Diêm Vương an tĩnh nhắm mắt, tay gõ gõ lên chiếc ghế gỗ hương. Đống sổ sách trên bàn trước mặt vẫn còn dang dở một nửa, nhưng trông Diêm Vương chẳng có tí gì là dự định sẽ hoàn thành xong trong hôm nay cả.

Có lẽ Diêm Vương vẫn chưa chuẩn bị để mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát thế này. Hay nói đúng hơn, có lẽ Diêm Vương cũng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của ông thế này.

Tai mắt của ông có mặt khắp mọi nơi. Thần Tư Viễn vốn cũng là ông cài vào bên cạnh Khiết Tử Tịnh. Chính ổng cũng khá bất ngờ khi Thần Tư Viễn phản bội ông và nghe theo lời Khiết Tử Tịnh, đưa cô nhóc đó ra khỏi cung. Nhưng ông cũng không để ý, dù sao cũng chỉ là một tên lính mà thôi. Hơn hết, còn bởi vì chiếc vòng Khiết Tử Tịnh đeo có thể coi như một thiết bị giúp Diêm Vương định vị được cô đang ở đâu, nên cũng chẳng cần mấy tên lính như Thần Tư Viễn đi theo làm gì nữa.

Diêm Vương tự tin rằng dù bị cản chân một chốc, Hắc Vô Thường vẫn có thể dễ dàng đuổi kịp Khiết Tử Tịnh nhanh chóng. Niềm tin của ông cũng không phải bởi vì Hắc Vô Thường là thuộc hạ trung thành lâu năm của mình, mà là vì một thuộc hạ trung thành có tài năng và kinh nghiệm đầy mình, hơn nữa đối với Hắc Vô Thường mà nói sự tồn tại của cô nhóc Khiết Tử Tịnh rất đặc biệt, cho nên y dù bất cứ giá nào cũng sẽ tìm ra ngay vị trí của Khiết Tử Tịnh.

Nhưng có lẽ là lần này Diêm Vương đã tự cao quá rồi. Không chỉ mất rất nhiều thời gian để tìm thấy biệt thự nhà Ngao Dận Kỳ, để cho Khiết Tử Tịnh bị hành hạ đến sảy thai. Thậm chí còn chẳng giúp Khiết Tử Tịnh được một tí nào. Đến khi Hắc Vô Thường tìm thấy cô, đồng thời cũng là lúc chiếc vòng vỡ, thì lại bị sự xuất hiện của Dương Tiễn làm đơ cả người. Mà không chỉ mỗi Hắc Vô Thường cảm thấy thế, Diêm Vương cũng đơ cả người rồi. Điều duy nhất có thể khiến Nhị Lang Thần đại nhân uy phong lẫm liệt hạ mình xuống nhân gian thế này, ngoài việc ông ta đã phát hiện ra con gái mình ở đây, Diêm Vương cũng không nghĩ ra gì khác nữa.

Diêm Vương chậc lưỡi, thầm nghĩ phiền phức sắp đến rồi. Mà không chỉ một rắc rối đến từ phía Dương Tiễn, mà còn một nùi phiền phức từ thằng con quý tử của mình. Diêm Vương thở dài, sao mà đau lưng quá.

Tuy ông cũng đoán được Khiết Tử Tịnh đang ở trong trạng thái cực kì nguy kịch, nhưng ông cũng không có mặt trực tiếp ở đó, nên không thể nào biết được thực ra cô dở sống dở chết gần như là hấp hối.

Vốn dĩ lúc nhận ra sự xuất hiện đột ngột của Dương Tiễn, Diêm Vương đã định kêu Hắc Vô Thường đang lẩn trốn trong bóng tối chuẩn bị cứu Khiết Tử Tịnh rút lui. Nhưng vì đây là một trong rất ít số lần, ông không quá chắc chắn với phán đoán của mình, nên vẫn cứ lệnh cho Hắc Vô Thường tiếp tục theo dõi, tìm thời cơ cướp người.

Dù Diêm Vương rất bực mình vì sự việc diễn ra không được như ý muốn, nhưng ông cũng không thể mạo hiểm mạng sống của Khiết Tử Tịnh được. Ông hiểu tình trạng của cô đang rất nguy kịch, nên cứ mặc kệ cho Dương Tiễn tự ý đi tìm cách chữa trị cô, ra lệnh gọi Hắc Vô Thường về. Dù sao thì sau khi chữa xong cho Khiết Tử Tịnh, Dương Tiễn cũng sẽ đến tìm ông thôi. Đấy, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Có lẽ sau gần nửa ngày thì cô bé kia cũng đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch rồi. Sau khi an tâm giao cô bé cho ông ngoại, trở về thiên giới vội vàng sắp xếp một số việc. Xong xuôi tất cả thì Dương Tiễn vội vàng gọi điện cho Diêm Vương ngay.

Hồi xưa, ngàn vạn năm trước, khi công nghệ còn chưa phát triển như bây giờ, các vị thần tiên ở tam giới đều liên lạc với nhau bằng một tấm phù có chứa một tia thần thức của mình. Nhưng cách này cũng không phải an toàn tuyệt đối, vì tuy tốc độ lá phù bay rất nhanh, gần như là dịch chuyển xuyên không gian, nhưng khi đến gần người nhân vẫn có người có thể trộm lấy lá phù được. Tuy mất đi một tia thần thức không ảnh hưởng nhiều, nhưng kẻ địch có thể dựa vào tia thần thức đó mà làm rất nhiều điều nguy hiểm. Nên càng về sau, khi công nghệ dần phát triển thì thần tiên cũng bắt đầu trang bị mỗi người một cái điện thoại.

Tuy Nhị Lang Thần là Chiến Thần đầu gỗ, mù tịt với mấy thứ hiện đại thế này nhưng cũng phải liên tục sắm các loại smartphone để chạy theo kịp xu hướng của mọi người. Hiện tại thì ông đang xài cái loại có cảm ứng quẹt quẹt này, nhưng dù có đổi qua bao nhiêu loại điện thoại thì ông cũng chỉ dùng nó để nghe và gọi thôi. Nhưng mà sắp tới đây ông đã là người làm bố rồi. Có lẽ phải khai thác nhiều mặt tiện ích của điện thoại hơn thôi.

Trở lại vấn đề chính, Dương Tiễn hùng hồn gọi điện đến chất vất Diêm Vương, Diêm Vương cúp ngay từ tiếng chuông reo đầu tiên.

Dương Tiễn: “...”

Không cam lòng, ông gọi đi gọi lại đến tận lần thứ ba Diêm Vương mới chịu nhấc máy.

“Này Diêm An Bạch, thật ra ông biết hết tất cả rồi đúng không??!!”

“Chào ông bạn già của tôi, hôm nay có vẻ gió lớn quá thổi được cả Nhị Lang Thần đến tìm tôi cơ đấy.”

Tâm trạng vốn đang rất bực bội của Dương Tiên, càng trở nên tồi tệ hơn sau mấy lần bị dập máy. Bây giờ lại còn bị thái độ bình thản cùng tiếng cười giã lã giòn tan của Diêm chọc đến không thể giữ bình tĩnh được, tức giận giành quyền nói: “Bạn già cái đầu ông, thật ra ông biết hết rồi đúng không Diêm Vương đại nhân?”

Diêm Vương bình tĩnh thong dong, giả vờ nhấp một ngụm trà đã nguội từ lâu trên bàn, quay sang nở một nụ cười như không cười với Dương Tiển, giọng nói không nghe ra tí cảm xúc nào: “Chuyện gì cơ, tôi không hiểu Nhị Lang Thần đại nhân đang nói gì cả.”

Dương Tiễn cắn răng bình tĩnh lại. Tuy ông luôn bị người khác nhận xét là một vị thần hầm hố to xác nhưng ngốc nghếch, nhưng ông cũng có lòng tự trọng của riêng ông, ông cũng không muốn để bản thân thất thố quá nhiều vì tức giận được. Dừng lại mấy giây để hít thở sâu, điều chỉnh trạng thái xong ông lạnh giọng hỏi, “Về chuyện của Khiết Tử Tịnh.” Nếu Nhị Lang Thần nhớ không nhầm thì đó là tên con bé ở nhân gian, nhưng mà về sau thì mọi người sẽ phải sửa mồm gọi con bé là Dương Lam rồi.

Diêm Vương lại vờ à một tiếng thật dài thật rõ thật vang, “Àaaa, ông biết rồi còn gì, con bé là con dâu tôi. Thế, con bé thì sao nào?”

Dương Tiễn không nhịn được mà chửi thề liên tục trong đầu, ngoài mặt vẫn cố gắng lạnh giọng hỏi, “Con dâu cái đầu ông! Tôi không đồng ý chuyện này! Nói thật đi, ông biết tất cả mọi chuyện về con bé, kể cả việc nó là con của tôi đúng không?”

Diêm Vương lúc này chỉ cười mà không nói gì.

Dương Tiễn nhìn nụ cười của Diêm Vương chỉ muốn bay sang đấm cho một phát. Nhưng lại sợ tốn sức bay sang mà không đấm được lại phải quay về hao tổn công sức gấp đôi để chăm cho Dương Lam, thì quá mệt. Ông nhịn, đưa ra một bậc thang cho bạn mình đi xuống, “Có chuyện gì ông không thể nói à?”

Nội tâm Diêm Vương còn đang rối loạn vì không biết nên bịa lý do gì cho hợp lý. Thật sự ông cũng chẳng có lý do gì sâu xa hết chỉ đơn thuần là lười và ngại phiền phức mà thôi. Lần đầu tiên ông nhìn thấy khúc gỗ đã làm bạn với mình bao năm nay cuối cùng cũng đã cải thiện EQ một tí, đã biết suy nghĩ cho người khác rồi, con trai của bố trưởng thành rồi. Thế là ông cứ được đà thuận theo lời của Dương Tiễn để nhanh chóng kết thúc đoạn hội thoại tốn chất xám này, “Đúng, ông cứ nhìn lại tình nghĩa bao năm nay của chúng ta, làm sao có chuyện tôi biết mà không nói cho ông được đúng không. Nếu có thì là vì bất đắc dĩ lắm là tôi thật sự không thể nói thôi. Chứ Diêm Vương tôi sống một đời này chưa bao giờ dối gạt ai, lại càng không thể mặc kệ bạn thân mình được.”

Dương Tiễn thầm rủa một câu sao hôm nay Diêm An Bạch bạn ông “thông minh” một cách xuất chúng như thế, vừa thuận theo lời của ông, lại còn ăn nói dài dòng văn vở khác nào đang thừa nhận thật ra là không hề có chuyện gì nghiêm trọng ở đây hết. Tôi biết thừa thật ra ông chỉ là ngại dính phải phiền phức thôi chứ gì??

“Vậy sao? Tình nghĩa của chúng ta coi bộ cũng lớn lao lắm. Rồi sao, ông bạn già của tôi bị người ta yểm bùa rồi hả?”

Diêm Vương đầu đầy dấu ba chấm.

Hiện giờ trong đầu ông chỉ nghĩ ra được đúng một câu, “Sai một li, đi một dặm”, để hình dung cho câu trả lời tiếp theo.

Nếu ông ừ, thì nhất định khúc gỗ khốn nạn kia sẽ đi tung tin đồn khắp nơi. Nếu ông không đồng ý thì nhất thời chẳng thể bịa ra lý do nào khác nữa. Diêm Vương quyết định chọn một phương pháp cuối cùng đó là đánh trống lãng cho qua, không thừa nhận cũng không phủ định, để mọi thứ tùy vào duyên phận đi.

“Hahaha bạn tôi đùa gì thế. Được rồi, mấy chuyện này có gì vui đâu mà nói. Đây đây, âm phủ chúng tôi gần đây mới học được cách ủ rượu mới. Vị ngọt và cay đan xen cùng mùi hương của nho kết hợp với các loài hoa có khả năng kích thích cảm giác thèm ăn đấy. Hôm nào ông rảnh thì cứ ghé qua âm phủ tôi mà chơi. Người ở đây không ngại thần tiên gì đâu. Thoải mái thoải mái hahaha.”

Dương Tiễn cũng vờ cười giã lã khách sáo các thứ. Loại bạn như này có mời tôi cũng không thèm đến uống, cúp máy đây, tạm biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play