“Giờ em mới để ý, cậu thanh niên này là ai vậy?” - Khiết Tử Tịnh sau khi đã lấp đầy kha khá cái dạ dày nhỏ của mình, cô mới chỉ tay vào người thanh niên đang đứng đằng sau hắn, cô hỏi.
“À, quên không giới thiệu cho em. Cậu ta là Thần Tư Viễn, bắt đầu từ hôm nay cậu ta sẽ là hộ vệ của em, cậu ta sẽ bảo vệ em 24/24.” - Diêm Thừa Ngạo hướng tay về phía người thanh niên kia rồi giới thiệu ngắn gọn.
“Chào phu nhân, sau này xin người chiếu cố.” - Thần Tư Viễn lễ phép cúi đầu 90 độ, cậu nói.
“Hộ vệ? Em không cần, tại sao tự nhiên lại tìm hộ vệ cho em?” - Khiết Tử Tịnh nhíu mày nói. Cuộc sống cô đang yên đang lành, có một mình tên phiền phức Diêm Thừa Ngạo là đủ rồi giờ tự dưng lại có thêm một tên hộ vệ lúc nào cũng kè kè bên cạnh.
“Tất nhiên là để bảo vệ em rồi. Tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng quên em đang là phu nhân của Diêm đại thiếu gia tôi đây, cũng chính xác em đang là Đệ Nhất phu nhân của Âm Phủ, không có một người phụ nữ nào trên cơ em hết, em là quyền lực nhất rồi. Vì vậy nên bố trí hộ vệ cho em cũng là lẽ đương nhiên thôi.” - Diêm Thừa Ngạo thản nhiên nói.
Khiết Tử Tịnh thoáng chốc cứng họng không nói được gì, hắn ta nói cũng có lý, dù sao thì hiện tại cô cung là bậc mẫu nghi, có vài ba tên hộ vệ cũng là lẽ thường tình. Nhưng hiện tại đã là thế kỉ 22 rồi, còn có mấy thứ phép tắc cổ xưa thế tồn tại sao?
“Không được đâu, nghĩ lại mấy hôm nữa em sẽ phải đến trường học nốt khoá học. Dẫn theo cậu ta sẽ phiền phức, em chỉ muốn được trải qua cuộc đời sinh viên an lành thôi.” - Khiết Tử Tịnh vẫn không chịu từ bỏ, cô nói tiếp. Mấy ngày nữa là cô dự định sẽ quay lại trường học sau những ngày mất hút để tiếp tục hoàn thành khoá học, thật ra cô cũng không cần thiết phải học hành làm gì cho mệt vì dù sao cô cũng đã chết rồi mà, chủ yếu cô đi học vì do ở nhà quá chán mà thôi.
“Chuyện này em yên tâm đi, cậu ta sẽ không xuất hiện khi nào tình thế thật sự cấp bách.” - Diêm Thừa Ngạo nháy mắt với cô một cái rồi nói tiếp, đương nhiên là hắn đã tính đến chuyện này rồi vì dù sao hắn cũng là người đã đồng ý cho cô đi học trở lại rồi mà.
“Chậc.” - Khiết Tử Tịnh chịu thua, cô không còn lời nào để phản biện lại nữa. Tuỳ đấy, hắn ta muốn làm sao thì làm chỉ cần không ảnh hưởng đến đời sống sinh viên yên bình của cô là được rồi.
“Vả lại, cậu ta có tài lắm đấy. Có thể biến hình đủ thứ, nói không ngoa chứ cậu ta chính là đệ tử ruột của Tôn Ngộ Không.” - Diêm Thừa Ngạo nói tiếp.
“Thật ư? Thần Tư Viễn, cậu thật sự là đệ tử của Tôn Ngộ Không à?” - Nghe hắn nói vậy, đôi mắt của Khiết Tử Tịnh sáng long lanh, cô háo hức nhìn vào mắt Thần Tư Viễn mong chờ câu trả lời của cậu ta.
“D-Dạ vâng ạ, thần đã theo học sư phụ từ mấy trăm năm trước đây.” - Thần Tư Viễn lúng túng trả lời, cậu không biết phải đáp lại ánh mắt long lanh kia của phu nhân sao cho hợp tình hợp lý nữa, vừa nói cậu vừa mang theo một chút sợ sệt lén nhìn Diêm Thừa Ngạo, sau khi đã chắc chắn rằng hắn không hề có phản ứng tức giận gì thì cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Tuy thần không đa tài được như sư phụ, nhưng thần cũng có thể biến được vài trò hay. Nếu phu nhân thích thì hôm nào đó thần có thể biểu diễn cho người xem.”
“Được thôi, ta rất mong chờ.” - Khiết Tử Tịnh khẽ gật đầu nói, ánh mắt cô dò xét một lượt từ trên xuống dưới Thần Tư Viễn, trông cũng không tồi. ——————
Mấy ngày này, cuộc sống vợ chồng của Diêm Thừa Ngạo cùng Khiết Tử Tịnh đang ở trong giai đoạn cực kỳ hạnh phúc, tình nồng ý đậm. Cũng chẳng mấy chốc đã đến lúc Khiết Tử Tịnh phải quay lại trường học, hôm nay chính là ngày đầu tiên:
“Phu nhân à, em đừng đi có được không? Huhu, anh nhớ em lắm.” - Diêm Thừa Ngạo lúc này đang mặt dày ôm lấy chân Khiết Tử Tịnh không cho cô rời một bước, hắn vừa khóc huhu vừa khổ sở nói.
“Buông ra.” - Khiết Tử Tịnh bất lực nhìn người đàn ông dưới chân mình, hắn thế này đã được hơn 10 phút rồi, nếu cứ tiếp tục e rằng cô sẽ muộn học mất.
“Không chịu, không cho em đi đâu hết.” - Diêm Thừa Ngạo lắc đầu, nũng nịu nói.
“Chúng ta đã giao kèo rồi, anh nhớ không?” - Khiết Tử Tịnh day day trán, trong tình huống như thế này cô không biết phải làm sao nữa.
“Kèo nào thì anh không nhớ nhưng anh chắc chắn là nhớ em.” - Diêm Thừa Ngạo vẫn không chịu buông, hắn thậm chí còn ôm chặt hơn.
“Anh đừng có bốc phét. Thôi thì thế này, em cho phép anh đưa và đón em đi học. Được không?” - Khiết Tử Tịnh cũng hết cách, đến nước này cô đành phải thoả hiệp với hắn thôi. Thế là cô cúi xuống nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh, sau khi xác nhận được có vẻ hắn khá thích đề nghị này thì cô tiếp tục nói tiếp bằng giọng nũng nịu: “Chả là em... em nghĩ rằng được chồng đưa đi học thì sẽ oai lắm.” Nói xong thì gương mặt cô đỏ ửng lên vì ngượng ngùng.
Nghe Khiết Tử Tịnh nói xong, khuôn mặt Diêm Thừa Ngạo ngơ ngác cứ như không tin vào tai mình ấy. Nhưng lại nhìn đến khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu ấy của cô, hắn liền lập tức buông chân cô ra, cũng không biết bằng cách nào mà chỉ vài giây sau là hắn đã có mặt ở bên cạnh chiếc xe hơi và đã mở cửa chào đón vị phu nhân đáng yêu của mình lên xe, hắn lịch thiệp nói: “Mời phu nhân lên xe, hôm nay ông xã của em sẽ đưa đón em đến trường.”
“Cảm ơn ông xã của em.” - Khiết Tử Tịnh bước lên xe, còn không quên đặt lên má hắn một nụ hôn nhẹ. Trong lòng cô khẽ cười khuẩy, chả nhẽ cô đây mà không biết cách đối phó với tên khốn Diêm Thừa Ngạo này hay sao. Dăm ba mấy chuyện này chỉ là muỗi thôi.
Diêm Thừa Ngạo được vợ hôn, hắn vui sướng nhảy chân sáo lên xe. Sau đó chiếc xe phóng như bay rời khỏi căn biệt thự sang trọng, hướng đến ngôi trường mà Khiết Tử Tịnh đang theo học.
“Anh vừa phát hiện ra, dạo này em bạo dạn quá.” - Sau khi đến nơi, Diêm Thừa Ngạo vừa dừng xe, vừa đăm chiêu nói.
“Do anh tưởng tượng thế thôi.” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi, thoạt cô định mở cửa xe để đi xuống thì hắn đã kịp giữ tay cô lại và kéo cô về phía mình.
“Ưm...” - Khiết Tử Tịnh bị Diêm Thừa Ngạo cưỡng hôn, cô còn không kịp thốt lên lời huống chi là phản kháng. Cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích, tên khốn biến thái này khỏe khủng khiếp.
Vài phút sau, hắn mới chịu buông cô ra. Hắn khẽ xoa đầu người phụ nữ đang đơ ra với khuôn mặt đỏ như trái gấc kia, khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, phu nhân học vui vẻ. Tan học anh sẽ đến đón em.”
“Hehe.” - Về phần Diêm Thừa Ngạo, hắn vừa xoa xoa chỗ bị véo vừa nhìn bộ dạng luống cuống của cô mà không khỏi bật cười. Khiết Tử Tịnh thật đáng yêu. Hắn tự hỏi, từ khi nào mà hắn lại thấy cô đáng yêu đến như thế nhỉ? À, hắn cũng tự trả lời luôn: Từ lần đầu gặp mặt.
Lần đầu nhìn thấy Khiết Tử Tịnh, hắn chỉ đơn giản cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp đến nỗi mà hắn muốn đem về làm người tình, nhưng chỉ đến thế thôi. Việc hắn mang cô về làm phu nhân của hắn cũng chỉ là do chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đơn giản là vì hắn không muốn bị phụ vương phát hiện ra chuyện đó và dạy dỗ hắn. Mặc dù sau này phụ vương hắn cũng đã phát hiện ra rồi, nhưng càng ngày hắn lại càng cảm thấy cô
gái nhỏ nhắn ấy thật thú vị, cô ấy càng ngày càng quyến rũ hắn thêm nữa, đến mức hắn bây giờ không muốn rời xa cô gái nhỏ ấy nửa bước. Hắn, muốn yêu cô và cũng muốn được cô yêu.
Diêm Thừa Ngạo khẽ nở nụ cười thoả mãn rồi lái xe đi thẳng, hắn sẽ lên kế hoạch để khiến Khiết Tử Tịnh bảo bối của hắn chính miệng nói yêu hắn. Nghĩ vậy, hắn lại đặt tay lên môi, hồi tưởng lại cảm giác ban nãy.
“Mềm thật.” - Hắn lẩm bẩm, lại còn ngọt. Hương vị của cô quả nhiên là mỹ vị nhân gian, cực phẩm. Ăn rồi là sẽ muốn ăn mãi, không thể nếm qua được món khác nữa rồi.
Về phần Khiết Tử Tịnh, cô mang theo gương mặt đỏ ửng bước vào trường. Thật là, tên khốn ấy nghĩ gì thế không biết chứ, hết nói nổi mà. Bất giác cô đặt hai ngón tay nhỏ lên môi mềm, xoa xoa mấy cái, rồi lại cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Công nhận, là cũng thích thật...
“Tiểu Tịnh!!!” - Bạch Duệ từ đằng xa gọi lớn, y giơ tay cao lên rồi vẫy vẫy tay ra hiệu.
“Tiểu Duệ!!!” - Khiết Tử Tịnh nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, thì cũng theo phản xạ mà hướng mắt nhìn về phía tiếng gọi được phát ra, sau khi xác nhận được người vừa gọi mình chính là Bạch Duệ, cô vội vã chạy về phía y.
“Sao thế? Mặt cậu đỏ ửng như trái cà chua ấy?” - Bạch Duệ bật cười nhìn bộ dạng mà y chưa từng thấy này của Khiết Tử Tịnh.
“Mình sẽ kể cho cậu nghe, ban nãy mình... mình bị... tên... tên...” - Khiết Tử Tịnh thở hồng hộc vì mệt, cô ấp úng nói.
“Vào tiết được mấy phút rồi, hai em làm gì ở đây thế? Sao không vào lớp đi?” - Từ phía sau hai người họ, một giọng nói đàn ông vang lên xen ngang những gì Khiết Tử Tịnh định nói.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khiết Tử Tịnh vội vã quay đầu lại nhìn người đàn ông, cô khẽ mỉm cười nói: “A anh Dận Kỳ, lâu lắm không gặp anh. Bọn em chuẩn bị vào lớp đây, còn anh thì sao?”
“Anh cũng chuẩn bị đây. Hôm nay có người đưa em đến trường à?” - Dận Kỳ mỉm cười hỏi.
“Vào lớp thôi, muộn rồi. Chào đàn anh, bọn em đi trước.” - Bạch Duệ nói xong liền ngay lập tức kéo tay Khiết Tử Tịnh đi thẳng, không cả để cô có thời gian trả lời câu hỏi của Dận Kỳ. Để lại anh ta một mình bơ vơ không kịp load chuyện gì.
“A, từ từ... Bạch Duệ cậu sao thế?” - Khiết Tử Tịnh bị kéo đi, cũng mất mấy giây mới lấy lại được ý thức, cô hoang mang hỏi.
“Mình không thích hắn ta.” - Bạch Duệ lắc đầu nói, từ lâu y đã biến Dận Kỳ có một ý đồ gì đó không tốt với bảo bối của y rồi, chính vì vậy y vẫn luôn cảnh giác với anh ta.
”Mồ, có sao đâu mà. Cậu lo lắng quá rồi.” - Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài nói, Bạch Duệ từ trước đến nay vẫn như vậy. Lúc nào cũng lo lắng thái quá cho cô hết.
“Cộp” - Bỗng, âm thanh của một quyển sách vừa đập vào đầu Khiết Tử Tịnh vang lên, cả Bạch Duệ lẫn Khiết Tử Tịnh cũng ngơ ngác mà nhìn lên thân ảnh cao lớn vừa ngang nhiên đập quyển sách vào đầu Khiết Tử Tịnh như thế.
“Giáo... giáo sư...?????!!!!”
“Hả? Người này mà là giáo sư á??!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT