Chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều hơn, từ một khắc kết giới phong ấn bị biến mất hoàn toàn, Dương Tiễn nhận ra đó là con gái dấu yêu của mình, ông đã không chần chừ mà dịch chuyển ngay đến đây rồi. Đương nhiên là khoảng cách giữa hai giới cũng chả là cái thá gì với Nhị Lang Thần cả.
Nhưng lúc đi vội quá, ông lại quên mang theo Hao Thiên Khuyển mất rồi.
Ngao Dận Kỳ trố mắt ra nhìn gã đàn ông cao lớn đột ngột xuất hiện phía trước.
Nhị Lang Thần uy phong lẫm liệt giờ đây thoạt nhìn có chút không giống như bình thường. Vì vốn dĩ ông đang giải quyết sự vụ trên thiên đình, nên chỉ khoác bộ y phục màu xanh lam đặc trưng đơn giản. Lúc đi cũng quá gấp nên chẳng kịp mang theo bộ giáp vàng quen thuộc trong mọi trận chiến của ông. Mái tóc dài lãng tử được búi gọn lên như các bộ phim cổ trang ta vẫn thường thấy. Dù mang vẻ bề ngoài của một ông chú trung niên nhưng điều đó cũng chẳng làm mất đi phần nào khí chất của ông. Mà ngược lại còn mang đến cho người khác một loại cảm giác “nhất định ông chú này khi còn trẻ cũng rất đẹp trai đó nha”. Đẹp thì đẹp thật, nhưng dù có kết hợp với chiếc áo hưu nhàn cũng chẳng thể làm mất đi khí chất của một người đã tắm trong biển máu của chiến trường nhiều năm.
Cả người Ngao Dận Kỳ run bần bật, không thể nghi ngờ là bị khí thế của Dương Tiễn đè ép đến cơ hồ không thể hít thở. Theo bản năng, anh cũng muốn quỳ xuống nhưng cơ thể lại không thể cử động được nữa. Quá nhiều cú sốc liên tiếp xảy ra khiến Ngao Dận Kỳ hoài nghi về nhân sinh về cuộc đời mình.
Nghĩ thì lâu, hành động xảy ra thì nhanh. Ngay khi vừa đặt chân xuống, Dương Tiễn đã tặng ngay cho Ngao Dận Kỳ một ánh mắt sắc bén hơn cả dao, tựa như đang chọc thủng đâm xuyên qua cơ thể anh. Ngao Dận Kỳ luống cuống đến nỗi đầu óc chẳng thể naog suy nghĩ được bình thường, anh chẳng biết ông chú đáng sợ này là ai, tuy cũng có một vài suy đoán về thân phận của người này có vẻ không được bình thường, có lẽ là thần trên thiên giới, nhưng là thần gì và có quan hệ thế nào với Khiết Tử Tịnh, anh chẳng đoán ra được. Nhưng anh biết giờ phút này anh gặp nguy rồi. Chẳng lẽ anh phải chết ở đây sao?
Ngao Dận Kỳ không can tâm. Giá như ngay từ đầu anh đừng nên dây vào cô ả này. Chẳng những không sơ múi được gì mà còn phải chịu nhiều thiệt thòi thế này. Anh đã hao tổn một cánh lực lượng để bắt cóc cô ta về, thậm chí là hao tâm tổn trí giả vờ làm người tốt với cô ta, để rồi cô ta chạy theo một thằng khác, giờ đây anh lại còn sắp mất cả mạng vì cô ta rồi? Chẳng phải điều duy nhất anh có lỗi với cô ta là đã lỡ giết đứa bé chưa thành hình kia thôi sao? Cớ gì anh phải trả giá bằng cả tánh mạng mình chứ?!
Nếu giờ khắc này Khiết Tử Tịnh vẫn còn lý trí và nghe được nội tâm đang gào thét của Ngao Dận Kỳ, có lẽ cô cũng không ngạc nhiên lắm. Vì chung quy, khi con người rơi vào đường cùng hoặc khi họ phải đối mặt với cái chết, đó là lúc bản chất của họ được bóc trần một cách rõ ràng nhất. Vốn dĩ cô đã không còn niềm tin hay hy vọng gì rằng thật ra Ngao Dận Kỳ cũng không tệ như thế, hay là thật ra một mặt của học trưởng ôn hoà cũng không hoàn toàn là giả. Một người đàn ông có thể nhẫn tâm giết chết một đứa trẻ khi nó còn trong bụng mẹ bằng phương pháp bạo lực nhất chỉ thể là kẻ điên, hoặc những tên khốn sẽ sống cả một đời mà không bao giờ biết áy náy về tội lỗi mình đã gây ra.
Dương Tiễn hừ lạnh, dù rằng rất phẫn nộ với con gà què yếu đuối này, vì dâm hành hạ con gái ông, nhưng ông biết điều bây giờ cần ưu tiên là phải cứu Khiết Tử Tịnh trước. Dù sao thì ông cũng khinh thường trực tiếp giết chết rác rưởi như thế, chỉ cần ông phất tay một cái thôi cũng đủ làm anh ta ngã rạp xuống đất. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! Ngay cả nhìn cũng lười nhìn thì làm sao Dương Tiễn có thể lãng phí từ vàng ngữ bạc của mình cho Ngao Dận Kỳ, ông chỉ liếc sang anh đúng một giây khi muốn phất tay đánh ngã. Sau đó lại vội vàng quay sang nhìn Khiết Tử Tịnh, ông cũng đứng hình mất một khắc. Một phần vì quá đau lòng khi nhìn tận mắt con gái cưng của mình bị người ta hành hạ đến gần như hấp hối thế này, à không đúng hơn là đang hấp hối đến sắp chết, một phần lại hoảng hốt không biết nên mang Khiết Tử Tịnh đi như thế nào. Ông đang định vác cô lên vai rồi vác đi, nhưng một lần nữa linh tính ông mách bảo là không nên làm thế, dù gì thì linh tính cũng đã giúp ông tìm ra con gái nên ông sẽ tin nó lần này vậy. Cuối cùng ông lại chốt là sẽ bế cô theo kiểu công chúa để giảm được tối đa các yếu tố có thể làm cô khó chịu, và bế lên thật cẩn thận, tựa như đang ôm trong tay một món kỳ trân dị bảo quý giá gì đó. Mà nói thế cũng không sai, vì Khiết Tử Tịnh thật sự là bảo bối vô giá trong lòng ông.
“Là lỗi của ba, của Dương Tiễn, của Nhị Lang Thần này. Vì đã lạc mất con quá lâu, để con phải chịu nhiều khổ cực rồi. Không sao, rất nhanh thôi ba sẽ chữa lành tất cả cho con, vì vậy hãy cứ yên tâm mà ngủ đi.”
Khiết Tử Tịnh trong lúc mơ mơ màng màng, ba phần tỉnh bảy phần mê đã nghe được tiếng nói của ai đó. Có ai đó gọi cô là con, xưng là ba, đến cứu cô, là ba đến cứu cô ư? Nhưng ba nào cơ? Ba nào mà có khả năng cứu cô? Mà kệ đi, cô cũng chẳng còn đủ sức lực để suy nghĩ nhiều thế. Giờ phút này cô chỉ biết là mình vừa được ai đó bế lên rất dịu dàng, mà cô lại chẳng cảm nhận được chút ý định xấu nào, trực giác cô mách bảo rằng cô cứ tựa đầu vào vai ông đi, thật sự cô đã quá mệt mỏi rồi.
Dương Tiễn thấy con gái mình gục đầu vào vai mình như thế lại vừa vui vừa đau xót không thôi. Ông rất vui khi thấy con gái an tâm ỷ lại mình, đồng thời cũng rất đau lòng con bé đã phải trả qua quá nhiều gian nan trắc trở rồi.
Thật ra trong tình huống này Dương Tiễn cũng không biết phải làm gì để cứu sống Khiết Tử Tịnh cả, tình trạng của con gái ông thế này không hẳn là do tên nhãi kia hành hạ cũng không phải do vừa mới bị sảy thai mà là do cái vầng hào quang cùng cái luồng thiên khí đang không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể cô một cách mạnh mẽ kia. Hình như Dương Tiễn biết phải tìm đến ai rồi, một người mà ông cũng không mấy thân thiện lắm, nhưng trong tình cảnh này thì chỉ có người ấy mới giúp được mà thôi.
Dương Tiễn lại sử dụng chiêu dịch chuyển như lúc này, chỉ trong một cái chớp mắt mà đã đến ngay Tây Hải Long Cung. Nhưng một đường đến gặp Tây Hải Long Vương – Ngao Nhuận lại không thuận lợi như lúc ông dịch chuyển xuống phàm giới. Bởi vì bằng chứng chính là vừa bước đến cửa thì hai cha con đã phải đối mặt với hàng trăm người cùng canh giữ cửa trước. Họ yêu cầu ông rằng phải đợi họ bẩm báo với Long Vương thì mới được vào.
Đúng là những chàng lính có phép tắc. Nhưng chấp thuận phép tắc nghiêm ngặt quá lại thành ra tàn nhẫn, nếu không, làm sao họ có thể thấy con gái bé nhỏ của ông thương tích đầy mình thế này còn phải bắt con bé chờ bọn họ đi bẩm báo mới được vào? Nhưng ngần ấy người thì cũng chỉ là bọn tép riu thôi, số lượng thì làm sao có thể thắng được chất lượng nổi chứ. Ai cản tới đâu, ông đánh tới đó.
Người cản cứ việc tới, chỉ cần một giây sau là sẽ được văng ra phía xa hàng chục mét rồi.
Tuy mất hơi nhiều thời gian hơn dự kiến, vì vốn dĩ Dương Tiễn không nghĩ rằng bọn lính gác ở Tây Hải Long Cung lại đông như thế, cứ hết nhóm người này lại đến nhóm người khác, thay phiên nhau chạy ra cản đường ông. Nhưng đương nhiên là điều đó cũng chẳng làm ông chật vật hơn tí nào, đến một thì đánh một, đến một trăm thì đánh một trăm, xưa nay Dương Tiễn sống không sợ trời không sợ đất cũng chả sợ ai. Có chăng một điều hoặc một ai đó khiến Dương Tiễn sợ đến thất thố, có lẽ chỉ có một là Ngao Thốn Tâm, người vợ quá cố của ông, hai là cô con gái bé nhỏ thân thương ông vừa tìm lại được sau nhiều năm thất lạc này đây. Nghĩ thế càng làm Dương Tiễn gấp gáp hơn phi thẳng đến cung điện.
Rầm!
Nhị Lang Thần đầu đội trời chân đạp đất, xưa nay thích dùng giáo gươm chiến đâu hoặc tệ hơn cũng dùng tay không. Còn cảnh tượng ông dùng chân đạp nát cửa cung điện của vị vua đứng đầu một mảnh biển Tây này thì đúng là có hơi lạ.
Tây Hải Long Vương lúc này đang nhàn nhã phê duyệt sổ sách cũng giật mình quay sang nhìn Dương Tiễn với ánh mắt đầy khó hiểu.
Nếu giờ phút này Khiết Tử Tịnh còn tỉnh táo, nhất định cô sẽ phải cảm thán một câu, thần đúng là thần, dù có trải qua bao nhiêu năm thì cốt khí và ngạo nghễ ăn sâu vào trong máu thịt cũng không thể bị thời gian làm cho phai nhoà được.
Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận lúc này cũng mặc lên người một bộ y phục đơn giản màu trắng, tóc dài đã có chút ngả sang màu muối tiêu cũng được búi lên như Dương Tiễn. Phải chăng những người, hay là những vị thần, khi lớn đến một độ tuổi nhất định nào đó thường sẽ có phong cách ăn mặc giống nhau ư? Gương mặt ông trông có vẻ hơi tiều tụy, có lẽ là vết tích từ cái chết của con gái cưng của ông để lại và dần dần khắc sâu hơn. Nhưng thần thái và khí chất ông mang đến cho mọi người xung quanh lại làm cho ông trông như một trưởng bối nghiêm khắc tốt bụng. Đặc biệt là những vết sẹo của năm tháng để lại trên bàn tay ông như một lời khẳng định rằng đôi tay này đã cứu qua không biết bao nhiêu người rồi.
Dương Tiễn cũng không rõ ông ta có thật sự tốt bụng và nhân hậu với người khác không. Nhưng chắc chắn một điều ông già này chẳng ưa ông tí nào. Vì dù đã biết rõ chân tướng mọi việc, hay dù thời gian có trôi qua lâu thế nào thì ông ta vẫn luôn cho rằng Dương Tiễn là kẻ gây ra cái chết của Ngao Thốn Tâm, người vợ hiền hậu của Nhị Lang Thần và cũng là con gái bảo bối của Tây Hải Long Vương.
Biết thừa Ngao Nhuận sẽ không thể cho mình một ánh mắt tốt, Dương Tiễn cười hì hì vừa định mở lời trước thì lại nghe tiếng trách móc vang lên...
“Không biết Nhị Lang Thần đại nhân đích thân đến chốn nhỏ bé này làm gì?”
“Long Cung này không có chỗ để tiếp đón người trọng đại như Nhị Lan Thần đại nhân đâu.”
Long Vương vẫn cứ giữ cái vẻ đạo mạo lịch sự giả tạo ngoài mặt đó đối với Dương Tiễn, cho đến khi nghe báo cáo về tình hình bên ngoài thì ông ta mới bắt đầu lộ ra thái độ chân thật trong lòng:
“Chậc, đã biết rõ không được hoan nghênh, còn dám dùng loại phương thức gây náo loạn tàn phá xung quanh để tiến vào đây.”
“Gan càng ngày càng to ra nhỉ.”
“Biến đi.”
Dương Tiễn mặt không biểu tình, lặng im lắng nghe chỉ trích của Ngao Nhuận. Phải đến khi ông im lặng, Dương Tiễn mới quỳ xuống, trên tay vẫn bế Khiết Tử Tịnh, thành khẩn lên tiếng, “Xin người hãy giúp con cứu đứa bé này. Cô bé là người thân cuối cùng của con, là đứa con đầu lòng của con và Thốn Tâm, là cháu ngoại của người. Con cầu xin người, con có thể trả mọi giá, làm ơn hãy cứu con bé.”
Vì Khiết Tử Tịnh đã bị thương rất nặng nên Dương Tiễn không dám buông cô xuống, nếu không ông đã dập đầu ba cái rồi.
Thật ra mọi chuyện vẫn luôn trong dự liệu của Dương Tiễn, kể cả lời nói lạnh như hầm băng tiếp theo của Ngao Nhuận.
“Không, mời ngài rời đi cho.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT