Tôn Hùng hiển nhiên cũng không ngờ lúc này Nguyễn Đào Yêu còn nhắc đến chuyện với ông ta nữa, ông ta ngày sững người, nghĩ đến trước khi bữa tiệc diễn ra có đi rút được ít tiền, vì thế trực tiếp rút từ trong túi quần âu ra một xấp, hậm hực đưa cho ném lên mặt Nguyễn Đào Yêu: “Bitch, trả cô tiền! Vốn dĩ muốn cùng cô lên giường xong thì trả, có điều bây giờ ông đây chê cô bẩn, không phiền đến cô nữa!! Ha ha ha!” Điệu cười đắc ý của ông ta vang khắp đại sảnh, khiến mọi người ở đây đều bất giác cau mày.

Loại hình vi này hiển nhiên có chút thô tục. Nhưng ai lại vì một cô gái như thế mà ra mắt chứ? Huống chi loại tình huống này đều là cô không kiểm điểm, tự tìm nấy thôi.

Khi xấp tiền ném vào mặt Nguyễn Đào Yêu đã khiến cô hơi đau, cô cắn môi dưới đến mức rớm máu, cả người cứng ngắc mất nửa ngày mới lấy lại tỉnh táo, đi nhặt từng tờ tiền lên.

Cô cần số tiền này, cho dù nó dùng sự tôn nghiêm để đổi về, cho dù nó làm cô ghê tởm nhưng cô cần phải có.

Hành vi của Nguyễn Đào Yêu khiến tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được, dưới tình cảnh bị người ta nhục mạ như vậy, cô vẫn có thể trấn định nhặt những tờ tiền trên mặt đất đó lên. Cô ngay cả một chút xấu hổ cũng không có sao?!

Những người giàu có đó vây quanh Nguyễn Đào Yêu, giống như đang nhìn một động vật quý hiếm, chỉ chỉ trỏ trỏ với cô, nói những câu khó nghe, những lời chỉ trích, từng chữ từng chữ đều lọt vào tai của Nguyễn Đào Yêu. Chỉ là trên gương mặt tinh tế đó, hàng nước mắt rõ ràng đã nói với mọi người, cô thật sự rất buồn.

Điện thoại trong túi Nguyễn Đào Yêu đột nhiên đổ chuông, nhạc chuông lại là ‘cát tường tam bảo’ khiến Đan Kình Hạo có chút xúc động muốn đụng vào tường. Nguyễn Đào Yêu hoảng loạn rút điện thoại ra, sau khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thì hơi chững lại, sau đó vẫn ấn nút nghe. Còn chưa kịp bên kia nói gì, Nguyễn Đào Yêu bèn bật khóc: “Liên, cứu tớ...”

Dương Liên đang cùng ăn cơm với bạn trai, vốn gọi để báo Nguyễn Đào Yêu tối này không cần khóa cửa, cô ấy không có mang theo chìa khóa. Kết quả vừa nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Đào Yêu, cô ấy không nói hai lời, hỏi địa chỉ rồi trực tiếp xách túi chạy ra, ngay cả bạn trai cũng không nói một lời. Tắt điện thoại, Nguyễn Đào Yêu vừa khóc vừa nhặt tiền. Một chuyện tổn thương như vậy đã khiến Đan Kình Hạo cảm thấy được mà cười khổ.

Hình như tất cả phụ nữ bên cạnh anh đều sẽ ra ám thị với anh là mình muốn tiền muốn xe hay muốn nhà, nhưng Nguyễn Đào Yêu này, nói trực tiếp ở đây là mình muốn tiền nhưng không nhiều. Hơn nữa mấu chốt là cô lại nói trước mắt bao nhiêu người, nếu như là người khác, đa số sẽ chọn cách giả tức giận, ném tiền lại. Không thể không nói, Nguyễn Đào Yêu lại một lần nữa phá vỡ tam quan của Đan Kình Hạo.

Lữ Kiêu không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Đan Kình Hạo, đụng nhẹ vào cánh tay của anh: “Này, lần này cậu sao không làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa?”

Đan Kình Hạo liếc anh ta: “Làm anh hùng nhiều sẽ muốn ngấy, huống chi người đẹp này thật sự không phải món của tôi.”

“Isee. Cậu vừa rồi đã đánh giá số đo ba vòng của cô ấy rồi, thật sự không có hứng thú.” Lữ Kiêu gật đầu đồng tình.

“Cậu có thể đem mấy ngôn ngữ không có giáo dưỡng đó ở trong đầu mà tiêu hóa lại trước khi nói được không?” Đan Kình Hạo biểu thị sự khinh bỉ với người anh em này của mình.

“Mấy lời này cậu không phải đã tiêu hóa qua rồi mới ra nói ra hay sao? Tôi chỉ nhắc lại một chút mà thôi.”

Đan Kình Hạo cười gian xảo: “Cậu ba Lữ, tôi đột nhiên phát hiện phẩm vị của cậu và em gái tôi rất giống nhau, có hứng thú uống trà với em gái tôi không, xem mắt thì sao?”

Sắc mặt của Lữ Kiêu lập tức thay đổi, xin tha thứ: “Tổng giám đốc Đan, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, trong lòng còn lo đại sự, đừng để ý mấy lỗi nhỏ này. Là tôi thối mồm, tôi lập tức biến mất trước mặt cậu, bảo đảm khiến cậu không thấy tâm không phiền.”

Dứt lời, Lữ Kiêu bèn muốn chuồn. Cô chủ Kỷ Thấm xuất hiện đều không nói đạo lý với ai cả. Lữ Kiêu đã bị Kỷ Thấm chỉnh thiếu chút nữa vào bệnh viện tâm thần, cho nên đương nhiên muốn tránh cô ta càng xa càng tốt.

“Đứng lại.” Đan Kình Hạo chậm rãi nhả ra hai từ, nụ cười vẫn không tắt.

Lữ Kiêu biết, anh ta lại gặp xui xẻo rồi.

Khi trên mặt đất vẫn còn một tờ tiền cuối cùng, tay của Nguyễn Đào Yêu bị người ta dùng giẫm lên. Cô không ngẩng lên được, nói: “Thưa ngài, làm phiền nhấc chân lên, ngài giẫm vào tay của tôi.”

Ly rượu sâm banh trong tay của Đan Kình Hạo hơi sóng sánh.

Chân của Tôn Hùng không có nhấc ra, ông ta chỉ ngồi xuống, đem toàn bộ trọng lương trên người dồn vào chân của ông ta: “Nguyễn Đào Yêu, không ngờ cô thích tiền đến mức này. Sớm biết thế tôi sẽ không đưa tiền trước cho cô rồi, dù sao cuối cùng tôi bảo cô làm cái gì thì cô đều sẽ làm, đúng không?”

Tôn Hùng làm như vậy chỉ muốn khiến Nguyễn Đào Yêu phải chịu sự nhục mạ trước ánh mắt của mọi người, kết quả Nguyễn Đào Yêu mặc dù khóc nhưng vẫn như người không có chuyện gì, nhặt hết số tiền đó.

“Ước định của chúng ta chính là tôi cùng ông tham gia bữa tiệc còn cùng ông lên giường một lần thì ông sẽ cho tôi tiền. Cái khác ông còn yêu cầu cái gì nữa?”

“Vậy cô có biết không, thật ra lên giường cũng có rất nhiều yêu cầu?” Giọng điệu của Tôn Hùng thẩm thấu sự dâm đãng.

“Tôi không biết.” Nguyễn Đào Yêu trả lời ngược lại rất mạch lạc.

“Vậy cô có muốn cùng tôi lên giường một lần, sau đó tôi dạy cô?” Nói thật, hương vị của cô gái này ông ta thật sự muốn nếm thử, sớm biết thế đã không kích động như thế, bây giờ còn phải bỏ thêm một lần tiền nữa.

Lần này Nguyễn Đào Yêu không có cúi đầu trả lời vấn đề này nữa, mà ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm Tôn Hùng, đanh thép trả lời: “Không cần, tôi đã đủ rồi.”

Tôn Hùng tức giận, ông ta dùng cánh tay mập mạp giữ chặt cằm của Nguyễn Đào Yêu: “Bitch, loại người như cô còn chê tiền nhiều hay sao?”

“Tổng giám đốc Tôn, làm gì phải cùng cô gái này cãi cọ, hạ thấp thân phận biết bao.” Giọng nói dịu dàng trên đỉnh đầu vang lên, ánh mắt của Nguyễn Đào Yêu khẽ chuyển động, nhìn thấy một gương mặt đẹp trai không thể hình dung được.

Tóc vàng kim mà không lấn át vẻ đẹp trai đó, gương mặt nữ tính, còn có một đôi mắt hồ ly nhìn cái gì cũng có thể phóng điện, ngũ quan dường như giống tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tạo ra, hoàn mỹ không có thiếu điểm. Tai trái của anh ta còn đeo một chiếc khuyên bằng kim cương, phát ra ánh sáng lấp lánh trong đại sảnh. Anh ta mặc vest màu khói, thân hình cao ráo tỏa ra khí chất bất phàm.

Trời ạ, cực đẹp trong số trai đẹp. Nguyễn Đào Yêu tạm thời quên mất hoàn cảnh của bản thân, hai mắt nhìn chăm chú nhìn đàn ông ở trước mắt, hận không thể nhào tới, hét lớn một tiếng: “Anh đẹp trai, tôi nhìn trúng anh rồi!” Nguyễn Đào Yêu ‘không’ có sở thích gì đặc biệt, ngắm trai đẹp chính là một trong số đó. Hơn nữa điểm này thật sự giống với Dương Liên. Đương nhiên, trái tim thuần khiết nhỏ bé của cô vẫn thuộc về anh Thẩm Tống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play