Người Tạ Hoài Chu để lại bên cạnh Cố Cẩn Diệc rất lợi hại. Bảo tiêu đem đám người Sở Cố đều ngăn cản không cho quấy rối. Tài sản Sở Mịch Vân để lại cũng do một chuyên gia đảm nhận, sẽ báo cáo thường xuyên cho Cố Cẩn Diệc ở Bạch Đế Tinh.
Điều Cố Cẩn Diệc cần làm bây giờ là hợp tác với bác sĩ điều trị riêng của Tạ Hoài Chu để kiểm tra toàn diện.
Như Tạ Hoài Chu đã nói ở lần đầu gặp, Cố Cẩn Diệc quá gầy, nhìn qua thật sự rất ốm yếu. Lúc Cố Cẩn Diệc khoác chiếc áo dài như ngọn lau sậy đón gió, chớp mắt có thể bị thổi bay.
Bác sĩ rất kiên nhẫn với Cố Cẩn Diệc, hướng dẫn anh nằm trong cabin kiểm tra. Sau khi ở trong đó nửa giờ, một báo cáo toàn diện về Cố Cẩn Diệc được đưa tới.
Cố Cẩn Diệc chỉ nghĩ bản thân bị thiếu máu, nhưng biểu hiện của bác sĩ trở nên nghiêm túc.
"Cố tiên sinh, có phải ngài từng làm phẫu thuật?" Bác sĩ hỏi.
Cố Cẩn Diệc cũng sững người một lúc, "Đúng vậy, nhưng đã là mấy năm trước rồi, bây giờ cũng đã hồi phục."
Những gì Cố Cẩn Diệc nói có vẻ nhẹ nhàng, như thế đó chỉ là một cuộc tiểu phẫu.
Thế nhưng bác sĩ chỉ cần lướt qua báo cáo cũng biết đại khái đó là loại phẫu thuật nào.
Nhưng vì Cố Cẩn Diệc không muốn nhiều lời, bác sĩ cũng không đào sâu.
"Được, tôi đã hiểu." Bác sĩ cười với Cố Cẩn Diệc, "Cơ thể của ngài còn tương đối yếu. Khi ngài đến Bạch Đế Tinh, tôi sẽ có kế hoạch điều chỉnh bồi dưỡng cho ngài."
Thấy Cố Cẩn Diệc có vẻ muốn từ chối, vị bác sĩ nói thêm:
"Đây cũng là vì muốn cung cấp tin tức tố chất lượng cho Tạ tiên sinh thôi."
Cố Cẩn Diệc cũng chỉ có thể im lặng. Thế nhưng trong lòng anh lại cảm thấy đối phương như đang gạt mình không hiểu biết y học. Dù sao cho đến bây giờ, Cố Cẩn Diệc chưa từng nghe đến suy nhược cơ thể có thể ảnh hưởng đến tin tức tố.
- /-
Chỉ trong nháy mắt đã đến ngày cuối cùng Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên ở tinh cầu G61.
Tất cả những gì họ cần mang theo đều đã được đóng gói và đem đi trước. Cả căn biệt thự vốn không có nhiều đồ đạc, trong tích tắc lại càng thêm trống rỗng.
Cố Cẩn Diệc ôm Sở Tiêu Niên đi một vòng quanh nhà. Anh đi rất chậm, dường như không muốn bỏ qua một ngóc ngách nào.
Họ đã sống trong căn biệt thự này bốn năm. Chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ là nơi Sở Mịch Vân hay ngồi làm việc. Phòng làm việc nhỏ ở tầng trên là studio của Cố Cẩn Diệc. Còn phòng khách ở tầng một là nơi chơi đùa của Sở Tiêu Niên. Thỉnh thoảng nếu Sở Mịch Vân không quá bận, cả gia đình có thể cắm trại ngay trong sân.
Những mảnh kí ức trong bốn năm qua tích lại từng chút một, giờ đây giống như những đồ vật trong nhà đang vơi đi, cũng dần dần tan biến.
Về sau, căn biệt thự ấm áp ngày xưa sẽ không còn nữa, mà thay vào là một ngôi nhà vắng vẻ hiu quạnh.
Sở Tiêu Niên nằm trong lòng Cố Cẩn Diệc không ngừng khóc. Hôm qua, Cố Cẩn Diệc đã giải thích với bé con rằng, vì mẹ tạm thời sẽ không về được, nên họ sẽ chuyển đến một hành tinh xa lạ để sống với chú Tạ.
Cố Cẩn Diệc cũng chưa từng nói xấu Sở gia với với đứa nhỏ, thế nhưng theo đám người Sở gia quấy rỗi trong thời gian rồi, bé con cũng lơ mơ hiểu được những kẻ này muốn mang cậu đi, một số còn lừa gạt cậu về nhà mình.
Vì vậy, mặc dù bất đắc dĩ, bé con ôm cổ Cố Cẩn Diệc, nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, nếu chúng ta đi rồi, những người đó sẽ không tìm được chúng ta đúng không?"
Bé con dùng hết tư duy có hạn của mình để giải thích chuyện này.
Cố Cẩn Diệc cũng xoa xoa đầu: "Đúng vậy, bọn họ sẽ không tìm được."
"Vậy mẹ có thể tìm được chúng ta không?" Sở Tiêu Niên lo lắng hỏi, "Ba, ba có để lại địa chỉ cho mẹ không?"
Cố Cẩn Diệc đau lòng đến mức không dám nhìn thẳng Sở Tiêu Niên.
Mà đôi mắt trong veo của đứa nhỏ lại đang chăm chăm nhìn Cố Cẩn Diệc tìm câu trả lời.
Cuối cùng Cố Cẩn Diệc cười khổ: "Có thể tìm được. Dù con ở nơi nào, mẹ đều có thể tìm đến."
Sở Tiêu Niên cảm thấy nhẹ nhõm.
"Vậy con sẽ đi với ba." Bé con ghé tại nói nhỏ như sợ người khác nghe được.
Nhưng trong ngôi nhà này, ngoại trừ họ ra cũng không có ai khác ở. Sở Mịch Vân đi rồi, nơi đây sẽ niêm phong vĩnh viễn.
Tối hôm sau, Cố Cẩn Diệc mang theo Sở Tiêu Niên lên phi hành khi của Tạ gia.
Lần này đi chỉ có hai người bọn họ. Dì Trần, bảo mẫu chăm sóc Sở Tiêu Niên, thật sự luyến tiếc hai người, thế nhưng nhà của bà ở tinh hệ G61, bà không thể rời đi. Dì Trần ôm Sở Tiêu Niên trong nước mắt, tiễn hai người đến cửa. Bà giúp Sở Tiêu Niên quấn khăn lần cuối, xoa đầu cậu, dặn dò, "Khi đến Bạch Đế Tinh phải nhớ nghe lời ba con nhé."
Sở Tiêu Niên gật đầu lia lịa, lưu luyến kéo tay áo dì Trần, "Dì Trần ơi, kì nghỉ con sẽ về thăm dì."
Dì Trần cười hiền, "Được."
Bà lau nước mắt nhìn Cố Cẩn Diệc.
Bà không biết thỏa thuận giữa Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu. Bà chỉ biết rằng Cố Cẩn Diệc sẽ đi theo vị chủ nhân này. Bà cho rằng, Tạ Hoài Chu có giao hảo với Sở Mịch Vân nên sẽ giúp đỡ Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên. Bà cảm thấy đi rồi cũng tốt, dù sao ở lại làm sao đấu nổi bọn người Sở gia. Thế nhưng bà vẫn luyến tiếc, không nhịn được vỗ tay Cố Cẩn Diệc, thấp giọng nói, "Tiên sinh, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
Trên khuôn mặt Cố Cẩn Diệc đã không còn dấu vết của những giọt nước mắt của thời gian qua.
Hai tháng trôi qua cũng đủ để anh thoát khỏi nỗi đau.
Nếu còn mười sáu, mười bảy tuổi, khóc bao nhiêu cũng được, chẳng ai trách mắng, cố ý gây chuyện cũng không sao.
Nhưng bây giờ anh đã hai sáu tuổi, đã là cha của một đứa nhỏ.
Anh là chiếc ô che chở cuối cùng của Sở Tiêu Niên trên thế giới này.
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ chăm sóc bản thân và Tiêu Niên." Cố Cẩn Diệc cũng nói.
Kỳ thật, anh cũng không biết con đường phía trước dẫn mình tới đâu, nhưng dù có tệ đến đâu cũng sẽ không tệ hơn bốn năm trước.
Cố Cẩn Diệc bảo Sở Tiêu Niên ôm dì Trần một cái. Thấy phi hành khí của Tạ gia đã hạ cánh, anh tạm biệt dì Trần, ôm Sở Tiêu Niên lên máy bay.
Mãi đến khi bước vào, Cố Cẩn Diệc mới nhận ra đứng trước mặt mình là Tạ Hoài Chu.
Anh vốn tưởng Tạ Hoài Chu tùy tiện cử thư kí đến đón. Dù sao anh cũng đã kí hợp đồng rồi, không thể chạy trốn mà Tạ Hoài Chu cũng không cần đích thân đến.
Cố Cẩn Diệc đứng trước mặt Tạ Hoài Chu, câu nệ mà chào hỏi, "Tạ tiên sinh."
Rồi anh quay sang nói Sở Tiêu Niên chào Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc không chắc Tạ Hoài Chu có thích Sở Tiêu Niên hay không. Mặc dù Tạ Hoài Chu sẵn sàng để anh tạm ngồi lên chiếc ghế "bạn đời" nhưng Sở Tiêu Niên lại là con của "vợ cũ" của anh. Cố Cẩn Diệc không chắc Sở Tiêu Niên có muốn nhìn thấy đứa nhỏ này trong ngôi nhà của mình hay không- dù sao thì ngay cả cha ruột anh còn không muốn thấy anh xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
Cố Cẩn Diệc lo lắng nhìn Tạ Hoài Chu.
Sở Tiêu Niên không cảm nhận được rối rắm của ba mình. Cậu nhóc giống Sở Mịch Vân, đều là nhan khống. Vừa nhìn đến khuôn mặt đẹp trai của Tạ Hoài Chu, bé con liền tự động bỏ qua vẻ mặt đuổi người kia, "Cháu chào chú Tạ, cháu là Sở Tiêu Niên, năm nay bốn tuổi.."
Cậu nhóc còn làm một bài giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Tạ Hoài Chu hơi nhướn mày. Hắn cho rằng Sở Tiêu Niên sẽ sợ mình. Dù sao bọn trẻ con nhà họ Tạ chỉ cần nhìn thấy hắn từ xa là đã chạy mất dép.
Tạ Hoài Chu liếc nhìn Cố Cẩn Diệc, thấy được sự lo lắng ẩn hiện trên khuôn mặt anh. .
Đam Mỹ H Văn"Chào cháu, lần đầu gặp mặt, chú là Tạ Hoài Chu." Tạ Hoài Chu lấy một hộp quà nhỏ từ thư kí đưa cho Sở Tiêu Niên, "Đây là quà gặp mặt."
Sở Tiêu Niên thiếu chút nữa là reo lên.
Bởi vì đây là bộ giới hạn các nhân vật hoạt hình được yêu thích nhất giữa mấy bạn nhỏ với nhau. Ai sở hữu nó có ngẩng cao đầu ở trường mẫu giáo.
Nhưng nếu không có sự cho phép của ba mình, Sở Tiêu Niên không thể nhận quà. Cậu miễn cưỡng cầm hộp quà, xấu hổ nhìn Cố Cẩn Diệc,
"Ba, con có thể nhận không?" Sở Tiêu Niên diễn rất sâu, vẻ mặt đều là ba mau đồng ý đi.
Cố Cẩn Diệc cười phá lên: "Vậy Tiêu Niên cảm ơn chú Tạ đi."
Sở Tiêu Niên vui vẻ, quay đầu bổ nhào vào người Tạ Hoài Chu, hôn Tạ Hoài Chu hai cái, "Cảm ơn chú Tạ."
Lúc này, vệ sĩ và thư kí ở phía sau không khỏi kinh ngạc. Trên đời nay thế mà lại có một đứa nhỏ dám hôn Tạ tiên sinh của bọn họ, đúng là hậu sinh khả úy.
Cố Cẩn Diệc cũng không ngờ được con trai của mình lại nhiệt tình như vậy. Anh nhanh chóng đỡ lấy Tiêu Niên, lúng túng đưa cho Tạ Hoài Chu một chiếc khăn tay.
"Xin lỗi Tạ tiên sinh, Tiêu Niên không có khả năng miễn dịch với những người đẹp trai." Cố Cẩn Diệc lộn xộn giải thích.
Tạ Hoài Chu cầm lấy khăn tay nhưng không lau mặt mà lại bỏ vào túi áo trước ngực.
"Lên đi, đừng hứng gió nữa." Tạ Hoài Chu rất tự nhiên bế Sở Tiêu Niên khỏi Cố Cẩn Diệc, giao cho bảo mẫu ở sẵn bên cạnh, sau đó nắm tay Cố Cẩn Diệc lên máy bay.
Cửa từ từ đóng lại. Chiếc phi hành khí một lần nữa lao thẳng vào bầu trời, bắt đầu cuộc hành trình. Tinh hệ G61, nơi Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên sinh sống và lớn lên đang dần rời xa, từ cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy một chấm xám ảm đạm.
Cố Cẩn Diệc không cảm thấy luyến tiếc quá nhiều. Trong nháy mắt, anh cảm thấy cuộc sống này vô thường. Khi anh hai mươi, những tưởng anh sẽ rời xa tinh hệ G61 mãi mãi, nhưng cuối cùng anh vẫn trở lại. Khi anh nghĩ rằng mình sẽ bám rễ ở G61 này, sống một cuộc đợi bình an vô sự thì anh lại rời khỏi đây, và có lẽ không thể quay lại trong thời gian ngắn.
Nghĩ đến đây, Cố Cẩn Diệc không khỏi liếc sang Tạ Hoài Chu ngồi bên cạnh. Anh tự hỏi khi nào Tạ Hoài Chu sẽ kết thúc chữa trị, và kết thúc đoạn hôn nhân này với anh.
Cố Cẩn Diệc đã tìm hiểu về chứng thiếu hụt tin tức tố trong mấy ngày qua.
Đây là trường hợp hy hữu chỉ xảy ra với alpha, nguyên nhân phần lớn vì alpha mất đi bạn đời của mình.
Những alpha này cùng bạn đời của họ có độ phù hợp cực kì cao. Từ trong sâu thẳng trái tim, những alpha này không thể chấp nhận sự thật rằng họ đã mất đi người bạn đời của mình. Cơ thể theo bản năng đòi hỏi sự an ủi từ tin tức tố của bạn đời, làm họ trở nên cáu kỉnh và hung hăng.
Do đó, chứng thiếu hụt tin tức tố còn được gọi là "chứng mất phối ngẫu".
Tuy nhiên, ngoài những trường hợp này, cũng có những người bẩm sinh đã bị thiếu hụt tin tức tố. Những người như vậy sẽ ít đau đớn hơn, và dễ chữa hơn so với trường hợp trước.
Mà Tạ Hoài Chu là bẩm sinh thiếu hụt tin tức tố.
Phi hành khí của Tạ gia đương nhiên sang trọng hơn các phương tiên vận chuyển bình thường.
Vì cậu bạn nhỏ Sở Tiêu Niên, phi hành khí đã bổ sung thêm một phòng trò chơi để bé con không cảm thấy nhàm chán trong suốt giờ bay dài. Nếu bạn nhỏ mệt cũng có sẵn một phòng nghỉ ngơi, cũng có bảo mẫu luôn bên cạnh.
Vì vậy sau khi ăn trưa, Sở Tiêu Niên ngoan ngoãn đi theo bảo mẫu đến phòng chơi, cũng không có cảm giác khó chịu như Cố Cẩn Diệc tưởng tượng.
Thế nhưng bé con vừa bước được mấy bước đã xoay người hỏi Cố Cẩn Diệc, "Ba, ba không chơi với con sao?"
Cố Cẩn Diệc cười áy náy, "Ba cần nói một số chuyện với chú Tạ. Buổi tối ba gặp tiêu niên nhé."
Sở Tiêu Niên có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoan gật đầu.
Hôm nay bé con mặc một bộ đồ khủng long nhỏ, tròn như cục thịt viên, mỗi lúc bước đi đuôi khủng long cũng vung vẩy theo rất đáng yêu. Bảo mẫu bên cạnh đã sớm yêu thích bé con không buông, vừa đi vừa hỏi Sở Tiêu Niên có muốn ăn bánh ngọt không.
Chờ cửa phòng đóng lại, Cố Cẩn Diệc miễn cưỡng thu hổi ánh mắt khỏi Sở Tiêu Niên.
Anh liếc nhìn Tạ Hoài Chu đang ở đối diện, có chút băn khoăn không biết mình nên làm gì.
Thật ra anh không có gì để bàn bạc với Tạ Hoài Chu. Anh ở lại đây chỉ vì hợp đồng giữa anh và Tạ Hoài Chu đã có hiệu lực kể từ khi anh đặt chân lên máy bay.
Tạ Hoài Chu cần tin tức tố của anh để xoa dịu, hôn môi, ôm áp, chăm sóc lẫn nhau.
Kỳ thật, như bác sĩ nói ngày hôm đó, phương pháp xoa dịu tốt nhất là tính giao.
Nhưng may mắn Tạ Hoài Chu đã khoan dung mà từ chối.
Vì vậy, để nâng cao tin tức tố của Tạ Hoài Chu, Cố Cẩn Diệc nhất định phải ở bên Tạ Hoài Chu nhiếu nhất có thể.
Chỉ là bây giờ Tạ Hoài Chu đang đắm chìm trong công việc, Cố Cẩn Diệc ngồi bên cạnh không tìm được việc làm cho mình.
Trong phòng này không có người phục vụ. Tạ Hoài Chu yêu cầu không ai được quấy rầy hai người bọn họ. Nghĩ ngợi một hồi, Cố Cẩn Diệc đứng dậy giúp Tạ Hoài Chu pha một tách cà phê, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Sau đó anh lấy ra tài liệu liên quan đến bản thân mình cùng lời dặn của bác sĩ nghiên cứu cẩn thận, làm thế nào để hợp tác với Tạ Hoài Chu tốt nhất.
Tạ Hoài Chu chú ý đến ly cà phê xuất hiện trên bàn.
Quả thật hằng ngày, Tạ Hoài Chu thường xuyên uống cà phê để nâng cao tinh thần. Cố Cẩn Diệc chọn vị cà phê cũng là vị mà anh yêu thích nhất.
Thế nhưng Tạ Hoài Chu khẽ nhếch khóe miệng, nói với Cố Cẩn Diệc, "Hôm nay tôi không muốn uống cà phê. Tôi thích trà đen hơn."
Cố Cẩn Diệc ngay lập tức đặt tài liệu xuống, giúp Tạ Hoài Chu pha một ấm trà.
Ngay lúc Tạ Hoài Chu đang bận rộn, trong không khí có một mùi trà đen nhẹ nhàng, xen lẫn chút ngọt ngào, không hề nhạt nhẽo. Trái lại, mùi hương này khiến người ta nhớ tới lúc sáng sớm, sương còn đọng lại trên những cành hồng trong hoa viên, còn có bữa sáng cùng vài lát bánh mì nướng nóng hổi.
Đây là loại mùi vị dịu dàng đến đau tim phế phổi.
Cũng là mùi tin tức tố của Cố Cẩn Diệc.
Mã tin tức tố của anh là KN346, hương trà đen 07.