Đời này của bà, cũng đừng hy vọng được ẵm cháu của mình.
Vì sao trước đây bà còn muốn lén cười nhạo cái người họ Cố kia, tốt xấu gì người ta cũng có cháu, quản nó là con ai làm gì?
Không giống bà, ngay cả một nguyện vọng ôm cháu nho nhỏ như vậy, sau cùng vẫn là hy vọng xa vời!
Đường Cẩn Niên sợ Thịnh Tình thật sự ly hôn với anh ta, vừa vào phòng ngủ đã giấu hết tất cả hộ chiếu và hộ khẩu của Thịnh Tình, Thịnh Tình có chút dở khóc dở cười, cô ta chỉ là lấy lùi làm tiến thôi mà, cũng không phải thực sự muốn ly hôn đâu!
Nhưng mà nhìn người đàn ông này vì cô ta mà chống lại mẹ, Thịnh Tình cảm thấy lúc đó câu dẫn Đường Cẩn Niên, là lựa chọn chính xác nhất của cô ta!
Thịnh Tình vui vẻ, cả một đêm phục vụ Đường Cẩn Niên như thần tiên, sau khi xong chuyện, Đường Cẩn Niên hài lòng ôm Thịnh Tình ngủ, càng cảm thấy quyết định giải trừ hôn ước với Cố Linh Tê là một quyết định sáng suốt, nếu không sao anh ta có thể có một đêm thoải mái như hôm nay đây!
Mẹ Đường càng không thể bình tĩnh, cha Đường cũng không vui, là một người truyền thống, khẳng định bà vẫn hy vọng có thể ôm cháu nội mình, vì vậy sau khi mẹ Đường than thở ngàn lẻ một lần, trong lòng cha Đường đã có ý tưởng.
"Được rồi, đi ngủ đi, tôi sẽ để bả được ẵm cháu trai."
Cha Đường nói, mẹ Đường tin tưởng không nghi ngờ.
Khu biệt thự lại trở nên yên tĩnh, như ánh trăng vẫn luôn chiếu trên bóng tường vi, từng đóa từng đóa hoa nở rộ, ngáp một cái, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, cha Cố đưa mẹ Cố đến bệnh viện, Linh Tê còn đang ngủ, kỳ thực cũng đã rất lâu rồi cô không ngủ sâu như vậy.
Lúc còn làm ngôi sao, thiếu nhất chính là giấc ngủ, khi đó dòng thông báo của cô đầy ắp, công ty quản lý và cha mẹ nuôi xem cô như máy móc, hoạt động suốt 24 tiếng đồng hồ, lúc đó Linh Tê hy vọng nhất chính là ra nước ngoài tham gia tuần lễ thời trang, chỉ có bay đường dài, chỉ có tham gia tuần lễ thời trang cô mới có thể ngủ đủ giấc, ăn đủ no...
"Linh Tê, ngoan, dậy ăn bữa sáng rồi ngủ tiếp."
Đồ mẹ Cố mang tới, cái nào cũng như nhau đặt ở trước mặt Linh Tê.
"Những thứ này đều là món con thích."
Hốc mắt Linh Tê cay cay, cô chưa từng được hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, thỉnh thoảng về nhà cha mẹ nuôi, cha nuôi chỉ biết tiếp tục đánh bài, mẹ nuôi cũng chỉ biết mời bạn bè tới nhà vui chơi giải trí, khoa khoang mình có một đứa con gái là ngôi sao lớn, những người đó xem xét cô như động vật trong vườn thú.
"Mẹ vẫn còn nhớ con thich ăn gì à?"
Linh Tê nhớ lại ký ức Cố Linh Tê, quả thực là Cố Linh Tê thích ăn rau, không khỏi cầm đũa gắp từng miếng từng miếng ăn.
Vừa ăn vừa rơi lệ, trong mắt cô hiện lên chua xót.
"Linh Tê, sao con lại khóc? Là ăn không ngon sao?" Mẹ Cố vội vàng hỏi, "Hay là không hợp khẩu vị?"
"Không phải, đã lâu lắm rồi con mới được ăn món mẹ nấu."
Đối với bản thân Cố Linh Tê mà nói, là rất rất lâu rồi không được ăn món mẹ nấu, chỉ có sau khi chết Cố Linh Tê mới biết được, cho dù cha mẹ có nhiều điều không phải, nhưng đối với cô ấy mà nói, bọn họ vĩnh viễn là người thân cận nhất.
Mẹ Cố vừa nghe Linh Tê nói như vậy, tim bà cũng quặn đau, nức nở nói, "Sau này mẹ sẽ thường xuyên làm cho con ăn."
Cố Linh Tê gật đầu.
Lúc mẹ Cố đi rửa chén, bà gọi một cú điện thoại cho cha Cố, "Chồng à, có phải trước đây tôi làm không tốt? Làm đau lòng con bé?"
Cha Cố trầm mặc không nói gì, "Sau này đối tốt với Linh Tê một chút."
Mẹ Cố gật đầu, vừa dọn dẹp xong thì Cố Linh Tê phải đi gặp bác sĩ chủ trị.
Mẹ Cố đi cùng Linh Tê, bởi vì là khoa sản, đi cùng với sản phụ hơn phân nửa là đàn ông, mẹ Cố càng đau lòng, cũng không biết gã đàn ông thối kia là ai, tự mình thoải mái lại khiến con gái bà chịu cực khổ như vậy.
Nghe được y tá gọi tên Cố Linh Tê, Linh Tê mới đỡ lưng đi vào, cô vừa đi vừa nghĩ, nếu bây giờ cô đóng thêm vai phụ nữ có thai, nhất định sẽ diễn rất tốt.
Nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt mà, trước đây cô không thể trải nghiệm loại cuộc sống của người bình thường này, vì vậy diễn cái gì cũng không được.
"Mời ngồi."
Linh Tê đỡ lưng, chậm rãi ngồi xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cả người đều kinh ngạc không nói nên lời.
"Anh... Anh... Anh không phải là... Người đó..."
"Lần đầu gặp mặt, tiểu thư Bạch Linh Tê."
Nghe người đàn ông mang kính đen nói, Linh Tê đã xác định được, người đàn ông trước mặt này, chính là nam tử áo đỏ mà cô thấy trong ba nghìn thế giới.
"Anh mặc cổ trang rất tuấn tú, thật không ngờ mặc áo choàng trắng cũng rất gợi cảm đấy!"
Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, cho dù hiện tại Linh Tê là một nữ tử lẻ bóng, cô cũng rất thích mấy người đẹp trai!
"Cô còn có nhiều lời vô ích như vậy, xem ra cô thích nghi rất tốt, tôi lo lắng dư thừa rồi..."
Linh Tê liếc bảng tên trên người anh bác sĩ đẹp trai một cái, "Diệp Chi Hành, đây là tên thật anh hả?"
"Cô đã không có gì muốn biết, vậy đi ra ngoài đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi..." Diệp Chi Hành hạ lệnh đuổi khách.
Linh Tê ngại ngùng nhìn cái người lạnh như băng này, cũng không dám nhiều lời, vội hỏi, "Tôi có thể biết không, nếu như tôi thay Cố Linh Tê hoàn thành tâm nguyện, có phải là... bản thân cô ấy, có thể tiếp tục sống sót..."
"Không phải." Diệp Chi Hành lạnh lùng nhìn lướt qua Linh Tê, "Tuy rằng tôi có thể thông cảm việc cô luôn quay phim, không được học hành đầy đủ, nhưng không thể ngay cả hai chữ "chết oan" đại biểu cho hàm nghĩa gì cô cũng không biết chứ?"
Linh Tê bĩu môi, ai nói cô không biết, cô chỉ là không thể tin được mà thôi!
"Tôi biết rồi."
Nghĩ đến ngày nào đó mình thực sự sinh con rồi chết... trong lòng Linh Tê hơi hơi nhói đau.
"Bởi vì là nhiệm vụ đầu tiên của cô nên tôi mới xuất hiện, sau này phải tự dựa vào chính cô thôi." Giọng của Diệp Chi Hành không rõ sao chậm lại, anh ta đưa một tấm danh thiếp cho Linh Tê, "Đây là số điện thoại của tôi, có thời gian thì gọi cho tôi..."
Linh Tê gật đầu, tuy cô không rõ Diệp Chi Hành rốt cuộc là ai, nhưng có thể thấy anh ta có bản lĩnh không nhỏ, vậy dĩ nhiên là phải ôm chặt bắp đùi của anh ta không buông tay rồi!
Linh Tê đi vào có hơi lâu, mẹ Cố rất là lo lắng, bà sợ thai nhi có chuyện gì? Cũng sợ Đường Cẩn Niên đẩy một cái đã khiến Linh Tê bị thương!
Trong lòng mẹ Cố không khỏi oán giận Đường Cẩn Niên, Linh Tê không sao thì thôi, nếu thật sự có chuyện, bà tuyệt đối không để cậu ta yên!
"Linh Tê, bác sĩ nói thế nào? Con vào lâu như vậy, mẹ lo lắng gần chết..." Mẹ Cố thấy Linh Tê vừa ra, thoáng cái đã chạy lên đỡ tay Linh Tê, thấy tay cô hơi ướt, khuôn mặt cũng có chút trắng bệch, không khỏi lại càng hoảng sợ, "Linh Tê, con đừng làm mẹ sợ..."
Nghe giọng mẹ Cố như muốn khóc lên, Linh Tê mới định thần lại, "Mẹ, con không sao, chỉ là thấy một người quen!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT