Nhan Lý An đi theo Cố Cẩn Diệc.
Hôm nay cậu ta tổ chức bữa tiệc này, mời tất cả đồng nghiệp đến để chia tay. Không khí bàn ăn vô cùng sôi động, ai mời rượu Nhan Lý An cũng không từ chối.
Nhưng không ai biết, ý định ban đầu của cậu ta chỉ là muốn trước khi rời đi, có thêm được những khoảnh khắc được ở bên Cố Cẩn Diệc, giống như những người yêu thầm bình thường, muốn dành thêm một giây ở bên người mà mình khao khát.
Nhan Lý An cũng không biết mình thích Cố Cẩn Diệc từ lúc nào.
Khi Cố Cẩn Diệc lần đầu tiên đến studio, Nhan Lý An không quan tâm lắm. Từ nhỏ cậu ta đã nhìn thấy rất nhiều omega xinh đẹp nên dần dần cũng chẳng hiếm lạ.
Nhưng không biết từ khi nào, đôi mắt của Nhan Lý An không thể không bắt đầu nhìn theo Cố Cẩn Diệc. Nhìn Cố Cẩn Diệc mỉm cười dịu dàng mà nói chuyện cùng người khác. Nhìn Cố Cẩn Diệc ôm chú mèo con lông xù trên tay rồi cắt móng chân cho nó. Nhìn Cố Cẩn Diệc ngồi ở nơi cửa sổ đầy ánh nắng chăm chú sửa số liệu.
Nhan Lý An vẫn không thể nói được Cố Cẩn Diệc đặc biệt ở điểm nào.
Cậu cảm thấy Cố Cẩn Diệc giống như cây hoa anh đào trong vườn, bất hiện sơn bất lộ thủy*, ôn nhu tươi đẹp khiến người khác bất giác mà luân hãm.
*Hiện sơn lộ thủy: Nghĩa gốc là chỉ núi non sông nước, nghĩ ẩn dụ chỉ công danh, tài năng của một người.Bất hiện sơn bất lộ thủy: Miêu tả cách làm người khiêm tốn, không bộc lộ rõ bản thân nhưng vì không phải thiếu tài năng mà chỉ là không cố ý phô trương thanh thế để cầu danh lợi.Nhưng omega này đã kết hôn.
Từ ngày đầu tiên đến studio, Cố Cẩn Diệc đã đeo nhẫn cưới trên tay, không bao giờ né tránh tình trạng đã kết hôn của mình.
Mới nhìn thoáng qua, Nhan Lý An đã cảm thấy chiếc nhẫn này vô cùng quen thuộc. Hơn nữa, trên mặt nhẫn còn được khảm viên đá vàng hàng thật giá thật, đắt đến mức có thể mua được một tòa lâu đài.
Sau đó, Nhan Lý An nhờ anh trai của mình điều tra giúp. Vài ngày sau, anh trai cậu đã gửi lại một tin nhắn: "Đừng nhớ thương, đó là omega của Tạ Hoài Chu."
Anh trai Nhan Lý An làm cậu nghĩ thoáng được một chút. Đế Quốc này không thiếu omega ôn nhu dịu dàng, cậu muốn bạn đời như thế nào mà chẳng được, hà cớ gì phải đoạt người của Tạ Hoài Chu?
Nhan Lý An cũng biết anh trai mình nói đúng. Cậu cũng chưa bao giờ là kiểu người "không phải người đó thì không kết hôn", sao phải vì một omega không thể mang lại lợi ích mà đối đầu với Tạ gia?
Nhưng trái tim con người làm sao có thể để lý trí điều khiển?
Nhan Lý An và Cố Cẩn Diệc ngồi đối mặt, cậu có thể thấy rõ sự phòng bị trong mắt Cố Cẩn Diệc.
Nhan Lý An cho rằng vài tháng qua cậu với Cố Cẩn Diệc ở chung cũng không tệ lắm, nhưng khi cậu nhắc đến cái tên "Tạ Hoài Chu", Cố Cẩn Diệc lập tức trở nên lạnh nhạt xa cách.
Nhan Lý An cười một chút, cậu cũng biết mình rất ngu ngốc.
Biết rõ omega này không thuộc về mình, lại vì Cố Cẩn Diệc mà ở studio thêm bốn tháng.
Biết tình yêu thầm kín của mình nên bị bóp vỡ từ trong trứng nước nhưng vẫn muốn truy cầu.
Có thể là do khu vực nghỉ ngơi quá yên tĩnh, ánh trăng lại dịu dàng, rượu uống vào người đã đốt cháy hết sự tỉnh táo của Nhan Lý An.
Tất cả những điều này khiến Nhan Lý An có ảo giác, cho dù đêm nay cậu có làm ra những quyết định sai lầm như thế nào đi chăng nữa, tất cả cũng theo hừng đông mà biến mất.
Nhan Lý An nói với Cố Cẩn Diệc.
"Thầy Cố, có phải anh cảm thấy rất kỳ quái hay không, vì sao tôi lại phải quan tâm bạn đời của anh là ai?"
"Bởi vì tôi thích anh, muốn đoạt anh từ tay bạn đời của anh."
"Tôi không quan tâm anh đã kết hôn, là ai thì tôi cũng sẽ đoạt được."
Nhan Lý An nói những lời này vô cùng không lễ phép, vô cùng thẳng thắn, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.
Cậu vốn là người không từ thủ đoạn, đã muốn thứ gì là phải đoạt được tới tay, người cũng vậy.
Nhưng Nhan Lý An nhìn Cố Cẩn Diệc, biểu tình lại có chút đau khổ không thể che giấu.
Bởi vì cậu biết mình không thể có được Cố Cẩn Diệc.
Đối thủ của cậu là Tạ Hoài Chu, gia chủ hiển hách của Tạ gia, mà cậu chỉ là con thứ của Tập đoàn Công nghệ Quang Vinh, thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với Tạ Hoài Chu.
Cho nên, nụ cười của Nhan Lý An lại trở nên bất lực, như là thật sự đáng tiếc.
"Đáng tiếc, nếu bạn đời của anh không phải là Tạ Hoài Chu, có lẽ tôi đã cướp được anh tới tay."
- /-
Cố Cẩn Diệc bị những lời liên tiếp này làm cho cứng người.
Vừa rồi anh còn đưa ra những suy đoán khác nhau về Nhan Lý An, còn cảm thấy đối phương đang nhắm vào Tạ Hoài Chu, âm mưu quỷ kế trong đầu anh chạy loạn bảy tám vòng.
Không ngờ cuối cùng anh lại nghe được một lời tỏ tình bất ngờ.
Điều này làm cho vẻ mặt của Cố Cẩn Diệc có hơi đông cứng, thậm chí có chút xấu hổ.
Cố Cẩn Diệc không tin lời của Nhan Lý An, không nghĩ mình lại có sức hấp dẫn đến thế. Tạ Hoài Chu thích anh còn không nói, Nhan Lý An tuổi trẻ sục sôi, là một alpha có gia thế tốt đẹp cũng "quỳ gối" trước mặt anh.
Thế là Cố Cẩn Diệc quay đầu đi, nói cho có lệ: "Cậu đừng đùa, không vui chút nào."
Nhưng Nhan Lý An thậm chí còn chẳng cho anh bậc thang trèo xuống.
Nhan Lý An cười nhạo một chút: "Nhìn tôi giống như đang nói đùa lắm sao?"
Cậu ta hơi nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách với Cố Cẩn Diệc, rồi lại nói rõ ràng.
"Cố Cẩn Diệc, tôi thích anh, anh không nghe lầm đâu."
Cố Cẩn Diệc không thể giả vờ hồ đồ được nữa.
Khu vực nghỉ ngơi này quá yên tĩnh. Tiếng ồn trong phòng riêng bị chặn lại sau cánh cửa nặng nề, chỉ còn lại ánh trăng dịu dàng nơi góc nhỏ mờ ảo này.
Lời nói của Nhan Lý An trống rỗng mà rơi trên mặt đất, từng chữ từng chữ như một chiếc đinh nhỏ, đâm vào miệng vết thương không đổ máu.
Cố Cẩn Diệc đau đầu.
Kỳ thật lời tỏ tình của Nhan Lý An làm anh rất phản cảm. Cậu ta dùng những lời lẽ mang tính kích động khiến anh vô cùng khó chịu.
Cố Cẩn Diệc hơi nhíu mày hỏi Nhan Lý An: "Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói với tôi? Nếu cậu biết không thể chia rẽ tôi và Tạ Hoài Chu, tại sao lại nói ra?"
Cố Cẩn Diệc hỏi một cách điềm tĩnh, không có cảm giác ngượng ngùng sau khi được tỏ tình, cũng không nghe thấy ý trách cứ.
Ánh mắt anh nhìn Nhan Lý An nhưng đang nhìn một thiếu niên liều lĩnh bất cần đời, bất đắc dĩ thở dài, duy nhất không động tâm.
Điều này khiến Nhan Lý An cảm thấy tuyệt vọng.
Thực ra lúc đầu cậu cũng không muốn tỏ tình với Cố Cẩn Diệc.
Những tình cảm thầm kín thì nên giấu ở một góc nào đó.
Cậu nên từ chức một cách êm xuôi, chia tay mọi người ở studio trong vui vẻ. Rồi vài năm nữa thôi, cậu chẳng nhớ Cố Cẩn Diệc là ai nữa cả.
Nhưng Nhan Lý An vẫn không thể duy trì được tia lí trí còn sót lại này trước mặt Cố Cẩn Diệc.
Khoảnh khắc cậu nói ra thực sự là đang chờ mong, tự hỏi liệu trong lòng Cố Cẩn Diệc cậu có chút phân lượng nào hay không.
Nhưng bây giờ phản ứng của Cố Cẩn Diệc còn tệ hơn so với sự tưởng tượng của Nhan Lý An.
Cố Cẩn Diệc không quan tâm chút nào. Thậm chí anh ấy còn không tức giận, bình tĩnh như mọi khi, giống như là đã quen với mấy lời tỏ tình như vậy.
Nhan Lý An cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi không cam lòng, không cam lòng cái gì cũng chưa làm."
Cậu biết rõ không có hy vọng, nhưng vẫn một thử một lần.
Nhưng giờ thì tốt rồi, cậu thua đến thảm hại, muốn tự lừa mình dối người cũng chẳng thể được.
Nhan Lý An không khỏi lộ ra một chút buồn bã. Cậu ta trời sinh có một đôi mắt trong veo ngây thơ, hiển nhiên không phải là một thiếu niên không biết gì, nhưng lại làm người khác nhìn thấy không kìm được mà có chút mềm lòng.
Nhưng Cố Cẩn Diệc nhìn vào đôi mắt của Nhan Lý An lại nghĩ, đôi mắt của Tạ Hoài Chu không phải như thế này.
Tạ Hoài Chu chưa bao giờ có loại khí chất ngây thơ mềm yếu như vậy. Đôi mắt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị như cắt da cắt thịt, cho dù khi buồn cũng im lặng. Mạnh mẽ đến mức không cần ai, mọi sự an ủi đều là dư thừa.
Nhưng cố tình anh lại không đành lòng một Tạ Hoài Chu như vậy.
Muốn nói câu từ chối cũng phải do dự, luyến tiếc nói nửa câu tàn nhẫn với hắn.
Cố Cẩn Diệc im lặng một lúc, trong lòng nghĩ đến lời từ chối. Dù sao cũng là đồng nghiệp mấy tháng qua, không cần từ chối quá gay gắt nhưng lại không cần cho người ta thêm hi vọng.
Nhưng anh chưa kịp nói thì lại nghe Nhan Lý An thấp giọng nói.
"Thầy Cố, cuộc hôn nhân của anh và Tạ Hoài Chu không đơn giản như mọi người nghĩ đúng không. Một trong hai người ở Bạch Đế tinh và người còn lại đến từ G61, gần như không có điểm giao nhau nào. Sao anh lại đột ngột kết hôn?"
Cố Cẩn Diệc ngẩng đầu, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Anh không thích người khác dò hỏi mối quan hệ của mình với Tạ Hoài Chu.
Nhan Lý An bị ánh mắt này làm cho nhói lòng, cậu do dự một giây sau đó lại nhẹ giọng: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh thật sự yêu hắn, hay là còn lí do bất đắc dĩ nào khác?"
Cố Cẩn Diệc ngây ngẩn cả người, muốn nói là bất đắc dĩ. Một tờ hợp đồng ở G61 là bất đắc dĩ lớn nhất.
Nhưng anh lại trầm mặc một lát, lắc đầu: "Không có gì bất đắc dĩ."
Nhan Lý An truy vấn: "Vậy anh yêu hắn sao?"
Cố Cẩn Diệc không trả lời.
Anh cúi đầu nhìn một mảng ánh trăng nhỏ xíu trên tay, lại nhớ đến đêm ở Thác Vàng, Tạ Hoài Chu nhẹ nói yêu anh.
Rất nhiều hình ảnh hiện ra trước mắt Cố Cẩn Diệc. Tất cả đều đẹp đẽ và yếu ớt như bong bóng. Có hình ảnh Tạ Hoài Chu đến G61 đón anh, lần đầu tiên Tạ Hoài Chu hôn lên trán anh, ánh mắt kiềm chế và điên cuồng trong kỳ mẫn cảm... còn có mấy ngày hôm trước, ở công viên trò chơi, Tạ Hoài Chu nắm lấy tay anh nói: "Về nhà thôi, bạn nhỏ."
Lông mi Cố Cẩn Diệc run lên, đầu quả tim khẽ run.
Nhưng sự im lặng của Cố Cẩn Diệc dường như khiến Nhan Lý An hiểu lầm điều gì đó.
Ánh mắt Nhan Lý An sáng lên, gần như sốt sắng hỏi:
"Anh không yêu hắn ta?"
Câu nói này làm Cố Cẩn Diệc khẽ cong cong khóe miệng.
Anh không nhìn Nhan Lý An, không giống như đang trả lời câu hỏi của cậu ta, mà là đang nói với chính mình.
Khóe môi Cố Cẩn Diệc cong lên rõ ràng, nhưng đôi mắt lại phảng phất một tầng sương mù khổ sở.
"Yêu chứ. Nếu không vì sao tôi lại muốn ở cùng anh ấy."
Thật ra, không quá khó để thừa nhận câu nói này. Cố Cẩn Diệc sau khi nói xong lại ngẩn ngơ mà suy nghĩ, anh đúng là yêu Tạ Hoài Chu, tựa như năm đó hết thuốc chữa mà yêu Phó Trầm vậy.
Anh trằn trọc, tìm ra một ngàn lí do để che giấu chuyện này, đến cuối cùng còn chẳng phải như hoa trong gương, trăng trong nước hay sao.
Thích là không thể che giấu được. Tự lừa mình dối người cũng vậy.
Nhan Lý An nghẹn ngào, cắn chặt môi dưới, không cam lòng mà nhìn Cố Cẩn Diệc: "Vì sao anh lại yêu hắn? Vì hắn ta ưu tú sao? Hay vì hắn là gia chủ của Tạ gia? Tôi cũng có thể. Hai năm sau..."
Cố Cẩn Diệc không nghe rõ những từ còn lại.
Anh mỉm cười, khóe mắt cho chút chua xót.
Nếu thật là như vậy thì quá tốt rồi.
Đáng sợ nhất chính là, cho dù Tạ Hoài Chu không là ai, cái gì cũng không có, Cố Cẩn Diệc đều không do dự mà vẫn yêu hắn.
"Có lẽ là do nốt ruồi sau tai." Anh thì thầm trả lời câu hỏi, như đang nói với chính mình.
Có một nơi trong trái tim anh đã đóng vảy từ lâu, giờ lại bị nhẹ nhàng xé toạc ra. Miệng vết thương thong thả mà chảy máu.
Phía sau tai trái của Phó Trầm có một nốt ruồi nhỏ màu nâu. Vì nó quá nhỏ nên Phó Trầm thậm chí còn không biết.
Hồi đó anh rất thích hôn lên nốt ruồi nhỏ này, như khám phá ra một bí mật chỉ thuộc về mình.
Mà sau tai trái của Tạ Hoài Chu cũng có một nốt ruồi như vậy. Vị trí cũng không một chút sai lệch.
Cố Cẩn Diệc nói xong những lời này, đột nhiên khổ sở không biết làm sao mới tốt. Hiển nhiên cũng không có gì đặc biệt, anh vẫn luôn nói cho chính mình, trên thế giới này không thiếu sự trùng hợp. Hai còn người xa lạ có điểm tương tự cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng lục phủ ngũ tạng của Cố Cẩn Diệc giống lại vặn xoắn bên trong, làm anh đau đến không chịu được, giống như bị người khác bóp chặt yết hầu, không thể thở nổi.
Lúc này, quang não của Cố Cẩn Diệc vang lên.
Anh cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn của Tạ Hoài Chu.
"Tôi đến khách sạn đón em nhé."
Tầm mắt của Cố Cẩn Diệc có chút mờ mịt. Đôi mắt anh như bị sương mù che lấp, mọi thứ trước mắt đều vô cùng mơ hồ, nhưng từng câu từng chữ lại cực kì rõ ràng.
Cố Cẩn Diệc trả lời: "Được, em đợi anh ở khu vực nghỉ ngơi trên tầng cao nhất."
Anh gửi xong tin nhắn, giơ tay lên, mặt không biểu tình mà lau nướt mắt còn vương trên khóe mi.
Cố Cẩn Diệc nhìn về phía Nhan Lý An: "Cậu mau quay lại đi. Bọn Lý Tú còn đang đợi đấy, tôi phải về đây."
Anh thấy mình không được khỏe lắm, tim đập càng lúc càng nhanh, người có cảm giác nóng lên nên không muốn dây dưa với Nhan Lý An.
Nhan Lý An lại không hề di chuyển.
Trong ánh đèn mờ ảo, mái tóc dài của Cố Cẩn Diệc xõa trên vai, khóe mắt ướt đẫm, không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận, đứng đó đẹp như một pho tượng để những con chiên sùng đạo mà quỳ lạy.
Nhưng Nhan Lý An biết không phải cậu đã khiến Cố Cẩn Diệc biểu hiện như vậy.
Cậu hỏi: "Sao anh lại khóc? Có phải Tạ Hoài Chu đối xử tệ với anh không?"
Cố Cẩn Diệc dường như nghe được một câu chuyện cười.
"Anh ấy đối xử với tôi tốt lắm."
Tốt đến mức giống như muốn chuộc tội.
Cố Cẩn Diệc nói xong cũng không muốn nói thêm gì nữa, quay đầu không nhìn Nhan Lý An, cũng không muốn thảo luận thêm chuyện gì.
Nhan Lý An đứng hồi hồi. Cậu hiểu rõ bây giờ mình là một kẻ tỏ tình thất bại, không có tư cách ở bên Cố Cẩn Diệc, cuối cùng cũng chậm rãi cất bước.
Nhưng khi chuẩn bị bước ra khỏi khu vực nghỉ ngơi, Nhan Lý An đột nhiên ngửi thấy một mùi trà đen thơm ngào ngạt trong khống khí.
Mềm mại, ấm áp, làm người khác cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nhan Lý An ngừng bước chân, sững sờ mà quay đầu.
Cố Cẩn Diệc trong ánh sáng không còn giống như một pho tượng không lộ hỉ nộ ái ố nữa mà là giống một bức tranh mỹ nhân sống động. Đôi mắt ướt át mà câu hồn. Đôi môi đỏ mọng như rỉ máu. Làn da trắng hơi phiếm hồng, giống như hoa đào rơi trên tuyết trắng.
Không khí dâng trào một cỗ hơi thơ ái muội mơ hồ. Mùi trà đen nhẹ nhàng bình đạm giờ phút này như lại thúc giục lòng người.
Yết hầu Nhan Lý An hơi lăn lộn.
Cậu là một alpha, đương nhiên có thể ngửi thấy tin tức tố đang lan tràn trong không khí.
Cố Cẩn Diệc đột nhiên rơi vào kỳ phát tình, không hề báo trước mà cứ hung hăng xông tới. Tình huống này phần lớn xuất hiện ở omega có tin tức tố không ổn định.
Nhan Lý An bất giấc nhấc chân tiến lên một bước.
Nhưng Cố Cẩn Diệc không hề mất đi lý trí. Đôi mắt của anh sắc lẹm như một con dao, bất đồng với khí thế lạnh nhạt bình thường hằng ngày.
"Đừng tới gần đây. Tránh ra." Anh không khách khí mà ra lệnh với Nhan Lý An, ngón tay ấn trên quang não, gọi xin giúp đỡ khẩn cấp, mà đầu bên kia của yêu cầu, là Tạ Hoài Chu.
Móng tay của Nhan Lý An cắm vào da thịt. Cậu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên một tia khát vọng. Lý trí nói cho Nhan Lý An biết mình nên rời đi, nhưng cậu lại không khống chế được phản ứng của mình.
Alpha và omega có thể cảm nhận tin tức tố của nhau.
Lúc này Nhan Lý An có thể cảm nhận được độ phù hợp tin tức tố của mình và Cố Cẩn Diệc không thấp, ít nhất là 70 đến 80%.
Điều này càng làm cho sự không cam lòng của Nhan Lý An trở nên tồi tệ hơn.
Tại sao?
Tại sao mình lại đến chậm hơn một bước thôi, omega mà cậu thích lại không liên quan đến cậu nữa?
Rõ ràng bọn họ xứng đôi như thế này.
Nhan Lý An không nhịn được mà tiến về phía trước một bước.
Nhưng còn chưa kịp đi bước thứ hai, một sự lạnh lẽo u ám đột nhiên bò lên sống lưng của Nhan Lý An, như thể cậu đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm sau lưng.
Nhan Lý An nghe thấy sau lưng có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Đừng cản đường, cút xa một chút." .
Truyện mới cập nhậtGiọng nói này đè nén tâm trạng tức giận, khiến Nhan Lý An lập tức tỉnh táo lại.
Tin tức tố alpha cao cấp hơn cậu rất nhiều đang tấn công một cách mạnh mẽ. Hơi thở của kẻ săn mồi hàng đầu không phải đang nghiền nát Nhan Lý An, mà đang từ từ bóp nghẹt cậu.
Nhan Lý An nhìn một bóng người cao lớn lướt qua mình. Cậu đã nhìn thấy nó rất nhiều lần trong video, là người khiến cậu không thể kìm lòng ghen ghét.
Gia chủ của Tạ gia, Tạ Hoài Chu.
Nhan Lý An cũng nhìn thấy Cố Cẩn Diệc, người vừa mới nhìn cậu đầy đề phòng mà trong nháy mắt nhìn thấy Tạ Hoài Chu liền rơi nước mắt mà dang rộng vòng tay.
Tạ Hoài Chu cũng nhanh chóng ôm lấy Cố Cẩn Diệc.
Bóng hai người quyện vào nhau dưới ánh đèn, Cố Cẩn Diệc tràn ngập ỷ lại mà dựa vào lồng ngực Tạ Hoài Chu, ngẩng đầu cầu xin một nụ hôn.
Trong giây lát ngắn ngủi, Tạ Hoài Chu an ủi Cố Cẩn Diệc một chút, sau đó cố định bả vai của anh, không cho Cố Cẩn Diệc phản kháng mà cắn vào tuyến thể.
Thời điểm răng nanh đâm vào làn da non nớt, Cố Cẩn Diệc khóc thút thít nhưng vô lực phản kháng.
Tạ Hoài Chu tạm thời đánh dấu Cố Cẩn Diệc, che đi tin tức tố trà đen trong không khi bằng tin tức tố của mình.
Biển cả dâng trào.
Nhan Lý An đờ đẫn nhận thấy tin tức tố trà đen trong không khí đang nhạt dần.
Cậu biết mình nên rời đi.
Chính mình đã thua khó coi rồi, còn ở lại đây để làm gì.
Nhưng cố tình, đôi chân Nhan Lý An lại như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động.
Thời điểm bị Cố Cẩn Diệc từ chối cậu chỉ thấy thương tâm. Nhưng khi thực sự đối mặt với một alpha hàng đầu như Tạ Hoài Chu, Nhan Lý An mới cảm nhận được một loại thất bại thật sự.
Mình dùng cái gì để tranh nhau với người khác?
Ngay từ đầu, bọn họ đã không ở cùng một vạch xuất phát.
- /-
Tạ Hoài Chu tới đón Cố Cẩn Diệc.
Khi bước lên tầng cao nhất, Tạ Hoài Chu cảm thấy tin tức tố của Cố Cẩn Diệc lơ lửng trong không khí khiến tim hắn lập tức co rút, lao đến khu vực nghỉ ngơi với tốc độ nhanh nhất.
May mắn là hắn đến rất nhanh, Cố Cẩn Diệc cũng bình an vô sự.
Nhưng bây giờ dù đã tạm ổn, cơn nóng của Cố Cẩn Diệc vẫn không hề thuyên giảm. Khóe mi trào nước mắt, vùi đầu vào cổ hắn, giống như làm nũng mà hơi cọ xát, nhọ giọng khóc nức nở.
Tạ Hoài Chu nhanh chóng đưa ra phán đoán trong đầu.
Các khách sạn cao cấp ngày nay đều có các phòng được thiết lập đặc biệt để cách ly tin tức tố trong những trường hợp khẩn cấp.
Hắn ôm Cố Cẩn Diệc, nhanh chóng bước ra khỏi khu vực nghỉ ngơi.
Lúc bước qua Nhan Lý An, Tạ Hoài Chu không thèm kiêng nể gì với alpha trẻ tuổi này, tin tức tố vốn bị đè ép lại như thủy triều mãnh liệt mà xông ra.
"Tốt nhất là đừng để tôi điều tra được, việc phát tình ngoài ý muốn của Cẩn Diệc có liên quan đến cậu."
Nói xong Tạ Hoài Chu ôm Cố Cẩn Diệc rời đi.
Mùi trà đen trong không khí còn sót lại một ít bị hơi thở của gió biển vây quanh, hầu như không còn ngửi được gì nữa.
Khu vực nghỉ ngơi vắng lặng không một tiếng động. Trong phòng tiệc, mọi người hẳn là đều uống say nằm bò ra rồi, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong hai mươi phút ngắn ngủi bên ngoài.
Nhan Lý An đứng ở hành lang lạnh lẽo, ngẩn ngơ mà nhìn mũi chân thật lâu.
Cậu ép chặt trái tim mình, rất đau. Nhưng rồi lại vì tâm như tro tàn, ngược lại trở nên chết lặng.