Diêm Thừa Ngạo không thể tin được đập bàn đứng bật dậy, nhanh như một cơn gió… à không có thể nói hắn đã hoá thành cơn gió bay đến chỗ bé con lúc này đang xoa đầu con chó mặt ngâu Hao Thiên Khuyển kia, nhìn chằm chằm vào mặt bé con như nhìn một vật thể lại vậy.
“Đáng… ĐÁNG YÊU QUÁ!! Phu nhân, em đáng yêu quá đi mất… Lại đây nào, cho anh ôm em một cái nào… nào, cho chồng em ôm một cái đi.”
Vẻ mặt lúc này của Diêm Thừa Ngạo tựa như mấy tên biến thái vậy, hắn thiếu chút nữa là phụt cả máu mũi ra rồi. Phu nhân của hắn thật sự là đáng yêu quá đi mất.
Đúng lúc Diêm Thừa Ngạo đang định dang tay ra để ôm bé con vào lòng, hắn đang sung sướng nghĩ mình sẽ được cọ cọ má rồi hun hít vợ yêu phiên bản thu nhỏ của mình. Nhưng đâu ngờ, bé con Dương Lam lại bị bộ dạng trông y hệt mấy tên biến thái đáng sợ chuyên bắt cóc trẻ con này doạ sợ rồi, bé oà khóc thật to rồi chạy lại chỗ Dương Tiễn, mặc cho bé đang giận baba lắm, nhưng mà bé sợ quá, chỉ biết tìm đến baba thôi.
“Papa cứu con với… oa oa oa… anh… anh xấu trai này định bắt cóc con…”
Không kể đến việc vợ yêu dấu không nhận ra mình, còn coi mình là kẻ mắt cóc. Diêm Thừa Ngạo lại bị sốc khi vợ yêu của mình chê mình xấu trai, đã thế còn không cho mình ôm. Con tim hắn như vỡ ra từng mảnh vậy, sinh lực của Diêm Thừa Ngạo: -100000.
Nhưng không lâu sau đó, hắn buộc phải hồi phục lại sinh lực. Vì hắn cảm nhận được có luồng sát khí nào đó đang nhắm vào hắn từ sau lưng. “Toi đời rồi”, hắn nuốt nước bọt cái ực một cái rồi chậm rãi quay mặt về phía sau. Hứng lấy hai ánh mắt không cảm xúc của phụ vương nhà mình và ánh mắt tựa như muốn giết hắn ngay bây giờ của nhà vợ, hắn cũng biết nếu hắn còn định làm gì thêm, nhất định hắn sẽ toi mạng. Vội đưa tay lên ho khan một tiếng nhằm che đi sự xấu hổ, hắn ngồi xuống định hỏi thêm, nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy Dương Tiễn đuổi cô bé ra ngoài vườn chơi với Hao Thiên Khuyển. Diêm Thừa Ngạo tiếc nuối dõi theo không chớp mắt, hắn chỉ muốn nhìn thấy vợ lúc nhỏ nhiều hơn được không. Còn cô bé trước khi đi, còn không quên tinh nghịch lè lưỡi cho hắn một cái, hoàn toàn mất đi vẻ mít ướt khi nãy của minh,
Sau khi thấy cô bé ngoan ngoãn chạy ra ngoài, ngay lập tức ông bố thân thiện của mình và bố vợ Dương Tiễn tranh nhau giành lời giải thích một loạt các sự kiện từ lúc con bé bị bắt cóc đến giờ. Cũng không quên chèn vào mấy câu mỉa mai khiến Diêm Thừa Ngạo không ngóc đầu dậy nổi.
Bé con Dương Lam và Hao Thiên Khuyển chạy chơi đuổi bắt một hồi thì cũng bắt đầu chán nản rồi. Bé nhàm chán nhìn xung quanh vườn chỉ toàn mấy loại hoa, trông thì cũng đẹp đấy nhưng chẳng bằng một góc vườn hoa ở Tây Hải Long Cung nữa. Bé dắt Hao Thiên Khuyển đi một vòng tìm một bãi trống to để cho bạn chó mặt ngâu tăng động suốt ngày thè lửa này chạy nhảy thoải mái, còn bé thì kiệt sức rồi, bé chỉ ngồi nghịch cỏ thôi.
Chợt, bé nhanh tay kéo Hao Thiên Khuyển núp vào sau một bụi hoa để nhìn lén qua phía bên kia. Tại vì bé vừa thấy một chị gái rất là xinh đẹp luôn nha. Trực giác bé mách bảo chị này là người tốt, chắc là chị ấy có thể làm bạn thân bé đó. Bé là công chúa cơ mà, không phải ai cũng làm bạn được với bé đâu nha.
Bé còn đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình thì chị đã quay đầu lại và phát hiện ra bé rồi!
Không hiểu vì sao bé có chút chột dạ muốn chạy đi, có lẽ là do xấu hổ vì bị phát hiện nhìn lén chăng? Bé cũng không rõ nữa, tóm lại là hiện giờ bé chỉ là một suy nghĩ là phải nhanh tay chộp lấy Hao Thiên Khuyển để chạy nhanh khỏi đây. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! “Tiểu thư nhỏ? Em đang làm gì ở đây thế?”
Nhưng bé còn chưa kịp làm gì, đã bị chị vỗ vai một cái. Bé cứng nhắc quay đầu, không còn cách nào khác, hừ. Bé phải sử dụng món vũ khí lợi hại nhất của mình thôi, nụ cười thiên sứ cảm hoá lòng người. Bé run run nhoẻn miệng cười với chị.
Chị thấy thế cũng bật cười với bé, dịu dàng xoa đầu bé, “Tiểu thư nhỏ, em đáng yêu thật đấy. Em đang chơi gì ở đây vậy? Chị có thể chơi cùng em không?”
Bé không ngần ngại đồng ý ngay! Có người chơi cùng thì lúc nào cũng vui hơn hết! Tuy bé cũng rất thích Hao Thiên Khuyển, nhưng bé vẫn thích chơi với các chị gái như hồi ở Long Cung hơn, thế nên là, tạm biệt mày nha bé ngoan Hao Thiên Khuyển.
“Chị ơi, chị tên là gì thế ạ?”
Dương Lam ngây ngốc hỏi trong khi đang ngồi yên để chị xinh đẹp cột lại mái tóc đã bị rối của mình do ban nãy nằm lăn lóc chơi đùa trên cỏ mà ra.
“Chị là A Loan.”
“Chị A Loan, em là Dương Lam đó, nhưng em sẽ cho phép chị gọi là Lam Lam, em đặc cách cho chị vì chị cũng đáng iu như em.”
“Được rồi, tiểu thư nhỏ Lam Lam của chúng ta vừa ngoan vừa đáng yêu. Em xem, chị cột kiểu này em có thích không?”
Bé con Lam Lam giơ gương ra soi, xem chừng bé rất hài lòng. Bé vừa nghĩ ra, nếu bé theo baba về nhà, vậy tóc của bé từ giờ sẽ do ai cột đây… không lẽ là baba… không được, baba cột xấu muốn chít à…
Đúng vậy, bé quyết định rồi.
“Em sẽ cho phép chị A Loan được cùng em về nhà!”
Đúng lúc này, bé nhìn thấy baba đang vội vàng chạy về phía bé. Vừa hay, bé vội vàng chạy đến chỗ baba để kêu baba đưa theo chị A Loan của bé về cùng với.
Nhưng Dương Tiễn lúc này đang rất bực, hai tên cha con nhà họ Diêm đó, dám nhận con gái bảo bối của ông là “vợ” là “con dâu”, không thể chấp nhận được! Con gái bảo bối nhà ông đây, đáng yêu xinh đẹp biết bao, lại còn thông minh. Không còn nghi ngờ gì nữa, con bé là thiên sứ. Đúng, tên Diêm Thừa Ngạo kia làm sao mà xứng với con bé được. Tuyệt đối ông sẽ không bao giờ cho phép tên khốn đó đụng tay vào bé con nhà ông đâu.
“Dương Lam, lại đây với ba, chúng ta về nhà thôi.”
Dương Tiễn thấy con gái cưng đang nở nụ cười tươi như hoa chạy về phía mình, làm ông cũng dịu đi phần nào. Ông vội quỳ một chân xuống, dang tay đón lấy con bé.
“Papa! Dương Lam muốn được đưa chị A Loan về cùng.”
Bé con Dương Lam nhanh chóng lao vào vòng tay to lớn của Dương Tiễn, bé con hớn hở nói, làm Dương Tiễn có phần hơi ngơ ngác, không biết tự dưng lòi đâu ra cái người A Loan này nữa.
Về phần A Loan, từ sau khi nghe tin phu nhân mất tích, cũng đã đi thăm dò khắp nơi. Cô cũng đã tự trách rất nhiều vì bản thân mình lúc đó không đi theo phu nhân, để cho phu nhân xảy ra điều xấu. Tuy vậy, suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô cung nữ nhỏ bé, không thể tìm thấy được phu nhân. Nên cô đành phải quay về cung, đợi đại thiếu gia đem phu nhân trở về. Nhưng cũng không ngờ được, người đem phu nhân của cô quay lại không phải đại thiếu gia, mà chính lại là Nhị Lang Thần đại nhân. Cô cũng nghe được tin đồn rằng phu nhân của cô đã bị biến thành một đứa trẻ, cũng không rõ nguyên nhân. Nhưng hình như phu nhân đã quên hết mọi thứ trước đây rồi, đến cả Diêm Vương cũng không nhận ra. Vốn cô cũng bán tính bán nghi, bèn định đi thăm dò thử xem sao, nào ngờ vừa đi qua ngự hoa viên đã được gặp cô bé rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô bé này chính là phu nhân mà cô tìm kiếm bấy lâu nay, tuy có hơi thất vọng khi phu nhân không còn nhớ cô nữa, nhưng không sao, chỉ cần phu nhân của cô vẫn bình an lả được rồi.
“A Loan là ai?”
“Là thần thưa Nhị Lang Thần đại nhân, thần là cung nữ ở cung điện của đại thiếu gia, hồi trước đã có diễm phúc được hầu hạ tiểu thư nhỏ ạ.”
A Loan vội vàng lễ phép chào hỏi Dương Tiễn, vốn cô nghĩ chỉ cần gặp lại được phu nhân là vui lắm rồi, nhưng nay lại được phu nhân đòi “đem” về nhà, cô sẽ tận dụng cơ hội này để được bên cạnh phu nhân nhiều hơn nữa.
“Không được.”
Dương Tiễn lạnh lùng nói, người của Diêm Thừa Ngạo, đừng mơ có thể lại gần con gái cưng của ông.
Bé con Dương Lam thấy tình hình có vẻ không ổn, nhưng bé không thể sống với cái trình độ buộc tóc của baba được. Bé phải lôi chị A Loan đi với bé bằng mọi giá. Đúng vậy, bé, Dương Lam đây, sẽ tung ra chiêu khủng!
“Pa…pa… hức… nhưng mà con thích chơi với chị A Loan mà… hức… con muốn chị A Loan cùng về nhà cơ… hức… papa không thương con nữa rồi…”
Phải, đây chính là tuyệt chiêu: “Nước mắt uỷ khuất của con gái yêu” mà không người cha nào có thể cưỡng lại được. Tất nhiên, Dương Tiễn cũng không phải là ngoại lệ, ông cực kỳ cực kỳ yếu đuối ở khoản chống lại những tuyệt chiêu đáng yêu của con gái.
“Nhưng…”
Dương Tiễn định dỗ dành con bé như hồi ở Long Cung, nhưng cũng vì vậy mà kí ức ấy lại tràn về trong tâm trí ông. Ông nhớ lại cảnh ông phải mất hai tiếng trời mới dỗ được con bé nín khóc để cùng ông về nhà, nhớ lại cảnh khóc lóc ỉ ôi của con bé khi đòi ở lại với mấy cô cung nữ ấy mà không chịu về nhà cùng ông, và tất nhiên, ông nhớ cái cảnh mình vất vả dỗ con còn hơn cả đánh trận ấy. Có lẽ vì vậy mà ồn rất sợ mỗi khi con gái cưng của ông khóc.
Lại nhìn đến hai cha con nhà họ Diêm kia cuối cùng cũng đuổi đến nơi, ông không còn thời gian nữa. Nhìn cô gái này cũng không phải người xấu, ông đành phải thoả hiệp để nhanh bế con bé về thôi, không thể để con bé chạm mặt hai tên khốn kia lần nữa được.
“Thôi được rồi, baba sẽ dẫn theo chị A Loan về, con đừng khóc nữa, ngoan.”
“Dạ, con yêu papa nhất luôn.”
Bé con nghe vậy liền nở nụ cười sáng chói như ánh mặt trời, hôn liền vào má Dương Tiễn mấy cái liền làm ông sướng chết đi được ấy.
“Nhị Lang Thần đại nhân…”, tiếng gọi từ phía xa vọng lại khiến ông không thể tận hưởng cảm xúc này thêm nữa. Ông đành phải ra lệnh cho A Loan lại gần ông, rồi nhanh chóng dịch chuyển trở về thiên cung.
Tuy hôm nay Diêm Thừa Ngạo không thể gặp mặt vợ mình thêm được, cũng không làm cách nào để Dương Tiễn chấp nhận hắn được. Nhưng không sao, đời còn dài, con đường cua vợ của hắn từ bây giờ chính thức bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT