Tạ Hoài Chu đi làm không bao lâu, bác sĩ tư nhân của Tạ gia đã đến. Hôm nay là ngày kiểm tra định kì của Cố Cẩn Diệc.
Tạ gia có đầy đủ trang thiết bị, bác sĩ và Cố Cẩn Diệc cũng đã quen thuộc với nhau, trong lúc kiểm tra số liệu còn trò chuyện với anh.
Cố Cẩn Diệc không mấy quan tâm đến cơ thể của mình, thay vào đó anh hỏi bác sĩ: "Tình trạng thiếu tin tức tố của Tạ Hoài Chu có vẻ đang khá hơn. Liệu anh ấy có bình phục hoàn toàn trong tương lai không?"
Tạ Hoài Chu khó có thể bị ảnh hưởng bởi bệnh tật trong công việc và cuộc sống, nhưng Cố Cẩn Diệc biết rằng hắn đã đã bị đau đầu và trầm cảm suốt thời gian qua. Sức chịu đựng của hắn hơn hẳn người thường nên không thể quan sát được bằng mắt.
Đôi mắt của bác sĩ có chút mơ hồ.
Do không có nhiều bệnh nhân bị thiếu hụt tin tức tố, cho nên số lượng bệnh mẫu cũng ít. Số bệnh nhân được chữa khỏi thậm chí còn ít hơn.
Nhưng kỳ thật Tạ Hoài Chu có hy vọng chữa khỏi.
Bác sĩ vừa ho khan vừa giải thích đơn giản nhất có thể: "Thiếu hụt tin tức tố là do cả tâm lý và sinh lý. Về mặt thể chất, ngài ấy tìm omega tương thích cao để hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn, đó là phương pháp hữu hiệu nhất. Về mặt tâm lí thì tùy thuộc vào việc alpha có chấp nhận được hay không."
Bác sĩ còn một câu cuối chưa nói nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng. Bởi vì hầu hết những người bệnh đều là alpha mất đi bạn đời nên họ phải chấp nhận sự thật rằng người bạn đời của họ đã ra đi từ tận đáy lòng.
Nhưng Tạ Hoài Chu hiển nhiên không nằm trong số đó. Hoàn cảnh của hắn tuy rằng phức tạp hơn, nhưng so với những người khác thì vẫn còn rất may mắn.
Bác sĩ nói xong liền liếc xem bộ dáng của Cố Cẩn Diệc, phát hiện anh không lộ ra tia kháng cự, chỉ là có chút hơi ngơ ngẩn.
Bác sĩ mỉm cười phân tích tình trạng thể chất của Cố Cẩn Diệc: "Dữ liệu cơ thể của ngài đã tốt hơn lần trước. Thuốc dinh dưỡng có hiệu quả rất tốt. Tôi sẽ điều chỉnh lại một chút."
"Nhưng là, kỳ phát tình của ngài trước kia có phải rất ngắn hay không? Còn dùng thuốc ức chế trong thời gian dài?" Bác sĩ lại hỏi.
Cố Cẩn Diệc gật đầu. Điều này cũng là do thể lực của anh giảm sút. Sau khi phẫu thuật thì tần suất phát tình của anh giảm đi, hai năm mới có một lần, mỗi lần chưa đến bảy ngày, uống thuốc là có thể ngăn chặn.
Bác sĩ suy nghĩ một hồi: "Thời gian phát tình của ngài năm nay có thể kéo dài hơn trước một chút. Một là do cơ thể ngài, hai là do bên cạnh có một alpha có độ tương thích cao như Tạ tiên sinh nên tốt nhất là ngài cũng nên chú ý."
Cố Cẩn Diệc nói: "Được, tôi sẽ chú ý để uống thuốc đúng lúc, cũng sẽ dùng thuốc ức chế."
Bác sĩ nghẹn lời.
Ông ta nhìn nhìn Cố Cẩn Diệc, nghĩ thầm ngài là một omega có bạn lữ sao phải dùng thuốc ức chế? Chẳng lẽ alpha là để trang trí sao? Tạ tiên sinh sẽ không bị chọc giận đi?
Nhưng bác sĩ cũng thức thời mà chưa nói ra, cũng chỉ nhắc nhở: "Kỳ phát tình của ngài lâu lắm đã không tới, độ phù hợp của Tạ tiên sinh với ngài lại cao như vậy, có lẽ tác dụng của thuốc ức chế cũng không tốt lắm."
- /-
Báo cáo sức khỏe của Cố Cẩn Diệc và kế hoạch hồi phục đã được điều chỉnh cũng được gửi một bản đến Tạ Hoài Chu.
Ông ngoại lại điện thoại thúc giục đưa Cố Cẩn Diệc đến gặp nên Tạ Hoài Chu không còn cách nào, đến bữa tối hắn nói với Cố Cẩn Diệc.
"Ông ngoại muốn tổ chức sinh nhật cho tôi là giả, muốn gặp em mới là thật." Tạ Hoài Chu nói, "Nhưng nếu em không muốn cũng có thể không đi, tôi đi một mình cũng được."
Cố Cẩn Diệc chần chừ vài giây. Không phải anh không muốn cùng Tạ Hoài Chu trở về, mà là ông ngoại muốn gặp anh với tư cách là bạn đời của cháu ngoại nên Cố Cẩn Diệc có hơi chột dạ.
Nhưng anh nhìn nhìn Tạ Hoài Chu, vẫn gật đầu: "Không sao, em có thời gian."
Tạ Hoài Chu mỉm cười: "Vậy thì cho Sở Tiêu Niên đi cùng luôn nhé. Ông ngoại cũng muốn gặp nhóc con."
Chuyện này cứ thế mà đã được quyết định.
Hôm sau Tạ Hoài Chu ở trong văn phòng gọi điện thoại cho ông ngoại, nhân tiện nói: "Cảm ơn ông ngoại. Để có thể dành cho hai ngày cho ông, cháu ngoại ông lại phải tăng ca."
Thương Hòa không quan tâm: "Tốt rồi. Alpha phải có sự nghiệp, nếu không chẳng omega nào thèm nhìn. Tiểu Cố cũng không thích anh."
Tạ Hoài Chu lại cười một chút: "Em ấy sẽ không."
Thương Hòa ở bên kia cười lạnh một tiếng: "Anh mơ đẹp nhỉ."
"Không phải cháu tưởng bở mà là sự thật." Tạ Hoài Chu nhàn nhạt nói, "Em ấy không quan tâm đến việc cháu có tiền hay không, cháu có đẹp hay không. Ngay cả khi cháu chẳng có gì trong tay, em ấy vẫn ở bên cháu."
Thương Hòa trầm mặc một lát: "Như vậy chỉ có thể nói đứa nhỏ này quá ngốc mới đụng phải anh. Anh đừng có mà ức hiếp người khác, mau đưa người tới gặp ông đi."
Nói xong, lại lập tức cúp điện thoại.
- /-
Tạ Hoài Chu tăng ca xử lí xong hầu hết công việc, còn lại thì ném cho Tạ Kha. Tạ Kha tức giận đến mức quát mắng hắn đồ không biết xấu hổ.
Nhưng Tạ Hoài Chu không thèm quan tâm. Hắn đã dành thời gian để cùng đi với Cố Cẩn Diệc đến một buổi biểu diễn khiêu vũ.
Vũ công là một diễn viên mà Cố Cẩn Diệc vô cùng yêu thích, tên là Aaron, là một nam omega. Dáng người tuyệt đẹp, khuôn mặt thanh tú đáng yêu.
Cố Cẩn Diệc vốn ít nói, nhưng khi đối mặt với nam vũ công kia lại không nhịn được mà hoạt bát lên. Anh chạy đến tặng hoa cho Aaron. Aaron vẫn nhớ đến Cố Cẩn Diệc vì anh thường xuất hiện ở hàng ghế đầu của buổi biểu diễn.
Khi ra khỏi rạp, Cố Cẩn Diệc không ngừng trò chuyện với Tạ Hoài Chu: "Em ấy thực sự rất tài năng... Em ấy đã giành được giải thưởng cao nhất cho lứa tuổi vị thành niên năm mười sáu tuổi. Em thích nhất là vở "Skylark" của Aaron... Ngoài khiêu vũ, Aaron cũng chơi cờ rất giỏi... Ở nhà thì nuôi một chó một mèo cũng đáng yêu như em ấy vậy... Một thời gian nữa Aaron lại có một cuộc thi. Em muốn đi xem trực tiếp..."
Cố Cẩn Diệc hiếm khi nói nhiều như vậy. Tạ Hoài Chu lúc đầu nghe rất vui vẻ, nhưng khi nghe xong lại trở nên trầm mặc.
Tạ Hoài Chu nghe ra được, Cố Cẩn Diệc thật sự thích vũ công này sâu sắc hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ ban đầu.
Khi nghe Cố Cẩn Diệc kể đã tặng một món quà sinh nhật khi Aaron mười tám tuổi, Tạ Hoài Chu rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng: "Em đã tặng cậu ta cái gì?"
Cố Cẩn Diệc còn chưa phản ứng kịp đã buột miệng nói: "Trâm cài áo."
Tạ Hoài Chu nhướng mày: "Tự em thiết kế?"
Cố Cẩn Diệc thoáng nhìn mặt Tạ Hoài Chu, mở miệng muốn nói lại không biết có nên trả lời không.
Bởi vì đúng là tự anh thiết kế.
Nhưng sao anh lại cảm thấy Tạ Hoài Chu giống như đang ghen nhỉ.
Tạ Hoài Chu xác thực là không thoải mái. Nếu như người kia không phải là omega, hũ dấm của hắn còn có thể lớn hơn nữa.
Tại sao lại có người được nhận món quà tự tay Cố Cẩn Diệc thiết kế trước hắn?
Cố Cẩn Diệc có chút buồn cười: "Trâm đúng là em thiết kế. Nhưng em thích cậu ấy giống như em trai thôi. Nhìn đối phương từ thiếu niên trở thành một vũ vương, cảm tình cũng sâu sắc hơn một chút."
Tạ Hoài Chu cũng biết mình ghen tuông vô cớ, nhưng vẫn hỏi: "Thế tôi thì sao?"
Gió đêm mang hương thơm của hoa cỏ đầu hè thổi qua khắp đường phố, lướt nhẹ quá mái tóc người đi đường.
"Anh không giống." Cố Cẩn Diệc thì thầm, "Anh là một mình xếp một hàng."
Tạ Hoài Chu dừng bước chân.
Hắn nhìn chằm chằm Cố Cẩn Diệc một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi anh.
"Câu trả lời này, tôi rất thích." Tạ Hoài Chu khẽ cắn môi dưới của Cố Cẩn Diệc, thì thầm.
- /-
Bởi vì ông ngoại muốn ở với Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc trong hai ngày, cho nên trước sinh nhật một ngày, Tạ Hoài Chu cùng Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên xuất phát.
Nơi ở của ông ngoại Tạ Hoài Chu kỳ thật cũng được coi như là trong Bạch Đế tinh. Khi tuổi tác lớn dần, Thương Hòa chuyển đến một ngôi sao phụ thuộc Bạch Đế tinh. Nơi này dân số không đông lắm, phong cảnh rất đẹp, nguồn y tế đầy đủ phù hợp với những người cao tuổi.
Đây là chuyến đi chơi đầu tiên của Sở Tiêu Niên kể từ khi đến Bạch Đế tinh. Mặc dù cách Bạch Đế tinh không xa nhưng nhóc con vẫn rất hào hứng, nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Vì ngày hôm qua Cố Cẩn Diệc ngủ không ngon nên Tạ Hoài Chu giữ nhiệm vụ trông Sở Tiêu Niên.
Cố Cẩn Diệc đang ngủ nửa tỉnh nửa mơ, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bọn họ.
Tạ Hoài Chu trông không giống một người sẽ chăm sóc được một đứa trẻ. Thân hình cao lớn, chiếc áo gió màu đen làm lộ ra vai rộng eo thon. Tuy nhiên, đôi tay ôm lấy Sở Tiêu Niên lại rất vững vàng. Tạ Hoài Chu cũng rất kiên nhẫn. Ngay cả khi những câu hỏi của Sở Tiêu Niên có ngốc nghếch trẻ con thế nào, Tạ Hoài Chu cũng không tỏ ra sốt ruột.
Sở Tiêu Niên cũng rất thích Tạ Hoài Chu. Lúc ăn đồ vặt còn nhét vào miệng hắn, vui vẻ mà cười khanh khách.
Tạ Hoài Chu có lẽ hiếm khi gặp được người to gan lớn mật như vậy, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng ăn hết.
Cố Cẩn Diệc bật cười, lấy điện thoại ra lén chụp vài tấm rồi lăn ra ngủ.
Chỉ một giấc ngủ ngắn như vậy, Cố Cẩn Diệc lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, là Sở Mịch Vân đã lâu không xuất hiện. Cô vẫn mặc một chiếc váy đen đơn giản gọn gàng, mái tóc nâu dài ngang lưng.
Bọn họ vẫn ngồi bên nhau trong vườn uống trà giống như trước kia. Ánh nắng trong vườn rất tốt. Sắc mặt Sở Mịch Vân gần như không thay đổi.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Cẩn Diệc nói: "Tớ và Sở Tiêu Niên rất tốt. Sở Tiêu Niên vẫn rất nhớ cậu nhưng nó ăn ngoan lắm, ở trường cũng học hành rất chăm chỉ. Nhóc con vẫn luôn rất ngoan ngoãn."
"Tớ cũng không sao. Tớ vẫn ổn."
Nói xong, Cố Cẩn Diệc cười với Sở Mịch Vân một cái. Mũi anh hơi xót, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.
Cmv không ngừng nhìn anh. Rõ ràng hai người đang ngồi đối diện trong một chiếc bàn tròn nhỏ, nhưng lại có vẻ cách rất xa.
Bóng dáng Sở Mịch Vân chậm rãi tan biến, ánh mắt lại như bất đắc dĩ không muốn
Cuối cùng, cô ấy đưa tay ra chạm vào tóc Cố Cẩn Diệc, giống như đã làm hàng trăm lần lúc còn nhỏ.
"Cảm ơn. Cậu vất vả rồi." Sở Mịch Vân nói.
Sau đó Cố Cẩn Diệc liền tỉnh dậy.
Máy bay vừa hạ cánh, Sở Tiêu Niên nằm ở bên người Cố Cẩn Diệc xoa xoa khuôn mặt anh, lớn tiếng nói.
"Ba ơi mau dậy đi."
Cố Cẩn Diệc giật mình, nhìn thấy Tạ Hoài Chu phía sau Sở Tiêu Niên.
Máy bay hạ cánh thẳng xuống sân sau của ông ngoại Tạ Hoài Chu. Đây là một khu đất rộng lớn, Thương Hòa đã mua cả khu đất này, bao gồm cả một ngọn núi để làm nơi nghỉ hưu và dưỡng sức.
Lúc Cố Cẩn Diệc nhìn thấy Thương Hòa, ông cụ đang mang một cái mũ rơm câu cá. Lúc ông ngoại nhìn thấy Tạ Hoài Chu cũng chỉ nhướng mi không quan tâm lắm, như thể không thèm quan tâm đến đứa cháu ngoại này vậy.
Thương Hòa nhìn thấy Cố Cẩn Diệc thì sắc mặt dịu đi, nhìn thấy Sở Tiêu Niên thì ánh mắt lại tràn ngập yêu thương.
"Con chào ông." Cố Cẩn Diệc mỉm cười với ông cụ, đưa ra món quà mà mình chuẩn bị, "Con xin lỗi, đến giờ mới tới thăm ông được."
Rồi quay sang Sở Tiêu Niên: "Chào ông cố đi con."
Sở Tiêu Niên chào một tiếng rõ ràng dõng dạc.
Cố Cẩn Diệc ở Cố gia và Sở gia không có ở chung cùng trưởng bối nào. Đây là lần đầu tiên anh có "ông". Mặc dù bề ngoài bình tĩnh nhưng Cố Cẩn Diệc lại rất lo lắng. Không biết liệu ông của Tạ Hoài Chu có thích mình hay không.
Món quà này cũng do anh đặc biệt chuẩn bị. Biết ông nội thích điêu khắc ngọc, anh đã đặc biệt nhờ một người bạn mời một đại sư làm ra một tác phẩm, điêu khắc một bức bình phong nhỏ bằng ngọc.
Thương Hòa nhìn Cố Cẩn Diệc từ trên xuống dưới rồi nhìn về phía Tạ Hoài Chu, nói: "Ánh mắt của Hoài Chu không tồi."
Ông cụ cúi đầu nhìn Sở Tiêu Niên. Sở Tiêu Niên không sợ người lạ chút nào. Nhóc con tò mò nhìn vị "ông cố" này, mỉm cười lộ ra chiếc má lúm đồng tiền nhỏ, vừa ngoan lại vừa đáng yêu.
Thương Hòa rất thích mà sờ đầu Sở Tiêu Niên.
"Vào đi, đừng đừng bên ngoài." Thương Hòa vỗ lưng Cố Cẩn Diệc, lại nắm tay Sở Tiêu Niên, "Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi."
Tạ Hoài Chu chậm rãi theo sau, một chút cũng không để ý địa vị gia đình đang giảm sút của mình, đang trò chuyện với chú Lưu, người chăm sóc ông ngoại.
Chú Lưu còn đang bận khiếu nại với Tạ Hoài Chu, nói ông ngoại vẫn tưởng mình như hồi còn trẻ, tập thể dục không có điều độ.
Cố Cẩn Diệc vừa đi vừa nói chuyện với Thương Hòa, đôi mắt của anh lại hướng về Tạ Hoài Chu từ lúc nào không hay.
Anh phát hiện, từ lúc đi xuống khu vườn này, cỗ hơi thở người lạ chớ gần trên người Tạ Hoài Chu đã phai nhạt đi rất nhiều.
Hắn cũng giống như mọi thanh niên bình thường trở về nhà ông ngoại, đã cởi bỏ rất nhiều lớp phòng bị bên ngoài. Mặc dù vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như nhường, nhưng mọi người có thể thấy được hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT