Đạo diễn gọi nhân viên công tác chuẩn bị đạo cụ để quay lại lần nữa, Đoạn Lam ngồi trên ghế salon nhìn Hứa Tiếu Vi được Phó Thần khoác áo khoác cho, bàn tay cầm kịch bản không ngừng siết chặt, không ai để ý đến ánh mắt hung ác chợt lóe trên khuôn mặt cô ta, mắt cô ta nhìn chằm chằm vào chuyên viên trang điểm và Hứa Tiếu Vi đi vào phòng thay đồ, hoàn toàn không chú ý có người đi về phía mình.
Cho đến khi Phó Trần ngồi xuống ghế salon bên cạnh cô ta, nháy mắt khuôn mặt cô ta đã mang ý cười nhìn anh.
Trên mặt Phó Thần có vẻ vô cảm hiếm thấy, không quan tâm đến việc Đoạn Lam muốn mời anh đi ăn cùng, nói với cô ta: "Tiểu Lam, tôi không biết từ khi nào kỹ năng thuộc lời kịch của cô lại trở nên kém như vậy."
Đoạn Lam sửng sốt, "Tiền bối, anh nói gì vậy?"
Phó Trần cười lạnh nhạt, "Trình độ khiêu khích người khác của cô cũng không cao siêu gì, đừng quên hầu hết hợp đồng quảng cáo của cô đã bị từ chối. Đi trêu chọc Hứa Tiếu Vi không có cái gì tốt cho cô đâu."
Đoạn Lam mặt không đổi sắc, phủ nhận, "Em không có trêu chọc cô ấy, vừa nãy anh cũng thấy đó, em bị kêu vì không thuộc kịch bản là lỗi của em, nhưng mà cô ấy nhiều lần hét lên không tự kiểm soát tốt biểu cảm của mình, chuyện này đâu có liên quan tới em?"
"Tiền bối, anh đang cảm thấy đau lòng cho cô ấy đúng chứ?"
"......"
Phó Trần không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ để lại một câu "Cô tự giải quyết cho tốt đi." rồi rời đi.
Hứa Tiếu Vi không chịu dùng thế thân, Ngô An Toàn và Lê Quả cũng không còn cách khác, vì vậy họ đành phải bọc khăn bông, chườm túi nước ấm cho cô mỗi khi cô rơi xuống nước.
Nhưng may mắn thay, đến lượt quay thứ bảy cuối cùng cũng được chấp nhận, Ngô An Toàn tìm rất nhiều túi chườm đá cho Hứa Tiếu Vi, cố gắng để làm cho cái tát in trên mặt cô biến mất, tránh để về nhà bị Giang Tấn phát hiện.
Trên đường đi làm về, Ngô An Toàn vẫn còn nhìn rõ vết đỏ trên má Hứa Tiếu Vi, trong lòng anh đã mưu tính rốt cuộc có nên cầm số tiền tiết kiệm chạy trốn hay không.
Đồng dạng cũng có Hứa Tiếu Vi lo lắng, cô nhớ tới ngày thứ ba sau khi gặp hắn, Giang Tấn nhìn thấy trên mu bàn tay cô có vết sẹo, lập tức sắc mặt hắn tối sầm lại, toàn thân toát ra hơi thở lạnh buốt khiến người ta có cảm giác như rơi xuống đáy vực, âm trầm lạnh lẽo.
Sau đó Giang Tấn bảo trợ lý đi mua cho cô loại thuốc mỡ xóa sẹo, nói rằng sau này không cho phép những vết thương xuất hiện, nếu không hắn sẽ khiến cô phải trả cái giá đau đớn hơn.
Đến bây giờ Hứa Tiếu Vi vẫn không hiểu vì sao lúc ấy Giang Tấn lại tức giận như vậy, dù sao bị thương là vết thương trên người cô, chứ không phải của hắn......
——
Cũng may hôm nay Giang Tấn có một cuộc xã giao ở công ty nên sẽ về hơi muốn, lúc Hứa Tiếu Vi vào nhà chưa thấy Giang Tấn về mới dám thả lỏng người, lên tầng tắm rửa.
Khi vào phòng ăn, dì Vương thấy bên má phải của Hứa Tiếu Vi sưng đỏ, chờ sau khi Hứa Tiếu Vi ăn cơm tối xong và ngồi ở phòng khách đọc kịch bản, bà lấy túi chườm đá cho cô.
Hứa Tiếu Vi khẽ tròn mắt nhìn túi đá, sau đó nhận lấy, nói cảm ơn, "Dì Vương, sau này dì có thể gọi con là Tiếu Vi, đừng gọi là Hứa tiểu thư nữa, nghe thật xa lạ."
Dì Vương mỉm cười đáp, "Mau chườm vào đi, chút nữa ông chủ trở về mà thấy sẽ rất tức giận đó."
Túi chườm đá mới lấy từ tủ lạnh, Hứa Tiếu Vi cầm trong lòng bàn tay mà cảm thấy như mất hết tri giác, cô sợ lạnh cóng không muốn đưa lên trên mặt, nhưng nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo của Giang Tấn, cô hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt đặt túi nước đá lên gò má có phần sưng đỏ của mình, cảm giác lạnh băng nháy mắt lan truyền hết cơ thể, lạnh đến nỗi cô không nhịn được mà rùng mình.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của Giang Tấn, cô không còn tâm trạng đọc kịch bản, cô chỉ ngồi đó cầm túi đá và từ từ phân tích chuyện hôm nay ở phim trường Ngô An Toàn kể cô nghe về việc Giang Tấn giải nghệ 6 năm trước.
Trước khi Giang Tấn vào đại học W, hắn đã làm nhân viên của rất nhiều đoàn phim, từ nhân viên đến đảm nhiệm vai phụ, cuối cùng là thành một ảnh đế nổi tiếng, thời hoa lửa mất 10 năm thanh xuân của hắn.
Mẹ Giang Tấn tôn trọng sự lựa chọn của hắn, ủng hộ hắn vô điều kiện vì biết hắn thích diễn xuất.
Rồi từ khi mẹ Giang qua đời, Giang Tấn rời khỏi Giang gia, sau đó lại thi đậu đại học W, lúc ấy hắn đã là một diễn viên nổi tiếng.
Nhìn mọi thứ tưởng chừng như suôn sẻ, nhưng ở cái thời điểm nhạy cảm 6 năm trước mà thay đổi tất cả.
Ngô An Toàn nói Giang Tấn rời khỏi giới giải trí vì cái chết của mẹ và sự ngăn cản của cha mình, hắn xuống tay bắt đầu thành lập Tinh Quang. Kể cả Hứa Tiếu Vi không phải bạn thân của Giang Tấn, nhưng cô cũng biết được tính khí của hắn từ miệng người khác, chỉ cần là Giang Tấn tự mình lựa chọn thì không ai có thể thay đổi được, huống chi mẹ Giang qua đời đã lâu, hắn mới rời khỏi giới giải trí, thời điểm đó thật sự là hơi sai......!
Rốt cuộc thì Ngô An Toàn cũng không nói rõ cho cô biết sự thật đằng sau việc giải nghệ là gì, chỉ kể đến khoảng thời gian Giang Tấn còn đóng vai quần chúng, đến cuối cùng anh nói mơ hồ về việc rút lui, cho nên đến bây giờ Hứa Tiếu Vi vẫn không thể nghĩ thấu được sự việc năm đó.
Hứa Tiếu Vi hỏi dì Vương, "6 năm trước dì đã làm việc ở đây rồi sao?"
Dì Vương: "Đúng vậy."
Hứa Tiếu Vi dựa lưng vào ghế sô pha, đổi tay cầm túi đá, "Vậy dì có biết tính cách của Giang Tấn như thế nào không?"
Dì Vương đang lau bàn và quay lại định trả lời, lúc nhìn thấy Hứa Tiếu Vi động tác của bà cứng đờ, Hứa Tiếu Vi muốn hỏi bà làm sao vậy, liền nghe thấy âm thanh không gợn sóng vang lên từ phía sau.
"Muốn biết tại sao không trực tiếp hỏi tôi?"
Hứa Tiếu Vi bị giọng nói quen thuộc này làm cho sợ hãi vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Giang Tấn đã xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, dáng người đối phương cao lớn, khoanh tay đứng đó, trên cánh tay vắt ngang cái áo vest ngoài, từ trên cao nhìn xuống túi chườm đá đang tan trong tay Hứa Tiếu Vi.
Tầm mắt lại nhìn về khuôn mặt sưng đỏ của cô, lông mày nhíu chặt, "Hứa Tiếu Vi, cô xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai thôi phải không?"
Hứa Tiếu Vi muốn giải thích đây là điều không thể tránh khỏi trong quá trình quay phim, nhưng Giang Tấn không cho cô cơ hội để nói, hắn ném cái áo khoác sang một bên đồng thời cúi xuống, hai tay chống trên sô pha, đem nhốt Hứa Tiếu Vi vào lòng ngực hắn, hơi thở của Giang Tấn tràn ngập mùi thuốc lá, "Tôi có phải đã từng nói, nếu gương mặt này còn có những dấu vết không nên có, thì cô sẽ phải trả cái giá đau đớn hơn, đúng chứ?"
—————
Tác giả có lời muốn nói: Ai chà chà, đại ca tức giận rồi~
—————
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#Haullyn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT