Hứa Tiếu Vi đi theo người phục vụ đến ghế VIP thì đã thấy Đoạn Lam đứng ở bên cạnh bàn, lo lắng đi tới đi lui.
Chờ người phục vụ đi ra ngoài, Hứa Tiếu Vi mới từ từ tiến lên phí rước, đánh giá cô ta một phen. Mặc dù đang ở trong phòng nhưng Đoạn Lam vẫn mang mũ và kính râm, che chắn cả khuôn mặt, từng là một người mang toàn các nhãn hiệu xa xỉ, nay lại ăn mặc tương đối mộc mạc, đơn giản chỉ có 2 màu trắng đen.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Hứa Tiếu Vi ngồi xuống trước, hỏi cô ta.
Đoạn Lam cũng ngồi xuống theo, tháo kính râm trên mặt xuống, Hứa Tiếu Vi mới phát hiện đôi mắt trong trẻo ngày đó, giờ đây trở thành màu đen.
Đoạn Lam nói chuyện vô cùng nặng nề: "Tôi chân thành xin lỗi."
Hứa Tiếu Vi vẫn im lặng, Đoạn Lam tiếp tục: "Cô có thể buông tha cho tôi hay không. Mấy ngày nay, trước cửa nhà tôi lúc nào cũng có phóng viên ngồi canh, còn thường xuyên có người gửi thư nặc danh cho tôi, bên trong không phải mang huyết thư thì cũng là tay chân dính máu, hiện tại công ty cũng không giải thích cho tôi, Phó Thần cũng không để ý tới tôi, tôi đã mất hết tất cả, như thế này còn không thể nguôi ngoai lòng hận thù trong cô sao?"
"Cô cảm thấy như thế nào?" Thần sắc Hứa Tiếu Vi hơi trầm xuống, "Hiện tại thứ cô mất đi cùng lắm chỉ là sự nghiệp, còn năm đó thứ tôi mất đi chính là đôi chân, là vận mệnh của tôi."
Đoạn Lam mày nhăn lại: "Tôi thật sự không phải cố ý làm vậy với cô đâu, bây giờ tôi đã biết sai rồi, cô không thể đại nhân đại lượng* mà buông tha cho tôi sao?
[ * Đại nhân đại lượng: người lớn có lòng bao dung lớn (tha thứ cho người khác, không chấp tiểu nhân,... vân vân). Nguồn: Hoasinh_ Anh ca. ]
"Sự việc tai nạn xe cộ năm đó tôi vốn dĩ chỉ muốn dạy dỗ cô một bài học thôi, nhưng tôi không nghĩ tới tài xế thật sự sẽ đụng phải cô, cũng không nghĩ tới anh ta sẽ cứu...... Tôi có thể chấp nhận việc bị cấm hoạt động, nhưng đối với Phó Thần...... Tôi thật sự không thể sống thiếu Phó Thần, chỉ cần cô nói với anh ấy một tiếng, Phó Thần nhất định sẽ tha thứ cho tôi, anh ấy nhất định sẽ tha thứ, Tiểu Vi cầu xin cô, cô giúp tôi nói với anh ấy được không."
Đoạn Lam nắm lấy tay của Hứa Tiếu Vi, Hứa Tiếu Vi cũng không có ý né tránh, cứ để cô ta lôi kéo, hạ mắt nhìn xuống, trong lúc lơ đãng thấy nước mắt tràn ra từ khóe mắt Đoạn Lam.
Từ lâu nay, cô đã luôn muốn nhìn thấy Đoạn Lam khóc lóc, khóc lóc cầu xin cô.
Chỉ là bây giờ tận mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại có cảm giác khác lạ.
Hai người từ từ năm nhất đại học đã từng rất thân với nhau, cô không thể nói quên thì quên được, Đoạn Lam là một người vô cùng kiêu ngạo, mà giờ đây lại vì một tên đàn ông mà khóc lóc cầu xin cô?
Lúc trước Hứa Tiếu Vi từng nói với Đoạn Lam: "Một ngày nào đó cô sẽ cầu xin tôi" khi ấy, Hứa Tiếu Vi tự nhủ rằng, nếu như tới ngày đó, cô nhất định sẽ đắc ý mà nói với Đoạn Lam rằng: "Tôi đã nói là sẽ có ngày này mà".
Nhưng đến lúc này, Hứa Tiếu Vi không cách nào lên lời những lời này.
Thấy Hứa Tiếu Vi không có bất kì thái độ gì, trong lòng Đoạn Lam bắt đầu nôn nóng, cô ta đã không màng lòng tự trọng của bản thân, chạy đến khom lưng xin lỗi Hứa Tiếu Vi: "Nếu cô muốn ngôi vị ảnh hậu hoặc là muốn lấy đi những giải thưởng mà tôi cô thì cứ nói, tôi đều cho cô, nhưng là cô trả lại Phó Thần cho tôi đi được không? Tôi xin lỗi cô, thật lòng xin lỗi cô."
Hứa Tiếu Vi hơi mím môi, chưa kịp làm gì thì Đoạn Lam đã quỳ gối xuống trước mặt cô, tư thái suy sụp, chật vật và ngữ điệu cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: "Tôi sai rồi tôi thật sự sai rồi, cô tha cho tôi đi...... Ngoài Phó Thần ra cái gì tôi cũng không cần......"
Hứa Tiếu Vi cau màu, ánh mắt liếc về ghế VIP ở cửa, khẽ thở dài rồi thu hồi tầm mắt: "Đoạn Lam, cô từng nói với tôi rằng sẽ không bao giờ quỳ xuống cầu xin bất kỳ ai, mà bây giờ lại vì gã đàn ông như vậy..., có đáng không?"
"Đáng!" Đoạn Lam ngẩng đầu, trên má chảy ra hai giọt lệ, vài giọt run rẩy đọng lại trên cằm, khóc như hoa lê đái vũ* làm người ta đau lòng.
[ * Hoa lê đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. ]
Đối với Đoạn Lam mà nói, sống trong một ngôi nhà giàu có nhưng chẳng ai có thể hiểu được cô ta, cho đến lúc Phó Thần xuất hiện, với cương vị là đàn anh, anh ta đã giúp đỡ, an ủi cô ta, khi Đoạn Lam khổ sở nhất, cô đơn nhất, cũng chỉ có Phó Thần bên cạnh.
Cho nên ở trong lòng Đoạn Lam, Phó Thần là niềm tin, cô ta tuy thích đống phim, thích công việc này, nhưng lại càng khát khao cùng Phó Thần ở bên nhau. Mấy ngày nay cô ta ở một mình trong nhà nhận được vô số tin nhắn đe dọa, Phó Thần cũng chẳng thèm để ý tới cô ta, trong thoáng chốc, Đoạn Lam cảm thấy bản thân mình đã trở thành người đáng thương nhất trên thế giới này, dường như trụ cột niềm tin trong lòng cô ta đã hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ thế giới cũng cũng trở trên tối tăm.
Hứa Tiếu Vi biết tầm quan trọng của Phó Thần trong lòng Đoạn Lam, cũng không muốn hỏi thêm điều gì, đứng dậy từ từ đi đến trước mặt Đoạn Lam, ngồi xổm xuống, đưa cho cô ta tờ giấy, ôn tồn nói: "Tôi có thể tha thứ cô, nhưng cô cần phải trả lời tôi một vấn đề."
Thấy Đoạn Lam gật đầu, Hứa Tiếu Vi mới tiếp tục đặt câu hỏi, "Người nói chuyện điện thoại với cô, người đứng sau bức màn cùng cô lên kế hoạch vụ tai nạn xe cộ năm đó là ai?"
Đoạn Lam nghe xong đồng tử đột nhiên mở to, bên tai mơ hồ quanh quẩn giọng nói của người kia: "Nếu tôi bị vạch trần bộ mặt thật thì cô cũng chẳng khá khẩm hơn đâu".
"Không nói sao?" Hứa Tiếu Vi thừa thắng xông lên: "Nếu cô nói, tôi có thể đảm bảo sự an toàn cho cô, còn có thể giải thích tất cả cho Phó Thần. Nếu cô không nói thì cô sẽ mãi mang theo cái tội danh này suốt đời, Phó Thần cảm thấy thế nào về cô, tôi cũng không biết được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT