Khi Cố Cẩn Diệc vội vã chạy đến bệnh viện, Tạ Kha đang nôn nóng canh cửa. Cậu vừa nhìn thấy Cố Cẩn Diệc bước lên cầu thang đã vội vàng chạy đến đón người.

Dù đã bí mật đi cùng Tạ Hoài Chu đến Roselle vài ngày trước, bây giờ đụng mặt trực tiếp với Cố Cẩn Diệc, Tạ Kha có chút không biết nói gì.

Liên hệ duy nhất giữa cậu và Cố Cẩn Diệc, kỳ thật cũng chỉ có Tạ Hoài Chu mà thôi.

Lúc nãy tình huống cấp bách nên Tạ Kha buột miệng gọi Cố Cẩn Diệc là "chị dâu", hiện tại lý trí trở về, cậu lại không dám gọi.

Tạ Kha sợ cái xưng hô này chạm đến nỗi đau của Cố Cẩn Diệc làm Cố Cẩn Diệc dứt khoát không thèm để ý tới anh trai nữa.

Cũng may, Cố Cẩn Diệc không có ý chào hỏi. Anh bước tới, vừa đi về phía thang máy bệnh viện, vừa hỏi Tạ Kha: "Tạ Hoài Chu thế nào? Bác sĩ nói sao?"

Tạ Kha thành thật nói: "Không tốt lắm. Bác sĩ vừa mới tiêm thuốc an thần cho anh ấy, nói là không thể tiêm thêm nữa, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện."

Cậu liếc Cố Cẩn Diệc một cái, lại ngập ngừng nói thêm: "Anh gặp anh ấy một chút sẽ biết. Sau khi anh đi, tình trạng của anh em thực sự trở nên tồi tệ hơn. Lần trước anh ấy trong kì mẫn cảm, bệnh viện đã yêu cầu anh chờ ở ngoài thực ra là vì anh trai em không muốn để anh thấy bộ dáng không chịu nổi của ảnh."

Cố Cẩn Diệc không đáp lại.

Tất nhiên anh biết tình hình của Tạ Hoài Chu không tốt, nhưng anh không tưởng tượng được chuyện có thể tệ đến mức nào.

Kỳ mẫn cảm lần trước bị chặn ngoài khu vực chờ, khi anh lại được thấy Tạ Hoài Chu, Tạ Hoài Chu đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh như trước. Ngoài một chút yết ớt ra, không nhìn ra được có gì khác thường.

Thanh máy nhanh chóng đến tầng cao nhất của bệnh viện.

Cố Cẩn Diệc dừng lại hai giây, ổn định tâm trí, mới theo Tạ Kha ra ngoài.

Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Tạ. Toàn bộ tầng này được thiết lập cho bệnh thiếu hụt tin tức tố của Tạ Hoài Chu. Vì vậy tầng này vô cùng trống trải, bầu không khí cũng yên tĩnh lạ thường.

Cố Cẩn Diệc đi qua hành lang, liếc nhìn sang hai bên, bước chân vô thức chậm lại.

Anh chợt hiểu tại sao nơi giam cầm tin tức tố trong giấc mơ của anh ngày trước lại quen thuộc đến vậy.

Đó rõ ràng là bộ dáng của bệnh viện này.

Ở đây lấy màu trắng tinh làm chủ đạo, trong phòng trống rỗng, cả lầu giống như một cái nhà giam, chỉ để giam giữ một mình Tạ Hoài Chu.

Tạ Kha vội vàng dẫn Cố Cẩn Diệc đến phòng cách ly.

Lần trước Cố Cẩn Diệc bị chặn ngoài cửa, lần này thì không như vậy nữa.

Bên trong không có gì đặc biệt. Nó giống với căn phòng cách ly anh từng đến trước đây, nhưng không gian rộng lớn hơn rất nhiều.

Cả một bức tường kính dày chia căn phòng thành hai nửa. Một nửa là mấy bác sĩ ngồi canh giữ, mà một nửa còn lại là phòng của Tạ Hoài Chu.

Nhưng lúc này vách kính đã mờ đục, không thể nhìn thấy Tạ Hoài Chu ở bên kia.

Tạ Kha giải thích với Cố Cẩn Diệc: "Alpha ở kỳ mẫn cảm cực kì bài xích người ngoài, ngoài trừ omega của mình. Bác sĩ sẽ kiểm tra tình hình của anh ấy mỗi giờ. Thời gian còn lại, tấm thủy tinh sẽ mờ đục."

Một số ít bác sĩ ở lại đây đều là người nhà họ Tạ cho nên đều biết Cố Cẩn Diệc. Họ thấy Cố Cẩn Diệc xuất hiện ở đây, vừa khiếp sợ lại thở phào nhẹ nhõm.

Bệnh tình của Tạ Hoài Chu nặng thêm không phải ít, hai ngày nay cũng không có xu hướng thuyên giảm.

Bác sĩ bước đến định báo cáo tình hình của Tạ Hoài Chu cho Cố Cẩn Diệc, nhưng bị Tạ Kha ngăn lại.

"Mọi người ra ngoài trước đi, đợi chút lại vào." Thời điểm Tạ Kha bình tĩnh nói chuyện, nhìn càng giống Tạ Hoài Chu, "Chỗ này có tôi rồi."

Các bác sĩ cũng hiểu đây là chuyện nhà của Tạ gia, thức thời mà rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Cố Cẩn Diệc và Tạ Kha.

Mặc dù không có dấu vết tin tức tố của Tạ Hoài Chu trong căn phòng, nhưng ngay từ khi bước cahan vào đây, Cố Cẩn Diệc đã cảm thấy được áp lực và bất an.

Bây giờ những người khác không còn nữa, cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Cố Cẩn Diệc dường như đã bước vào hang ổ của một dã thú. Bề mặt tĩnh lặng, đèn đuốc sáng trưng nhưng ai cũng biết đằng sau lớp kính kia là một con quái vật khủng khiếp như thế nào.

Tay Tạ Kha đặt lên một cái nút trên vách kính.

Chỉ cần cậu ấn xuống, anh trai sẽ được tiếp xúc với Cố Cẩn Diệc.

Kỳ thật, mang Cố Cẩn Diệc đến đây là quyết định cá nhân của Tạ Kha chứ không phải của Tạ Hoài Chu. Tạ Kha còn đang sợ nếu sau này Tạ Hoài Chu tỉnh táo lại rồi sẽ giải quyết đủ với cậu.

Nhưng hiện giờ thì Tạ Kha không quan tâm gì nữa.

Cậu ngập ngừng vài giây, nhắc nhở Cố Cẩn Diệc: "Anh trai em thật ra không quá nguyện ý để anh thấy anh ấy như vậy. Anh đừng kinh ngạc quá nhé."

Nói xong, Tạ Kha ra hiệu cho Cố Cẩn Diệc lại gần, sau đó ấn nút.

Một tiếng "bíp" nhẹ vang lên. Tấm kính mờ đục ban nãy đã biến thành trong suốt, lộ ra Tạ Hoài Chu đang bị giam ở phía bên kia.

Tạ Kha ấn nút xong liền quay người lại, thậm chí cố ý đứng xa hơn một chút, chừa lại không gian cho Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng đột nhiên đối mặt với Tạ Hoài Chu, anh sững sờ tại chỗ.

Sau vài tháng, họ gặp lại nhau.

Nhưng là dưới tình huống mà không ai đoán trước được.

Trong bộ dáng không thể chịu nổi như thế này.

Tạ Hoài Chu bây giờ còn không có tỉnh táo. Hắn bị tiêm rất nhiều thuốc an thần, lúc này mới có chút yên lặng.

Ngang qua lớp thủy tinh giống như mặt nước này, Cố Cẩn Diệc thấy rõ ràng người đàn ông luôn bình tĩnh trước mặt này lại trở nên giống như một con quái vật bị bạo lực trấn áp.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn đang mang một cái vòng khẩu gia dữ tợn. Chân tay bị trói bằng cùm kim loại nặng. Cổ áo sơ mi trắng loang lổ vết máu.

Cố Cẩn Diệc nhìn xuống, thấy các khớp ngón tay của hắn cũng bị thương rất nặng, cùm chân còn hơi bị biến dạng.

Nhưng ngón áp út của Tạ Hoài Chu vẫn đeo nhẫn cưới của bọn họ.

Bên cạnh Tạ Hoài Chu, có một vài bộ quần áo cũ đã sờn rách. Đó là quần áo của Cố Cẩn Diệc ở Tạ gia mà anh không có đem theo.

Những mảnh quần áo này giống như một tuyến phòng thủ, chặn Tạ Hoài Chu ở phía sau.

Tạ Hoài Chu đang ngủ say nhưng giấc ngủ cũng không hề an ổn. Hắn cau mày, như thể đang chiến đấu với một con ác thú trong giấc mơ của mình.

Trong phòng cách ly một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng.

Bàn tay của Cố Cẩn Diệc từ từ dính vào tấm kính lạnh giá.

Căn phòng quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức Cố Cẩn Diệc còn tưởng rằng mình có thể nghe thấy tiếng thở của Tạ Hoài Chu.

Trước khi đến Bạch Đế tinh, Cố Cẩn Diệc không bao giờ ngờ rằng cuộc gặp gỡ của mình và Tạ Hoài Chu lại diễn ra như thế này.

Tạ Hoài Chu trong trí nhớ của anh luôn luôn bình tĩnh, cho dù là lúc ra đi của sáu năm trước hay là lúc chia tay của sáu năm sáu. Tạ Hoài Chu vẫn luôn lý trí mà trấn định như vậy.

Nhưng bây giờ anh lại nhìn thấy bộ dáng tiều tụy nhất của hắn.

Rõ ràng Tạ Hoài Chu là người tình được vô số omega của Đế quốc mơ ước, nhưng giờ đây lại giống như một con dã thú bị bỏ rơi, ngay cả trong giấc mơ cũng không được bình an.

Cố Cẩn Diệc lại gần hơn một chút, lông mi nhẹ nhàng chạm lên tấm kính.

Đây không phải là ngày đầu tiên anh biết sự thật về căn bệnh của Tạ Hoài Chu, nhưng lại là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Tạ Hoài Chu biến thành bộ dáng như thế nào bởi vì sự ra đi của mình.

Hóa ra trong những năm tháng không có anh bên cạnh, Tạ Hoài Chu lại là như thế này.

Tạ Kha vẫn luôn đứng một bên quan sát. Kỳ thật cậu hi vọng Cố Cẩn Diệc thấy Tạ Hoài Chu như vậy ít nhiều gì cũng sẽ mềm lòng.

Nhưng giờ phút này Tạ Kha không thể nhìn ra được gì trên mặt Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc chỉ yên lặng nhìn Tạ Hoài Chu, im lặng như một bức tượng điêu khắc. Ngoại trừ lông mi hơi run rẩy, không có cảm xúc nào.

Trong lòng Tạ Kha có chút tuyệt vọng, nghĩ Cố Cẩn Diệc hận anh trai mình cho nên đến bây giờ cũng không có động lòng.

Cậu không có gì tự tin mà cầu xin Cố Cẩn Diệc: "Em biết anh trai em đã làm điều có lỗi với anh, nhưng con người dù sao cũng phải có cơ hội để sửa chữa mà. Từ ngày anh kết hôn với Sở Mịch Vân, anh ấy liền mắc phải chứng thiếu hụt tin tức tố. Bốn năm, mỗi năm anh ấy đều phải trải qua kỳ mẫn cảm như thế này. Anh coi như làm từ thiện cũng được, có thể vào xem trong chốc..."

Nhưng giọng Tạ Kha lại nhỏ dần, rồi biến mất.

Bởi vì cậu thấy, Cố Cẩn Diệc khóc.

Không phải là kiểu khóc lớn đến hỏng người.

Mặt Cố Cẩn Diệc vẫn không có biểu tình gì, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt cả cổ áo.

Một khắc này, Cố Cẩn Diệc có loại cảm giác không nói nên lời.

Giống như bị cái gì đó đánh sập.

Lại giống như một vị thần đang khóc, tuyệt vọng lại ôn nhu.

Tạ Kha đột nhiên không thể nói tiếp.

Tay của Cố Cẩn Diệc trượt khỏi tấm kính.

Anh nghĩ, Tạ Hoài Chu quả thật là một kẻ dối trá. Thời điểm chia tay, hắn nói anh sẽ được lựa chọn, lần này sẽ đến lượt anh quyết định đi hay ở.

Nhưng Tạ Hoài Chu biết rõ ràng rằng anh là một con chim bị nhốt trong lồng, sẽ không bay đi ngay cả khi cánh cửa được mở ra.

Không phải anh tự trở lại rồi sao?

Cố Cẩn Diệc quay đầu, liếc Tạ Kha với đôi mắt ngấn nước. Đôi mắt anh hơi đỏ, dường như có sương mù mênh mông trong mắt, rồi lại trong veo đến khó tin.

Anh giống như đang hỏi Tạ Kha lại giống như tự nói với chính mình, "Cậu nói xem, căn bệnh của Tạ Hoài Chu rốt cuộc là đang tra tấn anh cậu, hay đang tra tấn tôi?"

"Dù sao sớm muộn gì Tạ Hoài Chu cũng sẽ làm tôi biết, ngoại trừ tôi, căn bệnh kia không có cách nào chữa được, tin tức tố chiết xuất cũng không. Nếu như tôi vẫn không tới, anh ấy thậm chí sẽ làm bản thân thật sự xảy ra chuyện."

"Chỉ cần trong tay Tạ Hoài Chu còn nắm được cái lợi thế này, cho dù tôi có đi bao xa, cuối cùng cũng chỉ có thể trở về bên cạnh anh ấy mà thôi."

Cố Cẩn Diệc nói xong cũng cười nhẹ, không biết là cười Tạ Hoài Chu hay là đang cười chính mình.

Tạ Kha lắp bắp mở miệng, nhưng không thể phản bác.

Bởi vì những gì Cố Cẩn Diệc nói không sai.

Anh trai của cậu là một người như vậy.

Nếu không phải kỳ mẫn cảm tới bất ngờ, sau khi trở về từ Roselle, anh trai cậu cũng đã lên kế hoạch làm thế nào để đưa Cố Cẩn Diệc trở lại.

Tạ Hoài Chu sẽ không bao giờ cho phép Cố Cẩn Diệc thực sự rời xa mình.

Đây không phải là tình yêu bình thường, Tạ Kha biết rõ điều đó nhưng rồi lại không thể không bảo vệ người thân của mình.

Tạ Kha nuốt nuốt nước miếng, gấp đến độ trộm dịch ngời ra phía cửa, sợ Cố Cẩn Diệc quay người bỏ đi.

Nhưng Cố Cẩn Diệc không di chuyển.

Ở phía đối diện của tấm kính, Tạ Hoài Chu, người đang ngủ say bởi vì một lượng lớn thuốc an thần, chậm rãi mở mắt.

Hắn liếc mắt một cái liền thấy Cố Cẩn Diệc đang đứng ở đối diện.

Hai người cách nhau một bức tường kính, nhưng như thế cách xa cả một đại dương.

Tạ Hoài Chu chật vật lại bất kham, rõ ràng là đang ở trong kỳ mẫn cảm mất kiểm soát, nhưng khi nhìn thấy Cố Cẩn Diệc, hắn lại không bộc lộ công kích.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Cố Cẩn Diệc.

Bàn tay bị cùm vô thức vươn ra phía trước, như muốn ôm một ai đó.

Cố Cẩn Diệc chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Kỳ thật Tạ Kha đánh giá quá cao sự mềm lòng của anh. Cố Cẩn Diệc cũng là người từng có ý định tiến vào quân đội, nếu như dễ dàng bị người khác làm lung lay, ngày đầu tiên đã bị đuổi học.

Anh hết lần này tới lần khác thỏa hiệp với Tạ Hoài Chu, chẳng qua là bởi vì yêu hắn.

Điểm này, Cố Cẩn Diệc biết, Tạ Hoài Chu cũng biết.

Cho nên, anh nói với Tạ Kha: "Mở cửa đi, tôi muốn vào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play