanh Kiêu, chỉ cần hơi suy ngẫm lại, cậu đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Tôi..." Cậu ấp úng đáp: "Cậu đâu có tắm rửa..."

Doanh Kiêu lập tức tỏ vẻ: "Vậy bây giờ tôi lập tức cởi đồ đi tắm cùng cậu."

Mặt Cảnh Từ vèo một cái đỏ rực.

Doanh Kiêu thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu. Hắn đưa tay nhéo mặt Cảnh Từ, lùi lại một bước, buông tay ra: "Được rồi, không đùa cậu nữa, đi tắm đi."

Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm, ngay cả chuyện bị véo mặt cũng không so đo với hắn, nhanh chóng đóng cửa lại.

Doanh Kiêu liếc thoáng qua cửa phòng tắm đóng chặt, bước ra ngồi xuống ghế sô pha.

Hai người vừa tan học đã chạy ra, đến bây giờ còn chưa ăn cơm. Doanh Kiêu lấy điện thoại, mở app giao hàng ra xem từng cửa hàng một.

Trong phòng tắm, dường như Cảnh Từ đã bắt đầu tắm rửa, tiếng nước tí ta tí tách không ngừng.

Doanh Kiêu hít sâu một hơi, đổi sang chỗ ngồi trên ghế sô pha cách phòng tắm xa nhất, tiếp tục xem điện thoại.

Nhưng mà tiếng nước kia dường như đang cố ý chống đối hắn, luôn dồn hết sức lực chui vào tai hắn, khiến hắn không muốn nghe cũng không được.

Doanh Kiêu cầm điện thoại di động, nhưng ánh mắt lại dần mất tiêu cự.

Suy nghĩ trong đầu hắn như con ngựa hoang đứt cương, một chốc thì nghĩ Cảnh Từ đang tắm đến chỗ nào, một chốc lại nghĩ có phải Cảnh Từ đang dùng bồn tắm hắn đã từng dùng không...

Lỗ tai lão lưu manh miệng ba hoa vạn năm chìm nổi trong không khí lẳng lơ dần dần đỏ lên.

Doanh Kiêu ho một tiếng, cầm điều khiển lên bật TV, mở âm lượng thật lớn.

Trên TV đang chiếu một ca khúc ai cũng thích, giọng nam trong trẻo đang hát: "Cháy lên đi..."

Doanh Kiêu...

Doanh Kiêu cảm thấy mình cũng sắp sửa bốc cháy rồi.

Hắn cụp mắt nhìn quần mình, thấp giọng mắng một câu. Hắn duỗi tay cầm lấy bình nước khoáng mới lấy ra từ trong tủ lạnh, dán sát vào mặt.

"Hít –" Doanh Kiêu lập tức rét run, nhưng nhiệt độ trong người chẳng những không hạ theo mà ngược lại còn xao động càng lúc càng lớn.

"Đệt." Doanh Kiêu bực bội ném chai nước khoáng đi, tư thế không được tự nhiên đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo cửa sổ ra.

Cơn gió lạnh lẽo ẩm ướt lập tức tràn vào, Doanh Kiêu nghiêng người tránh đi. Hắn móc một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, vừa hút thuốc vừa đặt thức ăn ngoài, đến tận khi hút xong một điếu mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Hắn ấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, đặt điện thoại di động xuống, đóng cửa sổ.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn tiếp tục, thỉnh thoảng trêu chọc hắn. Doanh Kiêu cười gằn một tiếng, quăng di động lên ghế sô pha, đi đến cửa phòng tắm cong ngón tay gõ gõ.

Tiếng nước bên trong đột nhiên ngừng lại, sau đó truyền đến giọng nói hơi bối rối của Cảnh Từ: "Có chuyện gì sao?"

"Có đấy." Doanh Kiêu cà lơ phất phơ dựa vào tường, giọng nói có phần khàn khàn: "Tôi đang đặt đồ ăn ngoài, hỏi xem cậu có ăn thịt cừu không."

"Ăn." Cảnh Từ lau một giọt nước đọng trên mặt, trả lời: "Tôi không kén ăn, gì cũng được."

"Luôn có thiên vị chứ?" Doanh Kiêu sắp bị ngọn lửa trong thân thể thiêu rụi, không buông tha nói tiếp: "Cậu mở cửa ra, tôi đưa di động cho cậu, tự cậu xem."

Cảnh Từ sặc, lập tức bày tỏ: "Không cần, cậu gọi gì tôi cũng ăn."

"Thật?"

"Thật thật." Cảnh Từ bị hắn ép, nói liền hai từ "thật", cậu sợ hắn chờ không nổi mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Tắm rửa trong nhà người khác, Cảnh Từ ngượng khóa trái cửa, đỡ bị nói là không lễ phép.

"Được." Doanh Kiêu cười một tiếng: "Tôi biết rồi, cậu tắm tiếp đi."

Trêu chọc Cảnh Từ một trận xong, Doanh Kiêu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Hắn lại rút một điếu thuốc ra khỏi túi, ngậm trong miệng, đang chuẩn bị châm thì chợt nghĩ đến chốc nữa Cảnh Từ sẽ đi ra, hơi dừng lại, hắn ném bật lửa đi.

Phòng tắm trong nhà Doanh Kiêu trang trí rất đẹp, hệ thống gió sưởi tự động điều chỉnh nhiệt độ, dòng nước trong vòi hoa sen khá lớn, nước chảy đều đều, nếu như không nghĩ đến người ở bên ngoài thì trận này Cảnh Từ sẽ tắm vô cùng thoải mái.

Cậu không dám trì hoãn quá lâu, thứ nhất là sợ bỏ lỡ tiết Olympic Toán học vào buổi tối, thứ hai là mỗi lần nghĩ đến Doanh Kiêu thì trong lòng cậu luôn không được tự nhiên. Vội vàng dội một lần nước, cậu rót chút dầu gội đầu ra lòng bàn tay chuẩn bị gội đầu.

Lúc đóng vòi hoa sen lại, ánh mắt cậu lơ đãng liếc nhìn giá đỡ ở trên cao, động tác nhất thời dừng lại.

Trong một loạt đồ dùng tắm rửa, một chai dầu gội đầu giống y như đúc cái trong tay cậu đang đặt ở đó. Xem ra Doanh Kiêu đã từng dùng, chỗ miệng bình còn dính một xíu chất lỏng màu xanh nhạt.

Cảnh Từ mím môi, dời mắt đi, nhớ lại câu "Toàn thân trên dưới hai chúng ta đều cùng một mùi vị" của Doanh Kiêu, hai má cậu mơ hồ nóng lên.

Hơn nửa giờ sau, Cảnh Từ hoàn toàn tắm xong. Cậu lau khô nước trên người, ăn mặc chỉnh tề, xếp quần áo bẩn cất vào trong túi ni lông.

Rìa gương trong phòng tắm nhà Doanh Kiêu lắp đặt thiết bị đuổi sương mù, bởi vậy dù Cảnh Từ vừa mới tắm rửa xong nhưng ngoài việc trong phòng hơi ướt át ra thì ngay cả một sợi sương mù cũng chẳng có.

Ánh mắt Cảnh Từ đảo quanh phòng tắm, tìm được một chiếc khăn lau nhà từ góc phòng, rửa sạch sẽ, bắt đầu lau chùi từng chút một.

Doanh Kiêu sớm đã chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm ngừng, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy người ra. Hắn nhịn rồi lại nhịn, đến cùng vẫn không nhịn được, đi qua đó gõ cửa phòng.

"Sắp xong rồi đây." Cảnh Từ trả lời một câu, tiếp tục lau chùi.

Doanh Kiêu nghe giọng nói của cậu không đúng, nhăn lông mày hỏi tiếp: "Cậu đang làm gì thế? Tôi đi vào đây."

Ngừng vài giây, thấy Cảnh Từ không phản đối, hắn vặn tay cầm, mở cửa ra, vừa liếc mắt liền trông thấy Cảnh Từ đang ngồi xổm dưới đất.

Nghe thấy tiếng động, Cảnh Từ quay đầu lại, cười cười với hắn: "Cũng sắp xong rồi."

"Cậu..." Nhất thời Doanh Kiêu không nói ra lời, hắn dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Cảnh Từ: "Không cần dọn dẹp đâu, ngày mai sẽ có dì giúp việc tới."

Cảnh Từ đang lau hàng gạch men cuối cùng, nghe vậy thì không ngẩng đầu lên đáp: "Việc thuận tay thôi."

Ánh mắt Doanh Kiêu quét phòng tắm một vòng, hắn nhấc chai sữa tắm chưa đậy chặt mà giờ đã được đóng cực kỳ ngăn nắp, viền chai dầu gội đầu cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, gạch men sứ trên đất càng được lau chùi đến gần như sáng lên, ngay cả một chút nước đọng cũng không tìm thấy.

Trái tim Doanh Kiêu nặng nề nhảy lên, ngực ngột ngạt đến gần như không nói nên lời.

Cảnh Từ thật sự quá ngoan, ngoan đến mức làm người khác đau lòng.

Đến nhà hắn tắm rửa mà cũng phải dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm đã dùng qua, sợ để lại cho hắn dù chỉ một chút phiền phức.

Chẳng có ai trời sinh đã hiểu chuyện, đứa trẻ được nuôi nấng trong sự cưng chiều kiểu gì cũng sẽ có điểm nào đó không biết kiêng dè. Nhưng từ trên người Cảnh Từ, Doanh Kiêu không nhìn thấy dù chỉ một chút yếu ớt.

Cậu cứng cỏi, cố gắng, hiểu chuyện, năng lực thích ứng mạnh. Tựa như một gốc cỏ nhỏ, dù trải qua gió táp mưa sa, vẫn không sờn lòng muốn sống sót như cũ.

Thiếu ánh nắng mưa móc và đất đai màu mỡ cũng không sao, cậu chưa từng dựa vào sự bố thí của người khác, chỉ cố gắng nắm lấy tất cả mọi thứ mình có thể bắt được, góp nhặt chất dinh dưỡng từng chút một, yên lặng lớn lên.

Doanh Kiêu tiến lên một bước, duỗi tay dùng sức kéo Cảnh Từ dậy.

Cảnh Từ không hề đề phòng nên bị hắn kéo lảo đảo, cậu vịn bồn rửa tay mới đứng vững, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Doanh Kiêu nhắm mắt, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: "Không cần cậu lau."

"Không sao cả." Cảnh Từ cụp mắt nhìn thoáng qua: "Còn thừa một hàng, tôi cũng sắp..."

Lời còn chưa nói hết, khăn lau trong tay bỗng nhiên bị Doanh Kiêu đoạt mất.

"Một hàng này đúng không?" Doanh Kiêu ngồi xổm xuống, chỉ vào vài miếng gạch men gần vòi hoa sen nhất, cười khẽ: "Để tôi, loại việc nặng này sao có thể để cậu làm."

Nói xong, hắn nắm chặt khăn lau, cúi đầu lau tiếp.

Động tác của hắn vụng về không thuần thục, lau chỗ này một cái, chùi nơi kia một chút, vừa xem liền biết hắn chưa từng làm loại chuyện này.

Cảnh Từ kinh ngạc nhìn hắn, mấy giây sau mới từ từ nói: "Đã sạch rồi."

Doanh Kiêu thở phào, đứng lên, đang muốn duỗi tay phải ném khăn lau qua một bên. Trong nháy mắt khăn sắp rời khỏi tay, hắn chợt nhớ tới chứng cưỡng chế của Cảnh Từ.

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay đã tự động thu lại.

Hắn giặt khăn lau nhà, thử nghiệm vài lần, mới lạ gấp thành hình vuông cân đối xong mới bỏ vào trong góc.

"Đến đây." Hắn vẫy tay với Cảnh Từ, mở khóa vòi nước: "Rửa tay rồi chúng ta đi ăn cơm."

Doanh Kiêu dùng sức hơi mạnh, dòng nước lập tức ào ào chảy ra, rơi xuống bồn rửa mặt, bắn tung tóe, rìa bồn rửa tay toàn là giọt nước.

Cảnh Từ thoáng lui về phía sau, đưa tay đóng vòi nước lại.

Doanh Kiêu khó hiểu, nhìn qua cậu: "Sao vậy?"

Cảnh Từ không nói chuyện.

Cậu cúi đầu, dùng tay trái chưa từng chạm vào khăn lau mà cầm lấy ống tay áo đồng phục, nghiêm chỉnh xắn lên, mỗi lớp đều có độ rộng bằng nhau. Cậu vẫn luôn xắn tay áo đến tận cùi chỏ mới dừng lại.

Doanh Kiêu bật cười, nâng tay, hắn đang định tùy tiện vén tay áo mình lên thì bên cạnh bỗng có một bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến.

Động tác của Doanh Kiêu tạm dừng.

Cảnh Từ vẫn im lặng, cái gì cũng không nói. Cậu chỉ từng chút từng chút, dùng cùng một phương pháp xắn tay áo Doanh Kiêu lên.

Đương hai người rời khỏi phòng tắm, vừa khéo thức ăn ngoài cũng tới.

Doanh Kiêu không gọi nhiều món đa dạng, chỉ chọn hai phần sủi cảo nhân thịt cừu hấp, một phần rau trộn thập cẩm, lại thêm hai phần sườn cừu nướng.

Lên lớp cả buổi chiều, hai người đã sớm đói bụng. Sau khi quét sạch sành sanh tất cả món ăn, Doanh Kiêu ngó thời gian, cầm chìa khóa xe lên: "Về trường đi."

Cảnh Từ đang nhét hộp đựng thức ăn cuối cùng vào túi, nghe vậy thì gật gật đầu: "Được."

Cậu một tay cầm túi đựng đồ ăn, tay kia xách túi quần áo bẩn của mình, đang muốn đi ra ngoài.

"Chờ chút." Doanh Kiêu nắm lấy cổ áo đằng sau cậu, túm cậu trở về: "Để quần áo bẩn lại đi, ở chỗ tôi có dì giúp việc đến giặt theo thời gian cố định, cậu đỡ phải tự mình giặt. Chờ chúng khô rồi tôi sẽ mang về cho cậu sau."

"Không cần." Cảnh Từ từ chối: "Tự tôi giặt là được."

Doanh Kiêu không nghe cậu, trực tiếp đoạt lấy túi nhựa từ tay trái của cậu, ném xuống đất, nắm chặt cổ tay Cảnh Từ: "Đi."

"Chờ một chút..." Cảnh Từ giãy dụa muốn quay lại.

Doanh Kiêu tặc một tiếng: "Sao lại không nghe lời như vậy chứ?" Hắn kéo cửa ra, sắp sửa đẩy Cảnh Từ ra ngoài.

"Tôi..." Gương mặt Cảnh Từ đỏ lên, không được tự nhiên quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Đồ lót của tôi ở..."

"Khụ." Doanh Kiêu ho khan, chẳng biết nghĩ tới điều gì, gương mặt hắn không kiềm được mà nóng lên.

Hắn buông Cảnh Từ ra: "Đồ lót cậu có thể mang đi, nhưng áo khoác phải để lại, nghe chưa?"

Dừng một chốc, hắn lại cười nhẹ bồi thêm câu: "Bằng không thì đừng hòng cầm gì đi cả."

Cảnh Từ nhấp môi dưới, khẽ gật đầu.

Nhà Doanh Kiêu cách trường học rất gần, đi xe đạp không đến mười phút đã tới. Lúc hai người tiến vào cổng trường, Doanh Kiêu dừng lại phất phất tay vào trong phòng bảo vệ: "Chú, cháu về rồi đây."

Chú bảo vệ nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy là hắn thì lập tức cười: "Được, đã biết." Ông lục lọi mấy lần trong ngăn kéo, lôi ra một túi táo tàu vụ đông nhỏ, đi tới đưa cho Doanh Kiêu: "Cầm ăn đi, vợ chú đã rửa sạch rồi."

"Trời ạ, còn có chuyện tốt này cơ đấy." Doanh Kiêu chẳng hề khách sáo duỗi tay nhận, nhét một quả vào trong miệng Cảnh Từ trước rồi mới cầm một quả lên ăn, nhai răng rắc răng rắc: "Lần sau lại mang thuốc lá cho chú, cháu đi đây."

"Đi đi đi đi, trở về học tập cho giỏi."

Vẫn còn kịp thời gian, Cảnh Từ mang đồ dùng tắm rửa về ký túc xá, lúc này mới đi đến phòng học nhỏ.

Trước khi vào cửa, cậu quay đầu dặn dò Doanh Kiêu: "Tối nay phải làm xong quyển tổng hợp vật lý, thời gian còn lại..." Cậu trầm ngâm một lát, có phần luyến tiếc nói: "Làm mấy đề toán nghỉ ngơi chút đi."

Doanh Kiêu: "..."

Sao làm đề toán lại dính líu đến nghỉ ngơi vậy?

Hắn bất đắc dĩ dựa vào tường, nhìn Cảnh Từ: "Biết rồi, bạn học nhỏ, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đi vào đi."

Cảnh Từ gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Hôm nay Cảnh Từ tới hơi trễ, ngoài cậu ra thì tất cả học sinh lớp Olympic Toán đều đã đến.

Chu Siêu đang ngồi ở chỗ của mình đọc sách, sau khi trông thấy cậu thì như gặp được người thân, một phát bắt được cánh tay của cậu: "Aaa làm sao bây giờ, tôi bị hồi hộp!"

Tâm trạng Cảnh Từ không tệ, cười với cậu ta: "Hồi hộp cái gì?"

"Thành tích thi á!" Chu Siêu ngó ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Tôi nói với ông này, đừng thấy ngày thường thầy Triệu cười híp mắt, ông ấy mà mắng người thì phải nói là vô cùng tàn nhẫn! Lần này đề hơi khó, có mấy bài tôi làm mơ mơ hồ hồ, ngộ nhỡ thi không tốt thì làm sao bây giờ?!"

"Không có việc gì." Cảnh Từ an ủi cậu ta: "Cậu cảm thấy khó thì những người khác cũng giống vậy."

Chu Siêu nghĩ cũng phải, thoáng yên tâm.

Cậu ta là người đàn ông có thể thi vào top 3 toàn trường, cậu ta không sợ!

Mấy phút sau, tiếng chuông tiết tự học đầu tiên vang lên, thầy Triệu bước vào với một chồng sách và bài thi.

Trong phòng học nhỏ, trái tim mười mấy người chợt dậy sóng.

Gương mặt thầy Triệu không nhìn ra hỉ nộ, ông vừa đặt bài thi lên bàn giáo viên liền đi thẳng vào vấn đề: "Sau đây sẽ công bố thành tích kiểm tra!"

Chu Siêu nuốt nước miếng ừng ực.

"Lý Uyển: 35. Thành tích này cần phải tiếp tục cố gắng, dù sao mục tiêu của chúng ta cũng không phải giải nhì hay ba cấp tỉnh."

"Vương Cẩn: 40. Vương Cẩn, chuyện gì xảy ra vậy? Trong khoảng thời gian này em đi cà kheo hả? Bay bổng lợi hại như vậy!"

"..."

"Giang Sùng: 75. Với thành tích này thì vẫn hơi nguy hiểm nếu muốn tranh mười vị trí đầu giải tỉnh, phải tiếp tục cố gắng."

"Chu Siêu: 80. Em cười cái gì mà cười? Răng hàm sắp lộ cả ra rồi! Có phải cảm thấy số điểm này cao lắm không?"

Thầy Lưu hừ một tiếng, nâng tay phải lên, vẫy vẫy bài thi cuối cùng trong tay, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi vào lớp: "Cảnh Từ, 82!"

Phòng học nhỏ nổ tung!

Chu Siêu vừa mới rời khỏi bục giảng không đến vài bước, nghe thấy số điểm này của Cảnh Từ thì cậu ta quay phắt lại, đoạt lấy bài thi trong tay thầy Triệu, lật trái lật phải ngắm nghía.

Không sai, đúng là 82! Một chút cũng không sai!

Cậu ta mang vẻ mặt ngây ngốc trở lại chỗ ngồi của mình, đặt bài thi lên mặt bàn Cảnh Từ. Một phút sau, cậu ta cứng cổ, răng rắc quay sang nhìn Cảnh Từ: "Chẳng phải trước kia cậu chưa từng học qua Olympic Toán học sao?"

"Hở?" Cảnh Từ đang nghiên cứu bài thi, cậu vô cùng không hài lòng với số điểm này của mình. Nghe thấy giọng của Chu Siêu, cậu ngẩng đầu trả lời: "Đã học qua."

Chu Siêu nghe vậy, tâm lý sôi sục cuối cùng cũng hơi cân bằng xíu. Cậu ta đang vừa định nói gì đó thì chợt nghe thấy Cảnh Từ nói tiếp: "Tôi tự học nhiều năm."

Chu Siêu: "..."

Tôi hận!

—————

Lời editor: Chu Siêu à, học bá như cậu không cần phải so sánh với học thần Cảnh Từ để tự bôi nhọ IQ của mình đâu, cậu không cần mặt mũi nhưng học sinh tầm thường như tôi cần!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play