Trong căn phòng tiệc rực rỡ sắc vàng, Nguyễn Đào Yêu khoác tay Đan Kình Hạo đi vào trong, dường như cặp mắt của cô không đủ đến ngắm nghía hết toàn cảnh. Lần tham gia tiệc tùng trước là do cái tên háo sắc kia dắt cô theo, bây giờ không ngờ cô lại khoác tay Đan Kình Hạo, quả nhiên ông trời đối xử với cô không tệ chút nào.
Đan Kình Hạo mặc bộ đồ tây xám bạc, phối với cà vạt đỏ rượu, làm tôn lên gương mặt điển trai của anh, trông Đan Kình Hạo hết sức khôi ngô tuấn tú. Bởi vì Nguyễn Đào Yêu mặc váy dài quét đất nên dáng đi vô tình trở nên tao nhã, nhưng đối với người quen đi giày thể thao như cô, làm sao có thể đi nổi đôi giày cao đến mức này, cho dù là đôi giày cao gót mà cô đi mấy hôm trước cũng chỉ có 5 cm mà thôi.
"Đan Kình Hạo, anh đi chậm một chút đi, tôi đi giày cao gót không quen." Nguyễn Đào Yêu thì thầm với anh.
Đan Kình Hạo âm thầm thở dài trong lòng, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng bước chân đã thả chậm lại.
"Lát nữa không được đi lung tung, phải ở bên cạnh tôi đấy." Giọng nói của Đan Kình Hạo lạnh lùng như nước, ở nơi này, anh không thể một tay che trời như lúc ở thành phố C. Nếu như Nguyễn Đào Yêu gây ra tai họa gì, chưa chắc anh có thể bảo vệ an toàn cho cô.
"Tổng giám đốc Đan đại giá quang lâm, thất lễ rồi, không thể nghênh đón anh từ xa." Một người đàn ông tóc bạc trắng cười ha hả ra đón tiếp anh, nhiệt tình ôm Đan Kình Hạo, tựa như bậc bề trên trong nhà đã lâu không được gặp con cháu vậy.
"Cụ Hứa, sao dám để cụ ra đón tôi chứ." Trên khóe môi Đan Kình Hạo nở nụ cười mỉm thương mại, trông anh hết sức ngọt ngào, khiến cho người khác yêu thích mình.
Nguyễn Đào Yêu âm thầm chửi mắng trong lòng: Không đi Tứ Xuyên học cách đổi mặt, đúng là đã uổng phí một tập tài liệu hay.
"Cô đây là?" Ánh mắt của ông cụ nhìn Nguyễn Đào Yêu cứ như muốn phát sáng đến nơi, khiến cho Nguyễn Đào Yêu có cảm giác mình bị một con sói đói nhìn chòng chọc, trong lòng thầm thấy khó chịu.
Đây đúng là bản tính của người đàn ông.
Đan Kình Hạo muốn đánh ông già này vài ngàn, ngàn vạn cái, cái lão già sống mãi không chịu chết này, người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám dòm ngó, chê mình sống lâu quá đúng không? Nhưng nụ cười trên gương mặt lại có vẻ lịch sự và nho nhã hơn bao giờ hết: "Đây là thư ký của tôi, Nguyễn Đào Yêu."
Ông cụ Hứa là người có tiếng nói trong cả hai giới hắc bạch ở Hồng Kông, mặc dù Đan Kình Hạo không đến nỗi sợ hãi ông ta, nhưng dù gì xét trên vai vế, anh vẫn đứng dưới ông ta, chỉ có thể lễ phép với ông ta, chứ bằng không, nếu anh không cẩn thận để lọt vào tai Tần Ly, khó tránh khỏi bị bà cằn nhằn một phen.
Đan Kình Hạo vô cùng nham hiểm, nhưng anh lại không làm gì được Tần Ly, hiện giờ lại có thêm Nguyễn Đào Yêu, lần nào cũng có thể làm anh tức muốn giậm chân. "Cô Nguyễn xinh đẹp thật." Ông cụ Hứa giơ tay Nguyễn Đào Yêu lên một cách tao nhã, đôi môi của ông ta chậm rãi đặt xuống ịn lên mu bàn tay của cô.
Tiếng lòng Nguyễn Đào Yêu kêu gào như muốn vỡ tung lồng ngực, nhưng dù gì cũng đã từng làm một dưới trướng cái tên không phải người như Đan Kình Hạo một thời gian, làm sao đến cười vờ vĩnh cũng không biết được kia chứ? Cô đã học thành thạo lúc ở cạnh anh ta rồi!
"Cảm ơn cụ Hứa khen ngợi." Giọng nói của cô ngọt ngào như muốn vắt ra mật, Đan Kình Hạo đứng cạnh bên không khỏi khẽ run rẩy.
"Được, được lắm, tổng giám đốc Đan, đợi lát nữa có thể ôn lại chuyện cũ, dắt theo cô thư ký nhỏ của cậu nữa đấy nhé." Rõ ràng ông cụ Hứa có ý đồ khác.
"Nhất định rồi, nhất định rồi." Nụ cười của Đan Kình Hạo không bớt tươi đi chút nào.
Đợi đến khi ông lão bỏ đi, bàn tay Nguyễn Đào Yêu đã nhéo phần thịt ở eo Đan Kình Hạo thành 180 độ. Cô cắn răng nghiến lợi nói: "Đan Kình Hạo, anh sẽ không muốn tặng tôi cho ông già đó chứ." Có là đồ ngốc cũng nhìn ra được, ông già đó nhìn cô chăm chú, cho dù cô ngốc đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng đến nỗi không biết ánh mắt ông ta nhìn cô như sói đói nhìn mồi, rực lên vẻ thèm khát.
Đan Kình Hạo âm thầm chịu đựng đau đớn, lần này đầu óc cô ta nhanh nhẹn thật, nhưng mà nhanh nhẹn quá, nhanh đến mức quá đáng luôn rồi!
"Em cảm thấy tôi thiếu tiền xài hay thiếu mối làm ăn đây? Cần em đi nịnh bợ ông ta à?"Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét đến người Nguyễn Đào Yêu: "Cho dù có tặng, cũng sẽ kiếm hàng chất lượng thượng thừa, biết hầu hạ đàn ông để tặng.”
Nguyễn Đào Yêu vừa nghe thấy mình được an toàn, trái tim đang căng thẳng bèn dịu xuống, ngập ngừng giây lát rồi mới hiểu được ý tứ trong câu nói của Đan Kình Hạo, thế là càng mạnh tay hơn: "Đan Kình Hạo, anh muốn chết à?"
Vào giây phút này, Nguyễn Đào Yêu hoàn toàn quên mất sự thật rằng mình là thư ký riêng của Đan Kình Hạo, nếu như cô nhớ đến, nhất định sẽ khóc lóc thảm thương, quỳ gối xuống mặt đất cầu xin Thượng Đế, khiến Đan Kình Hạo quên hết mọi hành vi của mình trong buổi tối ngày hôm nay, cô tình nguyện giảm thọ mười năm!
Trong buổi tiệc của giới thương nhân, đương nhiên có không ít ngôi sao nữ đang nổi tiếng, rất nhiều người trong giới giải trí đều chen lấn muốn được tham gia vào buổi tiệc này, nếu như may mắn câu được đại gia, vậy thì nửa đời sau không cần phải lo lắng gì nữa.
Đan Kình Hạo phải giữ chặt tay người bên cạnh, mới có thể khiến cô không giãy giụa, không màng mặt mũi mà muốn chạy đi xin chữ ký. Rõ ràng người nào đó đã không kiềm chế nổi nữa, muốn bùng nổ rồi: "Nguyễn Đào Yêu, nếu như em còn dám lớn tiếng kêu gào muốn xin chữ ký nữa, tôi sẽ rút lưỡi em ra!" Một người luôn bình tĩnh giải quyết mọi chuyện như Đan Kình Hạo, cũng có thể bị một kẻ mới vô nghề làm cho tức muốn bốc khói, nếu để cho Lữ Kiêu biết chuyện này, cậu ta lại còn không cười đến rớt cả răng ra à?
Nguyễn Đào Yêu lập tức bụm chặt miệng mình lại, người đàn ông nói được làm được, lòng dạ anh ta hết sức độc ác!
Nhân viên phục vụ mang rượu vang đỏ lên cho bọn họ, Nguyễn Đào Yêu vừa mới cầm ly lên đã bị Đan Kình Hạo cản lại, anh khe khẽ nói bên tai cô: "Chẳng phải người có thai không được uống rượu sao?"
Nguyễn Đào Yêu sững sờ, vành mắt lập tức cảm thấy nóng hôi hổi, hóa ra anh ta vẫn còn nhớ việc mình có thai cớ đấy!
"Vậy mà anh còn bắt tôi chạy đông chạy tây từ sáng đến tối à?" Nguyễn Đào Yêu trút hết cơn giận được tích lũy mấy ngày nay ra, vành mắt cô nong nóng là vì tức giận, muốn chửi mắng người khác!
Câu nói của cô làm Đan Kình Hạo nghẹn lời, anh tức đến xanh cả mặt. Một cô thư ký không chạy đến chạy lui, lẽ nào muốn để anh cung phụng như bồ tát à? Buồn cười! Đan thị cũng không đến nỗi chèn ép thai phụ, nhưng cũng không phải là cơ quan từ thiện đâu!
"Vậy thì xin hỏi, thư ký Nguyễn, em có bị động thai bao giờ chưa?" Đan Kình Hạo có công phu cao cường, anh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ đeo mặt nạ đó của mình, nụ cười đã lâu không gặp ấy làm sống lưng Nguyễn Đào Yêu lạnh lẽo.
Sao cô cứ cảm thấy nụ cười của anh ta lạ ghê?
Nguyễn Đào Yêu lập tức bày gương mặt thỏ trắng nhỏ ngây thơ của mình ra: "Đâu có, đâu có đâu nè." Đan Kình Hạo, dù gì đi nữa thì con trai anh cũng nằm trong bụng tôi, nếu như anh ta chọc tức cô, hừ... .
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
"Cô gái kế bên tổng giám đốc Đan là ai vậy nhỉ? Chưa từng gặp mặt bao giờ." Từ sau khi bước chân vào đây, Đan Kình Hạo đã trở thành con mồi bị vô số cô chiêu, nghệ nhân và ca sĩ nhắm đến, hơn nữa việc anh ra tay hào phóng đã là bí mật công khai rồi, chỉ cần cưa được anh, mặc dù không thể trở thành vợ của chủ tịch hội đồng quản trị được, nhưng tùy tiện có được một tòa biệt thự, hay một chiếc xe thể thao là chuyện dễ như trở lòng bàn tay thôi.
"Chắc là người tình mới của anh ấy chứ gì, cô cũng biết tần suất đổi người tình của anh ấy cao đến mức nào mà."
"Nhưng mà, so với mấy cô gái trong những vụ bê bối của anh ấy trước đó, thì nhan sắc của cô ta bình thường quá.
Nguyễn Đào Yêu siết chặt nắm tay, lúc định quay sang gào lên: Ê, mấy bà tám kia, lúc buông chueyện về người khác thì có thể đừng để người trong cuộc nghe phải hay không vậy! Nói xấu sau lưng người ta thì cũng phải có nguyên tắc nghề nghiệp chứ?!
Lúc Nguyễn Đào Yêu nổi giận, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng: "Tổng giám đốc Đan, đã lâu không gặp."
Nguyễn Đào Yêu quay đầu nhìn lại, đôi mắt nai con của cô trở chợt đờ ra. Người đấy là một cô gái xinh đẹp, trên dáng người yểu điệu của cô ta mặc bộ lễ phục đỏ rực, cổ áo khoét sâu, mặc dù gương mặt tinh tế ấy được trang điểm đậm nhưng vẫn không che giấu đôi mắt sáng lấp lánh, lông mày mảnh như cành liễu, đôi mắt hoa đào chứa chan nét dịu dàng, khen cô ta đẹp hơn cả tiên nữ trên trời cao cũng không có gì quá đáng cả.
Người con gái ấy là Tô Vy, nữ minh tinh đang phát triển sự nghiệp tương lai ở Hollywood, có giá trị cao nhất hiện nay. Giới giải trí vẫn luôn nói rằng, cô là người phụ nữ Châu Á đẹp nhất trong vòng 50 năm nay. Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, đúng là danh bất hư truyền, đừng nói đến đàn ông, đến cả con gái như Nguyễn Đào Yêu cũng đã say mê đắm đuối, không biết lối về nữa rồi.
Cái tên ngựa đực như Đan Kình Hạo lại không hề có hứng thú gì với Tô Vy cả, chỉ thơ ơ lên tiếng: "Ừm." Không phải cô ấy đang quay phim ở Hollywood sao? Sao đột nhiên lại chạy đến Hongkong thế này. Trong lòng Đan Kình Hạo vô cùng phiền muộn, vốn dĩ tâm trạng anh đã không lấy gì làm vui vẻ, bây giờ lại càng u ám hơn.
Nhưng Nguyễn Đào Yêu hoàn toàn không nhận ra gì cả, thấy thần tượng đứng trước mặt mình, thử hỏi có người bình thường nào không kích động kia chứ, huống hồ gì, Nguyễn Đào Yêu kém hơn cả người bình thường.
"Cô đây là?" Tô Vy nhìn Nguyễn Đào Yêu đang ngồi bên cạnh Đan Kình Hạo, cảm giác rối ren thoáng hiện lên trong mắt cô ta.
Kém hơn người bình thường một bậc.
"Bạn gái tôi." Đan Kình Hạo cũng lười giới thiệu bọn họ với nhau, dù sao đi nữa chuyện anh và Nguyễn Đào Yêu kết hôn cũng được giữ bí mật, để bọn truyền thông biết thì không phải chuyện gì tốt.
Nguyễn Đào Yêu đang hớn ha hớn hả, hoàn hoàn không để ý thấy đến tên của mình mà Đan Kình Hạo còn không giới thiệu, cô vui vẻ chìa tay ra, giọng hết có vẻ hết sức kích động: "Tô Vy, tôi là người hâm mộ trung thành của chị đó, tôi vẫn luôn rất thích chị!"
Người đẹp lại sững sờ, rồi chậm rãi bình tĩnh trở lại, nở nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành: "Bạn gái của tổng giám đốc Đan thích xem phim của tôi là vinh hạnh của tôi rồi." Mặc dù cô ta nói như vậy, nhưng đôi mắt đẹp đẽ và nóng bỏng ấy vẫn nhìn Đan Kình Hạo chằm chằm. Anh chỉ lạnh lùng uống rượu vang đỏ.
"Chị có thể ký tên lên bộ lễ phục của tôi không?"
"Khụ!" Đan Kình Hạo suýt nữa đã bị sặc rượu muốn chết, rồi anh trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, có ai lại mặc chiếc váy có chữ ký của minh tinh đi dạo hết buổi tiệc không? Phối đồ à? Hơn nữa, cô coi bộ lễ phục này là của mình đó hả, có bán cô cũng không mua nổi đâu!
Đan Kình Hạo tức tối sửa lưng Nguyễn Đào Yêu trong lòng, anh cầm cổ tay mảnh khảnh của cô lên, cố ý bóp mạnh: "Nguyễn Đào Yêu, tôi từng nói với em rằng, không được tùy tiện xin chữ ký!" Cô gái này coi lời anh như gió thổi ngang tai à. Hơn nữa lại đi xin Tô Vy, anh thật sự muốn nôn ra máu mà chết.
Câu nói của Nguyễn Đào Yêu làm Tô Vy kinh ngạc, cô ta sững sờ rồi lập tức bật cười: "Bạn gái của tổng giám đốc Đan hài hước thật."
Nguyễn Đào Yêu vẫn cười ngây ngô.
Rốt cuộc Đan Kình Hạo không nhịn nổi nữa, nói một câu thất lễ với cô ta rồi kéo Nguyễn Đào Yêu đi ra nơi khác. Tô Vy hơi thẫn thờ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông ấy, đã hai năm không gặp anh ấy rồi. Mặc dù cô ta thường xuyên nhìn thấy tin đồn thị phi của anh và những nữ minh tinh khác trên báo, nhưng cô ta biết rằng tất thảy đều không phải là thật. Bây giờ cô ta đã trở về, trở về rồi sẽ tuyên bố chủ quyền.
Một tay Nguyễn Đào Yêu bị Đan Kình Hạo kéo, tay còn lại nâng gấu váy lên, loạng choạng đi theo anh ta: "Ê, Đan Kình Hạo, anh chậm lại tí đi, tôi đi theo không kịp." Cô mang đôi giày cao gót 10 cm, đi đứng vất khó khăn, làm sao có thể theo kịp bước chân Đan Kình Hạo cơ chứ.