Cố Cẩn Diệc đứng ở cổng trường trong chốc lát, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của người máy nhỏ tóc vàng nữa, anh mới chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ rồi rẽ về hướng khác.

Bây giờ là mùa hè, đại học Rander tuy ở trên mặt nước nhưng cũng xum xuê cỏ cây hoa lá, cành xanh rủ xuống mặt nước. Những bông hoa trắng muốt rơi trên mặt nước, bồng bềnh theo làn sóng.

Các cô gái mặc đồng phục học sinh và váy trắng cùng nhau đi ngang qua Cố Cẩn Diệc. Mùa tốt nghiệp đang đến gần. Họ đang thảo luận về việc sẽ đi du lịch ở đâu khi tốt nghiệp.

Cố Cẩn Diệc khẽ mỉm cười. Anh cũng đã đi du lịch cùng Sở Mịch Vân và Khúc Khê năm mình tốt nghiệp. Cả ba đi hành tinh Chilli, một hành tinh vô cùng lạnh lẽo. Ở đó lạnh đến mức bọn họ đều run bần bật, thề đời này sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Bây giờ anh đã tốt nghiệp được vài năm, trở lại đại học Rander cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

Cố Cẩn Diệc đi bộ hơn hai mươi phút mới đến được "Tấm đá kỷ niệm tốt nghiệp" của đại học Rander. Trường đã lấy một tảng đá khổng lồ chìm trong nước để tạo ra một "sổ nhật ký".

Năm này qua năm khác, các sinh viên tốt nghiệp của Rander sẽ sử dụng một loại sơn đặc biệt để viết những lời tâm tình của mình lên đá. Nó không quá đẹp nhưng mọi sinh viên của trường đều rất thích.

Cố Cẩn Diệc nhớ rằng phần nhật kí của khoa thiết kế ở phía đông.

Anh đi dọc theo những chiếc bàn đạp trên mặt nước về phía đông và nhìn quanh. Những tảng đá khổng lồ được xếp dày đặc với những thông điệp đầu màu sắc, dài ngắn phân bố ngẫu nhiên.

Ngay cả bản thân Cố Cẩn Diệc cũng không thể tìm thấy những dòng chữ mà mình viết hồi đó.

Nhưng Tạ Hoài Chu đã tìm được nét chữ của anh giữa muôn vàn lời tâm tình, biết tiếc nuối vì lỡ hẹn Thác Vàng của anh mà đã dày công chuẩn bị một buổi hẹn hò.

Rồi sau đó, trước Thác Vàng, đóng giả làm một người thầm mến chưa từng gặp mặt, thổ lộ tình cảm với anh.

Cố Cẩn Diệc đứng trong khu rừng đá khổng lồ này rất lâu. Nắng hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt của anh, làm cho đường nét gương mặt trở nên mềm mại.

Anh vừa rồi đi dạo cùng Đào Đào, tuy chẳng nói gì nhiều nhưng từ sâu trong lòng Cố Cẩn Diệc vẫn cảm thấy nỗi buồn khó tả.

Cố Cẩn Diệc đã không biết rằng người máy nhỏ bán sinh tố trong trường học hóa ra vẫn luôn chờ đợi chủ nhân trở về. Anh cho rằng Đào Đào thật sự vô tư như vẻ bề ngoài của nó.

Bây giờ khi đã biết rồi, Cố Cẩn Diệc không thể không nghĩ, rốt cuộc Đào Đào đã dùng tâm thái gì, để mà kiên trì năm mươi năm qua?

Anh đợi Tạ Hoài Chu sáu năm đã như ở trong địa ngục.

Còn Đào Đào làm sao có thể chống đỡ được năm mươi năm gió sương kia?

Chỉ là Đào Đào sẽ không chờ được Albert, mà Tạ Hoài Chu vẫn còn ở trên cõi đời này.

Chỉ cần Cố Cẩn Diệc duỗi tay ra, là có thể chạm vào.

Cố Cẩn Diệc không ở lại Rander quá lâu, Sở Tiêu Niên còn đang đợi anh.

Cố Cẩn Diệc đến gặp giáo sư cũ để đón Sở Tiêu Niên về nhà, đưa bộ xếp hình hôm nay mua được cho cậu nhóc.

Sở Tiêu Niên mong chờ bộ xếp hình này đã lâu, hai con mắt long lanh chớp chớp, không muốn buông tay. Lúc ăn cơm nhóc con cũng ngồi không yên, tay ôm chén cơm mà mắt cứ hướng về phía ghế sô pha.

Cố Cẩn Diệc bật cười, cơm nước xong cho phép Sở Tiêu Niên đi mở quà.

Sở Tiêu Niên chơi đến hơn chín giờ mới xếp được một nửa, đôi mắt lúng liếng không muốn đi ngủ.

Cố Cẩn Diệc ôm cậu nhóc trở về phòng, dỗ dành mãi Sở Tiêu Niên mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đợi khi Cố Cẩn Diệc bước ra khỏi phòng của Sở Tiêu Niên, cả ngôi nhà như yên lặng hẳn đi.

Mọi lúc bên cạnh Sở Tiêu Niên, trong nhà luôn có tiếng nói cười lanh lảnh của trẻ con. Phim hoạt hình mà Sở Tiêu Niên thích lúc nào cũng được phát quang não, Cố Cẩn Diệc không phát hiện ra sự quạnh quẽ.

Nhưng bây giờ, những âm thanh này đã không còn nữa, trong phòng khách chỉ còn vài ngọn đèn mờ ảo hắt lên những bông hoa đang úa tàn, biệt thự bỗng trở nên hiu quạnh. Rõ ràng là ở thành phố sầm uất, nhưng lại như cách biệt với thế giới bên ngoài.

Cố Cẩn Diệc bước xuống cầu thang, mở cửa, bước ra ngoài hoa viên.

Có một chiếc xích đu trong vườn nhà Cố Cẩn Diệc. Xích đu được làm bằng gỗ, ngồi trên đó đung đưa nhẹ nhàng, chiếc bóng cũng khẽ lay động theo.

Khi còn nhỏ, Cố Cẩn Diệc sống với mẹ ở ngoại ô, cũng có một chiếc xích đu nhỏ trong ngôi nhà nhỏ màu trắng.

Cố Cẩn Diệc dựa vào xích đu ngồi một lúc, không biết đang suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy tiếng động từ xa, anh mới khẽ ngước mắt lên.

Một ít pháo hoa nổ tung trong màn đêm dày đặc. Với màu trắng bạc làm chủ đạo, từ xa xa như biến thành một bức tranh phong cảnh trên không.

Cố Cẩn Diệc ngẩng đầu lên, gió đêm khẽ thổi tung mái tóc của anh.

Bởi vì khoảng cách quá xa, pháo hoa trong tầm mắt Cố Cẩn Diệc rất nhỏ. Anh chỉ có thể nhìn thấy đường viền sáng ngời.

Cố Cẩn Diệc nhớ đến trước khi rời Bạch Đế tinh, Tạ Hoài Chu từng cùng anh đi công viên giải trí. Đến khi kết thúc, anh và Tạ Hoài Chu còn cùng nhau xem một màn pháo hoa hoành tráng.

Đám người chen chúc, anh và Tạ Hoài Chu bị lạc, nhưng chỉ trong vài giây, Tạ Hoài Chu đã dễ dàng tìm thấy anh.

Cố Cẩn Diệc vẫn nhớ vị kem ngọt ngào giữa môi Tạ Hoài Chu khi anh hôn hắn vào ngày hôm đó.

Kỳ thật, Cố Cẩn Diệc đã biết thân phận của Tạ Hoài Chu vào thời điểm đó.

Biết rằng alpha trước mặt đây yêu anh gần như hoàn hảo lại là người đã rời bỏ anh không chút do dự.

Nhưng khi Cố Cẩn Diệc nghe Tạ Hoài Chu nói "Về nhà thôi nào, bạn nhỏ", anh lại hết thuốc chữa mà mềm lòng.

Mọi người đều nói vấp ngã một lần ắt sẽ khôn lên được một chút.

Còn Cố Cẩn Diệc lại nghĩ, dù sao mình cũng đã hồ đồ một lần rồi, nếu thêm một lần nữa thì đã sao.

Chỉ là anh không nghĩ tới, đến cuối cùng Tạ Hoài Chu lại là người không cho anh chạy trốn, chính Tạ Hoài Chu lại là người buộc anh phải nhìn rõ, hắn là ai.

Cố Cẩn Diệc tự giễu mà cười nhẹ một tiếng.

Pháo hoa nơi xa cũng đã tắt, những con đường xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh đèn đường le lói, thỉnh thoảng lại có một vài người đi bộ ngang qua.

Cố Cẩn Diệc cúi đầu, bật quang não.

Anh xem lại tất cả tin nhắn từ Tạ Hoài Chu.

Cố Cẩn Diệc tới Roselle ba mươi hai ngày, trong đây có ba mươi hai tin nhắn.

Cố Cẩn Diệc đọc từng tin từng tin một. Tạ Hoài Chu cũng không có quầy rầy quá nhiều, thậm chí không dám cầu xin được tha thứ, chỉ là giả vờ bình tĩnh mà gửi cho anh một số câu chuyện hằng ngày. Hắn hỏi Cố Cẩn Diệc có khỏe không, chụp cho Cố Cẩn Diệc xem mấy chậu hoa mà anh để lại Tạ gia nay đã nở rộ, nói với Cố Cẩn Diệc Thương Doãn tới tìm Sở Tiêu Niên, không tìm được tức giận đến khóc một trận.

Giống như bọn họ chưa từng chia tay, chỉ là Cố Cẩn Diệc đi xa một thời gian rồi sẽ có ngày quay trở lại.

Nhưng sau mỗi một tin nhắn, Tạ Hoài Chu đều sẽ như lơ đãng mà viết – "Tôi rất nhớ em."

Ba mươi hai tin nhắn, nằm trên màn hình quang não, không có những lời yêu thương âu yếm, cũng không có những lưu luyến lãng mạn.

Nhưng Cố Cẩn Diệc chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình đang sáng kia.

Khi chờ Phó Trầm trong viện điều dưỡng, khi khẩn cầu Phó Trầm tới nhìn mình trong bệnh viện, Cố Cẩn Diệc nói nhiều nhất, cũng chính là những lời này.

"Em rất nhớ anh."

Bởi vì nhớ anh mới có thể cảm thấy thống khổ, nhưng nếu không nhớ anh, thì em cũng không biết mình lại có cảm giác như vậy.

Thật ra một năm sau khi Cố Cẩn Diệc phẫu thuật, khi cơ thể anh đã gần như hồi phục, Sở Mịch Vân đã cẩn thận hỏi Cố Cẩn Diệc liệu anh có muốn đi trị liệu "đóng kí ức" hay không.

Đây là một phương pháp điều trị không công khai, có thể phong tỏa hoàn toàn những ký ức không mong muốn trong não, giống như cắt bỏ một bộ phận không cần thiết.

Phương pháp điều trị này không nguy hiểm, cũng không gây gánh nặng cho cơ thể Cố Cẩn Diệc.

Chỉ là có một số tranh cãi về mặt đạo đức nên rất ít bệnh viện làm được.

Nhưng Sở Mịch Vân lại quen biết một nơi có thể làm được.

Cố Cẩn Diệc biết Sở Mịch Vân không muốn anh đau khổ vì Phó Trầm một lần nữa.

Anh cũng đã từng trằn trọc mấy đêm, suy nghĩ xem có nên bỏ đi đoạn quá khứ này không. Đây là cuộc sống của anh, là tình yêu của anh, anh có quyền được từ bỏ.

Nhưng khi Cố Cẩn Diệc ở bệnh viện chuẩn bị gặp bác sĩ, anh lại chạy trối chết.

Cố Cẩn Diệc luyến tiếc.

Cho dù người này khiến anh khổ sở như vậy, cho dù mối quan hệ này khiến anh suýt chút nữa phải chết đi, anh lại vẫn luyến tiếc không cần.

Bởi vì kí ức về Phó Trầm là mối liên hệ duy nhất giữa anh và người này.

Nếu như không có kí ức này, thì anh phải dùng cái gì để chứng minh mình và Phó Trầm đã từng yêu nhau đây?

Cố Cẩn Diệc nhớ tới khi còn học ở đại học Rander, anh đã nghe nói rằng hiệu trưởng đương nhiệm muốn thay thế Albert để chăm sóc cho Đào Đào.

Nhưng Đào Đào đã từ chối.

Vì đối với Đào Đào, những người khác không phải là Albert của nó.

Mà anh cùng Đào Đào có gì khác nhau đâu.

Ban ngày Cố Cẩn Diệc vì Đào Đào mà buồn bực, suy cho cùng là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Anh cũng chỉ là một con cáo đã được thuần hóa, cho dù rời khỏi Tạ Hoài Chu, anh cũng sẽ không về nhà với ai khác ngoài hắn.

Cố Cẩn Diệc chỉ có thể lựa chọn trở về với Tạ Hoài Chu, hoặc trôi dạt một mình trong vũ trụ rộng lớn này mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play