Về sau, Hạ Hạm còn phát hiện, người này không chỉ lén đọc tiểu thuyết trên lớp, mà còn cùng mấy nam sinh nghịch ngợm hút thuốc, đánh nhau, vào quán net chơi. Tóm lại, những ngỗ nghịch gì mà tuổi thiếu niên có thì anh đều không thiếu.

Khi thấy rõ bộ mặt thật của Hàn Mặc Nhiễm, Hạ Hạm không bình tĩnh nổi. Dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà cô lại bại dưới tay cái tên này? Hạ Hạm không cam tâm, hạ quyết tâm phải vượt qua được Hàn Mặc Nhiễm. Nhưng bất kể cô cố gắng cỡ nào, bất kể cô thức đêm làm đề nhiều bao nhiêu, ba chữ Hàn Mặc Nhiễm vẫn âm hồn bất tán, đứng trước cô trên bảng xếp hạng.

Thất bại dưới tay người này, Hạ Hạm cảm thấy vừa mất mặt, vừa ức chế.

Cho nên hôm đó, khi vô tình nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm cùng mấy tên nam sinh đứng ở bãi đất cạnh phòng thí nghiệp bỏ trống lén lút hút thuốc, cô liền lặng lẽ chụp ảnh lại, đem đi báo giáo viên.

Đúng như trong dự liệu của cô, mấy người Hàn Mặc Nhiễm bị phê bình trước toàn trường, mỗi người bị trừ mười điểm kỷ luật. Kỷ luật ở Thất Trung rất nghiêm. Nếu như bị trừ quá nhiều mười điểm kỷ luật thì sẽ bị đuổi học, không quan tâm thành tích của học sinh đó tốt hay xấu.

Vậy nên, bị phê bình trước toàn trường, còn bị trừ thêm mười điểm kỷ luật cũng coi như bị trừng phạt khá nặng.

Lúc đó, Hạ Hạm cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng lại hơi thấy mình như vậy quá hẹp hòi.

Ban đầu, chuyện này cứ vậy mà qua đi. Nhưng không biết vì sao, chuyện báo giáo viên bị phát hiện. Tuy nhiên, người bị nghi không phải là Hạ Hạm, mà là Dương Diễm.

Gần trường học có một cái hẻm nhỏ. Khi tan học, Hạ Hạm đi qua cái hẻm nhỏ liền nhìn thấy Dương Diễm bị một đám nam sinh ngăn lại trong đó.

Trường học nào cũng có học sinh ngoan và học sinh hư, cho dù là trường đó có tốt cỡ nào. Mà đám người chặn Dương Diễm lại toàn là học sinh nghịch ngợm trong trường học, đồng thời cũng là những người bị Hạ Hạm báo cáo.

“Thật sự không phải tớ, không phải tớ báo cáo bọn cậu đâu.” Dương Diễm bị dọa sợ, giọng nói còn đang run rẩy.

Nam sinh tóc quăn trước mặt Dương Diễm nói: “Hôm đó, có người nhìn thấy cậu đi từ phòng thí nghiệm bên đó về, cậu còn dám nói không phải cậu?”

Nước mắt Dương Diễm tràn ra: “Thật sự không phải tớ, không phải tớ mà.”

“Không phải cậu thì là ai?”

“Tớ không biết, nhưng thật sự không phải tớ.”

Thật ra ngày đó Dương Diễm và Hạ Hạm ở cùng nhau. Lúc đó, Dương Diễm biết Hạ Hạm muốn chụp ảnh lại để đi báo giáo viên thì còn ngăn cô. Dương Diễm nhát gan, biết rõ mấy nam sinh này không dễ chọc, liền tận lực khuyên cô đừng để ý.

Hạ Hạm không muốn liên lụy đến cô ấy, liền bảo cô ấy đi trước. Có thể là khi Dương Diễm rời đi liền bị người khác nhìn thấy.

Đã bị phát hiện, vậy thì dĩ nhiên là ai làm nấy chịu. Hạ Hạm cũng không muốn để Dương DIễm chịu tội thay cô. Vậy nên, Hạ Hạm liền đi vào ngõ nhỏ, nói với đám người kia: “Là tôi báo, không liên quan đến cậu ấy.”

Hạ Hạm vỗ vai Dương Diễm, bảo cô ấy đi trước. Dương Diễm không an tâm, nhưng lại quá sợ đám người này, chần chừ một lúc rồi vẫn rời đi trước.

Trong ngõ nhỏ nhanh chóng chỉ còn lại Hạ Hạm đối diện cùng với mấy thiếu niên không dễ chọc đó.

Nam sinh tóc quăn quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, giọng nói cũng không sắc bén như khi hỏi Dương Diễm lúc nãy: “Cậu không nói đùa chứ? Cậu báo cáo?”

Giọng nói này ẩn chứa một chút xem thường.

Bề ngoài, Hạ Hạm là một nữ sinh rất thanh thuần, yếu đuối, nhưng cũng rất điềm đạm đáng yêu. Khi học cao trung không thể trang điểm, vì thế nên cô không thể che đi vẻ đẹp đó. Hơn nữa, làn da mười bảy mười tám tuổi trắng nõn mịn màng, khiến khuôn mặt của cô càng thêm vô hại động lòng người.

Dù là lúc này, khuôn mặt đang lạnh lùng, nhưng cũng không hề làm lu mờ khí chất đáng thương của Bạch liên hoa.

Loại khí chất này vô cùng đặc biệt, khiến người ta thương tiếc.

Hạ Hạm nhớ rõ, có lần cô và một nam sinh cãi nhau gay gắt, hai mắt cô đỏ lên, tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, hai mắt trừng lên trắng dã. Cô tự nhận, mặt mũi của mình lúc đó dữ tợn kinh khủng, chắc chắn có thể hù dọa người khác. Nhưng đối phương lại nhìn mặt cô ngây ngốc mấy giây, sau đó đột nhiên hạ giọng hỏi cô: “Nếu không, tôi mua kẹo cho cậu nhé?”

Một ngàn câu fuck cũng không thể nào hình dung được tâm trạng của cô lúc đó.

“Là tôi mách thì sao?”

Hạ Hạm nhếch cằm. Cô cảm thấy lúc này, bộ dạng đó vô cùng khiêu khích đối phương, vô cùng muốn ăn đòn, thành công khiến người khác muốn xông vào đánh.

Nhưng năm sinh tóc quăn nhìn đôi mắt ướt sũng của cô, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi: “Chuyện này… Cậu đừng sợ, bọn tôi cũng chưa nói sẽ làm gì cậu.”

“…”

Tôi sợ con mẹ cậu! Vừa rồi tôi có nói tôi sợ à, lúc nào?!!!

Hạ Hạm cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nam sinh tóc quăn hơi luống cuống, sau đó nhìn về phía sau lưng cầu cứu: “Chuyện đó… Thất ca, anh thấy sao?”

Người được gọi là Thất ca chính là Hàn Mặc Nhiễm. Lúc này, anh lười biếng dựa vào vách tường, ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên, như cười như không.

Nói thẳng ra, khi Hạ Hạm đối mặt với Hàn Mặc Nhiễm, trong lòng hơi bất an. Không hiểu tại sao, cô cảm thấy khí chất trên người người này khiến người ta vô thức sợ hãi, cho dù anh có cười với mình.

Nhưng cô vẫn cứng đầu cứng cổ đối mặt với anh.

“Bọn tôi và cậu không quan hệ gì với nhau, tại sao lại báo cáo bọn tôi?”

Hạ Hạm nói: “Bởi vì tôi là người chính nghĩa. Trường học có quy định học sinh không thể hút thuốc nên học sinh không thể hút thuốc. Tôi đã nhìn thấy, đương nhiên phải đi báo cáo rồi.”

Hạ Hạm nói đến mấy từ chính nghĩa, nhưng chỉ có mình cô biết, cô thật sự rất tiểu nhân, bởi vì ghen ghét nên mới lấy chuyện công để báo tư thù.

Hạ Hạm nghe thấy Hàn Mặc Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, dường như đang cười lạnh. Bên trong đôi mắt đen láy cũng như được bao phủ bởi một lớp sương mờ.

Hạ Hạm bỗng thấy sống lưng lạnh buốt.

Nhưng anh cũng chỉ nhìn như vậy, không làm gì cô cả.

“Vậy nên, rốt cuộc các cậu muốn làm gì tôi?”

Anh vẫn không trả lời.

“Không nói gì thì tôi đi đây.”

Hạ Hạm ra vẻ bình tĩnh, cố gắng để động tác xoay người của mình tự nhiên một chút. Cô đi mấy bước, không thấy người phía sau có động tĩnh gì. Khi Hạ Hạm đang muốn thả lòng thì nghe thấy Hàn Mặc Nhiễm gọi lại.

“Này, vạn năm thứ hai.”

Vạn… vạn năm thứ hai…

Hạ Hạm ngừng bước lại.

“Thi không vượt qua được tôi, trong lòng có khó chịu không?”

Giọng của anh tràn ngập ý cười, như sợ người khác không nghe ra sự giễu cợt hàm ý trong đó vậy.

Hạ Hạm nghĩ chuyện này mình che giấu rất tốt, không ngờ nơi tối tăm trong lòng lại bị người ta đâm trúng.

Cô nghĩ đến chuyện cho dù mình cố gắng như thế nào cũng đều thua người này một bậc, nhớ đến Tằng Dung vuốt cằm nói với cô một câu: “Ơ, hiếm khi Hạm Hạm lại thi đứng thứ hai, không phải trước giờ đều xếp thứ nhất à?”

Nhưng tại sao lại là anh, vì sao hết lần này đến lần khác đều bại dưới tay người này?

Thậm chí, vì anh mà cô còn trở nên tăm tối, vọng tưởng rằng đi mách lẻo thì có thể lật lại ván cờ.

Nhưng bây giờ lại bị anh cười nhạo trước mặt.

Trong khoảnh khắc đó, phẫn nộ bùng nổ tột bậc. Lúc đó, bỗng nhiên cô quên mất cảm giác lạnh buốt sống lưng khi đối diện với người kia.

Cô quay người lại, bước nhanh đến chỗ anh. Hạ Hạm đứng trước mặt Hàn Mặc Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, sau đó nhấc chân, dùng hết sức đá một cước vào bắp chân anh.

Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh lại, mấy nam sinh vây quanh bên cạnh đều bị dọa sợ bởi động tác bất thình lình của cô.

Lông mày Hàn Mặc Nhiễm hơi nhíu lại, xem ra cú đạp này không hề nhẹ. Nét đùa cợt cười như không cười trong mắt anh thu lại trong nháy mắt. Anh nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng u ám.

Cuối cùng, không khí quá yên tĩnh cũng khiến Hạ Hạm tỉnh táo lại. Lúc này, cô mới nhận ra mình đã làm gì.

Là tiểu thư Hạ gia, từ nhỏ Hạ Hạm đã được bảo vệ chu đáo, chưa từng tiếp xúc với những thiếu niên như vậy. Hơn nữa, người trước mặt còn lại lão đại của đám thiếu niên đó.

Nhìn sắc mặt Hàn Mặc Nhiễm giống như mưa bão sắp nổi lên, Hạ Hạm vô thức nuốt nước bọt. Việc quá sợ hãi đã khiến lý trí của cô không thể bình tĩnh nổi. Theo bản năng, cô co giò bỏ chạy.

Khi chạy rất xa mới quay đầu lại nhìn, thấy không có ai đuổi theo, lúc đó cô mới vô lực ngồi xổm trên mặt đất thở mạnh.

Hạ Hạm cảm thấy hình như cô hơi quá đáng. Năng lực của cô không bằng người ta thì liên quan gì đến người ta, vậy mà còn trút lửa giận, phát tiết lên người người ta.

Ngay lập tức, cô lại cảm thấy mình thật hèn, dám khiêu khích nhưng lại không dám đối diện. Hạ Hạm nghĩ, nhất định đối phương đang cười nhạo cô, ngay cả cô cũng đang cười nhạo chính mình.

Thật sự rất kinh khủng!

Ngày hôm sau, khi đến trường, Hạ Hạm thấp thỏm không yên. Giận bản thân hèn hạ là một chuyện, nhưng sợ lại là chuyện khác. Dù sao, cô cũng đã đạp vào đại ca của đám thiếu niên đó, mà tên đó nhìn cũng không dễ chọc.

Khi Hạ Hạm đi vào cổng trường liền cầu nguyện không gặp phải Hàn Mặc Nhiễm. Ở trong lớp thì lại không sợ. Bởi vì trong lớp học nhiều người, anh sẽ không đến mức làm gì cô ngay trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng ở bên ngoài thì không nhất định.

Tuyệt đối đừng đụng phải, tuyệt đối đừng đụng phải.

“A, Thất ca, kia không phải là em gái hôm qua đã đánh anh sao?”

Hạ Hạm: “…”

Con mẹ nó chứ…

Một đám người đứng trước mặt Hạ Hạm. Ừ, chính là đám thanh niên đầu óc có vấn đề hôm qua đó.

Người nói là nam sinh tóc quăn. Cậu ta vừa nói xong, quả nhiên đám người này đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Hạ Hạm cố ý đi chậm một chút. Lúc này, cổng trường chỉ lác đác một vài người.

Đám thiếu niên kia thấy cô đến liền không chịu đi, đợi cô đi lên. Mặt Hạ Hạm không cảm xúc đi lên trước, nam sinh tóc quăn lập tức nhảy ra chặn trước mặt cô: “Này em gái, hôm qua cậu đạp Thất ca của bọn tôi một cước, tính sao đây?”

Hạ Hạm điều chỉnh hô hấp để mình tỉnh táo không sợ hãi. Ở đây là trường học, bọn họ sẽ không dám làm gì cô đâu.

“Muốn đá trả?”

Tóc xoăn lập tức khoát tay: “Ai dà em gái, cậu đừng khóc, bọn tôi sẽ không làm gì cậu.”

Tôi khóc? Khóc em gái cậu ấy!

Lúc này, cằm cô chau lên, biểu cảm quyết liệt không sợ cường quyền, hi sinh anh dũng vô cùng bi tráng, giống muốn khóc chỗ nào?

“Cậu nhìn cậu xem, chân tay yếu đuối như vậy. Thất ca của chúng tôi ra tay khá nặng đó. Nếu cậu bị anh ấy đạp một cước thật thì cũng gần như tàn phế.”

“Vậy các cậu muốn thế nào?” Hạ Hạm hỏi.

Tóc xoăn quay đầu nhìn Hàn Mặc Nhiễm: “Thất ca, anh cứ nói đi?”

Hàn Mặc Nhiễm đứng giữa một đám thiếu niên. Vì muốn thể hiện rằng mình khác biệt so với người khác, tóc tai và quần áo của đám thiếu niên này trông rất lập dị, muốn mình nổi bật hơn người khác.

Quần áo Hàn Mặc Nhiễm nhìn trông vẫn còn quy củ, trắng sáng, sạch sẽ, là áo ngắn tay và quần dài bình thường, không làm ra vẻ như mấy thằng nhóc loi choi, mà còn thể hiện mình là đại vương mắt cao hơn đầu, chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì. Nhưng đứng giữa đám người đó, anh lại bắt mắt nhất, không ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của anh.

Anh uể oải quét mắt nhìn Hạ Hạm, đột nhiên nhếch môi: “Cậu có thể thử gọi tôi là ‘anh’ xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play