Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tấm rèm cửa chiếu thẳng vào người Tử Tịnh khiến cô tỉnh giấc. Cô nặng nhọc mở mắt, cô định ngồi dậy nhưng vừa cử động chợt thấy phần dưới có chút đau đớn. Nhìn sang bên cạnh thấy chăn phồng lên một đường dài. Mặt cô tái mét, lật vội chăn lên. Cô nghĩ chả nhẽ đây là một con rắn khổng lồ đang chuẩn bị ăn thịt cô sao?
"Áaaaaaa..."
Cô hét lên. Tại sao tên khốn Diêm Thừa Ngạo này lại nằm ở bên cạnh cô cơ chứ?
"Sao vậy? Yên nào anh vẫn còn buồn ngủ lắm." - Diêm Thừa Ngạo uể oải kéo cô nằm xuống, hắn ôm chặt cô vào lòng rồi xoa xoa đầu cô. “Ngủ thêm một chút nữa rồi dậy.”
"Diêm Thừa Ngạo, anh tỉnh ngay cho tôi, mau nói tôi biết rốt cuộc tối qua anh đã làm gì tôi?” - Khiết Tử Tịnh cố gắng vùng vẫy trong tay hắn.
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì mà tại sao cô không nhớ gì hết vậy?
“Thì... chuyện người lớn. Đêm qua phu nhân thật sự rất quyến rũ ”
Cô nghe hắn nói thì đỏ mặt, một khung cảnh lờ mờ hiện ra trong tâm trí cô. Cô đã nhớ lại chuyện đêm hôm qua, mặt cô càng ngày càng đỏ hệt như quả cà chua.
“Quên đi. Đêm qua là do cả hai chúng ta đều say, không tính.”
“Không quên. Mặc dù đêm qua là do phu nhân quyến rũ ta trước, nhưng em yên tâm nhất định ta sẽ chịu trách nhiệm với em” - Diêm Thừa Ngạo khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ngại của cô thì cười khẩy. Điều này đã khiến Khiết Tử Tịnh tức giận mà đạp hắn xuống đất.
“Ai cần anh chịu trách nhiệm? Bà đây không cần”" - Khiết Tử Tịnh vì thẹn quá hóa giận ném gối vào mặt hắn rồi nói. Ngay sau đó liền ôm chăn chạy trốn vào trong phòng thay đồ.
"Mới sáng sớm liền dở chứng rồi... Đúng là đáng yêu thật." - Hắn vừa lẩm bẩm trong miệng vừa bất giác mỉm cười rồi nhanh chóng đứng dậy. Diêm Thừa Ngạo bước đến gõ cửa phòng thay đồ rồi nói lớn: “Khoác tạm áo ngủ rồi ra đây nào. Hôm nay sẽ dẫn em ra ngoài chơi tiếp.”
“Nghiêm cấm anh dẫn tôi vào những chỗ như tối qua” - Khiết Tử Tịnh ở trong phòng nói vọng ra. Lúc này đây toàn thân cô đang đau nhức, nhất là lưng và hông của cô đau không chịu được. Cô chật vật lắm mới rửa ráy qua được cơ thể rồi khoác tạm chiếc áo ngủ vào, không phải vì cô nghe theo lời hắn mà là vì cô không còn sức để mặc quần áo bình thường nữa rồi. Vừa mặc cô vừa ai oán trong lòng: “Tên khốn này làm gì mà mạnh bạo thế không biết nữa! Làm bà đây đau hết cả người. Cô nào đâu biết, đêm hôm qua đâu chỉ có một hiệp.
Khiết Tử Tịnh khổ sở vịn vào tường đi ra ngoài, càng cử động cô càng thấy đau. Sao ban nãy cô không thấy đau mà chạy vào trong này hay thật đấy. Diêm Thừa Ngạo thấy cô chật vật như thế, hắn làm bộ mặt “thật hết cách với em” rồi bế cô xuống tầng ăn sáng.
“Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống” - Khiết Tử Tịnh cố gắng giẫy dụa nhưng vô ích, lúc này đây cô hoàn toàn không có một chút sức lực nào cả.
“Còn mạnh miệng? Đầu tại em hôm qua sung sức quá làm gì, hôm nay em chưa liệt giường là may rồi đấy.” - Diêm Thừa Ngạo liếc nhìn thân ảnh nhỏ đang “ngoan ngoãn” ở trong lòng hắn kia. Lại nhớ đến chuyện đêm qua, cô nhóc này đúng là tiểu yêu tinh nghịch, cứ đòi hắn cho thêm nữa làm hắn cũng mệt bở hơi tai.
“Tôi không nhớ gì hết. Anh đừng có mà đặt điêu, hôm qua chỉ là sự cố mà thôi." - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói, có chết cô cũng không thèm thừa nhận cô đã làm chuyện xấu hổ như thế.
“Chào buổi sáng thưa phu nhân và thiếu gia. Bữa sáng đã sẵn sàng rồi ạ, mời hai người dùng bữa." - Một người hầu thấy họ đang bước xuống thì liên lễ phép cúi chào.
Khiết Tử Tịnh cảm thấy hôm nay mọi người ở trong dinh thự này đều rất kì lạ. Cô cũng không hiểu tại sao hôm nay cô được đối xử có chút khác khác mọi hôm, thái độ của mọi người với cô cũng thay đổi nữa.
Diêm Thừa Ngạo cẩn thận đặt cô xuống ghế, không quên đẩy ghế vào cho cô rồi mới ngồi xuống ghế của mình. Hắn quay sang nói với người hầu ban nãy: “Hôm nay phu nhân có chút mệt, một lát ăn xong ngươi dẫn phu nhân lên phòng rồi thay quần áo cho cô ấy."
“Vâng ạ” - Người hầu kia lễ phép nói, không hiểu sao Khiết Tử Tịnh cứ thấy cô ấy đang nhịn cười.
“Phu nhân, mời người dùng bữa” - A Loan lễ phép đặt một bát cháo kèm theo một ly sữa nóng trước mặt Khiết Tử Tịnh rồi nói tiếp: “Phu nhân ăn những thứ này cho ấm bụng. Một lát thân sẽ bôi thuốc mỡ cho người bớt đau."
Khiết Tử Tịnh bấy giờ cô mới hiểu ra thái độ khác lạ của mọi người trong dinh thự, cả hành động của họ nữa. Trong đầu cô đang nghĩ không lẽ đêm qua cô rên to quá hay sao... Nghĩ đến đây mặt mũi cô lại đỏ bừng lên như quả cà chua. Điều này chỉ khiến toàn bộ gia nhân đang có mặt ở đấy chỉ thêm khổ sở vì nhịn cười mà thôi.
Cô xấu hổ không biết nên làm gì chỉ đành cặm cụi ăn hết bát cháo trên bàn. Sau khi ăn xong, vốn dĩ hắn muốn bế cô lên phòng nhưng cô từ chối vì cô cảm thấy hôm nay đã quá đủ ngại ngùng rồi. Cô đành nhờ A Loan cùng mấy người khác đỡ cô lên phòng.
“Hihi phu nhân đau thế này chắc hôm qua hai người phải làm mấy hiệp đấy nhỉ?” - A Loan vừa xoa thuốc mỡ cho cô vừa cười nói.
“Im đi, cô đừng nói nữa. Đêm hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” - Khiết Tử Tịnh ngượng ngùng hỏi, cô chỉ nhớ đêm hôm qua cô và hắn đã xx thôi, còn lại cô không nhớ gì hết.
“Đêm qua lúc hai người về, thiếu gia rất vội vã bế phu nhân lên phòng. Sau đó bọn thân định lên thay đồ cho người thì thiếu gia đuổi bọn thân xuống” - Một người khác lên tiếng, nghe thôi cũng biết là cô ấy đang cố gắng nhịn cười.
“Phu nhân thần đã bôi thuốc xong rồi ạ. Phu nhân năm nghỉ một chút là thấy đỡ hơn thôi. Khi nào người đỡ thì hãy gọi thần, thân sẽ vào thay quần áo cho người." - A Loan thấy Khiết Tử Tịnh đang ngượng đến mức đỏ mặt, cô liên cùng những người khác nhanh chóng rời khỏi phòng để cho phu nhân nghỉ ngơi.
“Cảm ơn cô."
Khiết Tử Tịnh chỉ định nằm nghỉ một chút, nào ngờ cô lại thiếp đi lúc nào không hay. Lần tiếp theo cô mở mắt là vào tâm chiều tà, cô bị đánh thức bởi tiếng ồn. Sau khi chắc chắn rằng mình đã cảm thấy đỡ hơn, Khiết Tử Tịnh nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề mà A Loan đã đặt ở bên cạnh giúp cô rồi chạy xuống nhà.
“Chuyện gì vậy?” - Khiết Tử Tịnh trố mắt vì ngạc nhiên khi thấy sảnh tầng một bị bao phủ bởi một đống váy vóc, đồ đạc.
A Loan trông thấy Khiết Tử Tịnh thì vội vàng chạy tới đỡ lấy cô, A Loan nói: “Vì phu nhân mệt quá mà ngủ thiếp đi nên thiếu gia không nỡ gọi người dậy. Đống này là đều là quà mà thiếu gia tặng cho phu nhân đấy ạ”
Khiết Tử Tịnh vân không thể hết ngạc nhiên được, cô có nghe nhầm không? Đống này không khéo đủ chất đống trong phòng ngủ cô ấy chứ?
“Phu nhân, em dậy rồi à?” - Diêm Thừa Ngạo mỉm cười bước đến cầm tay cô rồi đặt lên một nụ hôn. “Em thấy sao nếu từ bây giờ hai chúng ta ở chung một phòng?”
Khiết Tử Tịnh cũng không rõ là vì lí do gì, có thể là do cô bị hắn làm ngạc nhiên đến mức không tỉnh táo hay sao mà cô đã đồng ý lời đề nghị chung phòng với hắn. Dinh thự của Diêm Thừa Ngần đã được cải tạo cấp tốc chỉ trong một ngày, nguyên căn phòng ngủ cũ của cô bây giờ biến thành nơi chứa đống váy vóc, quần áo phụ kiện mà hắn tặng cho cô hôm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT