Cố Linh Tê che đi tính toán trong mắt, Thịnh Tình, cô đạt được Đường Cẩn Niên còn không thỏa mãn, lại còn muốn giết tôi!
Nếu đã như vậy, từ giờ trở đi, tôi phải hủy diệt tất cả của cô!
Cha Cố cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy bụng bầu của con gái mình, trên thực tế, Thịnh Tình đột nhiên qua lại thân thiết với nhà họ Cố, cha Cố đều giữ lấy một loại thái độ hoài nghi, ông không ngây thơ vô hại giống mẹ Cố, sẽ cho rằng người người đều có một mặt hiền lành, mỗi người đều là người tốt.
Từ sau khi gả cho cha Cố, mẹ Cố vẫn luôn không có việc làm, bình thường không shopping thì cũng uống cà phê, đánh mạt chược, v.v... cũng không cần đến nơi làm việc như một người đàn ông hay gây gổ đánh nhau như những người phụ nữ khác, mà là được cha Cố chăm nuôi... Dần dần, tuổi tác của bà tăng lên nhưng tư tưởng vẫn dừng lại ở thời thiếu nữ.
Sau khi Đường Cẩn Niên và Thịnh Tình đính hôn, cha Cố từng có ý quan hệ hời hợt với nhà họ Đường, mà Thịnh Tình thì cứ ba rưỡi năm giờ chiều lại hẹn mẹ Cố cùng uống cà phê hay đi dạo phố, mẹ Cố luôn luôn không có bất kỳ phòng bị tâm lý nào, bị Thịnh Tình xoay vòng vòng.
Cha Cố nghĩ thầm, giả như đứa trẻ trong bụng Linh Tê là của Đường Cẩn Niên, như vậy, cái cô Thịnh Tình này quả thực đáng sợ.
Cha Cố thương mẹ Cố sinh con khổ cực, sau khi có Linh Tê cũng chưa từng tiếp tục sinh con!
Mà hôm nay cha Cố lại cảm thấy, nếu lúc đó sinh thêm một đứa nữa, bất kể là con trai hay con gái cũng đều là sự việc tốt, cho dù có một ngày bọn họ già đi, hai đứa trẻ cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, không giống lúc này, Linh Tê gặp chuyện không may nhưng bên cạnh đến một người cũng không có.
Nghĩ đến sau khi Linh Tê mang thai, cha Cố bộn bề công việc, lơ là Linh Tê, mà mẹ Cố vì những lời gièm pha mà cố ý xa lánh Linh Tê, cha Cố cũng có chút không được tự nhiên.
"Linh Tê, con cứ nghỉ ngơi cho tốt, cha đi xem mẹ con."
Linh Tê gật đầu, ước gì cha Cố sớm đi ra ngoài một chút, mặc dù hiện tại cô đang dùng cơ thể Cố Linh Tê, nhưng linh hồn thì không phải, ở lâu trong phòng bệnh, cô cũng không được tự nhiên.
Lúc cha Cố ra ngoài, mẹ Cố đang gọi điện thoại cho cảnh sát, nói con gái mình không sao, đứa trẻ cũng không có việc gì. Hai đứa trẻ đã xảy ra tranh cãi nên bà yêu cầu họ thả Đường Cẩn niên đi.
"Bác trai..." Thịnh Tình đã nhìn thấy cha Cố từ xa, lo lắng hỏi, "Linh Tê không sao chứ?"
Cha Cố không nhìn Thịnh Tình nhiệt tình mà nhìn mẹ Cố vừa mới cúp điện thoại, "Bà mới vừa gọi cảnh sát đấy à?"
"Chồng à, tôi cảm thấy Cẩn niên và Linh Tê chỉ là xảy ra tranh cãi, cũng không phải chuyện lớn gì, đứa trẻ Cẩn Niên cũng là tôi nhìn nó lớn lên, không thể đứng nhìn nó chịu khổ ở nơi đó được..."
Mẹ Cố một mực nghĩ cho Đường Cẩn Niên, quả thực Thịnh Tình nói không sai, Đường Cẩn Niên là thiên chi kiêu tử sao có thể chịu được khổ như thế?
"Hồ đồ..."
Ngay trước mặt Thịnh Tình, cha Cố hạ thấp mặt mũi của mẹ Cố.
"Linh Tê và Cẩn Niên quan hệ nhiều năm, bình thường đừa giỡn thì không sao, nhưng thân là người lớn sao bà có thể xen giữa chuyện của chúng nó như thế? Nếu đã rảnh rỗi buồn chán như vậy, chi bằng về nhà nấu cháo cho Linh Tê đi, bà xem Linh Tê cũng đã mang thai mấy tháng, trên người lại không có chút thịt nào..."
Thịnh Tình cười yếu ớt nói thay cho mẹ Cố, "Bắc trai, bác gái cũng là lo lắng cho Cẩn Niên..."
"Con gái mình mang thai thì không quản, còn rảnh rỗi để ý con người ta?"
Cha Cố lạnh giọng hỏi vặn lại, có lẽ lần nói chuyện với Cố Linh Tê đã để lại ấn tượng trong lòng cha Cố, lúc này nhìn Thịnh Tình, cha Cố càng nhìn càng không vừa mắt.
Mẹ Cố thấy thế thì hơi run rẩy, nhưng nhìn Thịnh Tình bị ấm ức sắp khóc thì đột nhiên tức giận, "Ông này, ông hung dữ với Thịnh Tình làm gì? Khoảng thời gian Linh Tê mang thai này, còn chẳng phải là Thịnh Tình chăm sóc nó..."
"Vậy thì thật là cảm ơn."
Cha Cố nói một tiếng cám ơn, một tiếng tạ ơn lại khiến Thịnh Tình có một loại cảm giác không tốt lắm, chẳng lẽ nói, Cố Linh Tê thật sự có một đêm ký ức như vậy?
"Bác trai, bác quá khách sáo rồi, Cẩn Niên xem Linh Tê là em gái, vậy đương Nhiên Linh Tê cũng là em gái cháu."
Thịnh Tình ngọt miệng dỗ người khác, nếu không thì trước đây cũng đã không lừa mẹ Cố xoay vòng vòng.
Cha Cố đè ép tức giận trong lòng, "Thật xem như em gái thì đã không ra tay ác như vậy, quên đi, Linh Tê là con gái duy nhất của tôi, không có đứa con trai hay con gái khác nào hết, loại xem như em gái này, vẫn là thôi đi!"
Cha Cố nói xong cũng không cho mẹ Cố mặt mũi, xoay người rời đi.
Thịnh Tình ấm ức rơi nước mắt, một giọt lại một giọt rơi xuống, mẹ Cố vội vã kéo tay Thịnh Tình qua, nhẹ giọng an ủi, "Thịnh Tình à, có thể bác trai con bị việc Linh Tê nằm viện hù dọa thôi, không phải cố ý nói như vậy đâu..."
Nói đến đây, mẹ Cố lại không muốn nghĩ đến Linh Tê, đứa trẻ này, từ sau khi về nước vẫn luôn không chịu thân thiết với bà.
Cho dù lúc ở trong phòng bệnh cô nói rất đúng.
Nhưng đó cũng không phải lỗi của bà, bà đối tốt với Thịnh Tình, chẳng lẽ còn có thể vượt qua cô sao? Chung quy cô vẫn là con gái của bà.
Người ta nói, giữa mẹ con làm gì có hận thù qua đêm, xem ra kiếp trước nha đầu kia nhất định là kẻ thù của bà.
Mẹ Cố mất rất lớn sức lực mới dỗ được Thịnh Tình, cho đến khi Thịnh Tình cười vang lên bà mới trở lại phòng bệnh.
Bà vừa quay lại đã nhìn thấy cha Cố sắc mặt không tốt, thậm chí Cố Linh Tê cũng xem bà như vô hình, trong lòng bà nhất thời hổ thẹn, bà đây là thế nào, rõ ràng con gái của mình còn nằm trên giượng bệnh, vậy mà bà lại có tâm tư đi quan tâm người khác.
"Linh Tê, con có đặc biệt... muốn ăn gì không?"
Trong giọng của mẹ Cố mang theo một tia lấy lòng.
Cha Cố biết mẹ Cố không xấu, nhưng lỗ tai bà mềm, đặc biệt dễ dàng tin lầm người khác, đến nỗi ông vừa chăm chú nhớ ra những điều không tốt về Linh Tê đều là mẹ Cố tự nói ra, về phần mẹ Cố nghe được đâu, ông cũng không hỏi quá kỹ.
"Chúng ta nói chuyện chút đi."
Cha Cố cảm thấy, nếu giấc mơ của Linh Tê là thật, thì động cơ của Thịnh Tình thật là khủng khiếp.
Ông muốn đi điều tra Thịnh Tịnh một chút, trước kia ông không hề nghĩ nhiều, Thịnh Tình là người của nhà họ Đường, vậy thì lo cho gia đình cũng không có vấn đề gì.
Vấn đề là, giả như biểu hiện hiện tại của Thình Tình, chỉ là ngụy trang thì sao?
Điều đó nói rõ, cô gái này, thật là đáng sợ...
"Được."
Cha Cố kéo mẹ Cố ra ngoài, trên sân thượng của khu phòng bệnh nội trú có phơi những tấm khăn trải giường ca rô màu xanh da trời, trong không khi cũng tràn ngập một mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.
"Sao vừa rồi ông lại nói Thịnh Tình như vậy? Đứa trẻ đó nghe ông nói như vậy, có nhiêu thương tâm chứ?"
Mẹ Cố không đợi cha Cố mở miệng đã bắt đầu oán giận lên án hành vi của cha Cố.
"Thịnh Tình là con gái bà, hay Linh Tê là con gái bà?"
Cha Cố lười nói lời vô ích, trực tiếp làm rõ, ông biết vợ mình nhiều năm như vậy, có thể đã bị mình nuôi thành củi mục luôn rồi.
Ông nghĩ vẫn nên để ý một chút, giao tiếp với vợ mình cho tốt.
"Ông nói gì vậy, đương nhiên Linh Tê là con gái của tôi rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT