Đã qua mấy năm, khi nghĩ đến cái thai bị phá kia cũng không còn quá đau nữa, nhưng bị ánh mắt Hàn Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm, khiến cô khó chịu không thở nổi.

“Lúc nào?”

Giọng nói cứng nhắc, giống như đang đè nén điều gì đó.

“Lần đầu tiên.”

Anh không nói gì nữa.

Năm đó, khi kết hôn với Hàn Mặc Nhiễm chính là thời gian hai người bận nhất. Sự nghiệp của hai người vừa mới bắt đầu, anh tận lực đẩy magic ra thị trường, Hạ Quốc An đưa mấy cái khách sạn cho cô quản lý, khiến cô càng bận rộn hơn.

Lễ cưới của hai người cũng được tổ chức rất vội. Đừng nói là tuần trăng mật, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng không có. Tổ chức lễ cưới xong, anh liền bay thẳng về Thâm Quyến, cô cũng vội vàng xử lý chuyện ở khách sạn.

Khi gặp lại anh thì đã là ba tháng sau. Cô nhận được điện thoại, là nam thần của Mạnh Vũ gọi tới, lúc đó anh ta đang thuộc đội nghiên cứu của Hàn Mặc Nhiễm. Tiêu Tề nói anh bị bệnh.

Cô nghĩ dù sao hai người cũng đã kết hôn, cô là vợ anh, vậy cũng nên đi xem một chút. Trong đêm đó, Hạ Hạm bay đến Thâm Quyến. Bệnh của Hàn Mặc Nhiễm còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô.

Anh nằm trong một phòng bệnh, Tiêu Tề và mấy nhân viên trong công ty đang ở bên cạnh chăm sóc. Bọn họ cũng rất bận, Hạ Hạm vừa đến là bọn họ rời đi ngay.

Hàn Mặc Nhiễm nằm trên giường, vì sốt cao nên mặt đỏ bừng, cả người nóng hầm hập.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm yết ớt như thế. Mặt anh tái nhợt, môi khô nứt nẻ. Anh nằm trên giường, đầu nghiêng sang một bên, nửa khuôn mặt che ở trong chăn, vô cùng giống một đứa trẻ cần được chăm sóc.

“Hàn Mặc Nhiễm, anh có muốn ăn gì không?” Cô thử gọi anh.

Dường như rất khó chịu, anh nhíu mày lại, đem mặt ngẩng lên khỏi chăn, híp mắt nhìn cô một lúc.

“Hạ Hạm?”

Giọng nói khàn khàn khô khốc, giống y như bị đá mài qua.

“Sao anh lại biến thành cái bộ dạng này?”

Anh xoay người nằm thẳng, dùng mu bàn tay che ánh sáng lại, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi muốn thành công, muốn nhanh chóng thành công.”

Có lẽ do bị bệnh nên ảnh hưởng đến cảm xúc, giọng anh tràn ngập bất đắc dĩ cùng không cam lòng. Hàn Mặc Nhiễm kiêu ngạo tinh vi trong trí nhớ của cô đột nhiên xuất hiện một vết nứt, từ trong vết nứt đó lộ ra tính cách hoàn toàn tương phản với anh, yếu ớt và bất lực.

Mặc dù hiện giờ người này là chồng của cô, nhưng cô lại không hiểu anh, thậm chí khi đứng cùng anh còn hơi lúng túng.

Cô cảm thấy lúc này mình phải nói gì đó để an ủi anh. Hạ Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Anh sẽ thành công, đừng nên quá gấp gáp muốn thành công.”

Một lúc lâu sau, anh không nói gì nữa. Hạ Hạm tưởng rằng anh đã ngủ thiếp đi.

“Tôi muốn uống nước.” Anh khàn giọng nói một câu.

Hạ Hạm đi rót cho anh một cốc nước ấm. Vốn dĩ định đưa cốc cho anh, nhưng lại nhớ ra anh còn đang truyền dịch, Hạ Hạm liền đưa cốc nước đến bên miệng anh.

Anh giữ tay cô uống từng ngụm nước lớn. Từ nhỏ đến giờ, Hạ Hạm chưa bao giờ chăm sóc người khác như vậy. Cốc nghiêng hơi quá tay, nước liền tràn ra chảy xuống người anh.

Hạ Hạm vội vàng cầm khăn lau cho anh.

“Xin lỗi, rất xin lỗi.”

“Giúp tôi cởi ra, mặc áo ướt không thoải mái.”

“…”

Là một người vợ, Hạ Hạm cảm thấy nếu đi gọi người khác cởi áo cho chồng mình thì không tốt lắm. Hiện giờ Hàn Mặc Nhiễm không có sức, động một chút cũng thấy khó chịu, hiển nhiên anh cũng không tự cởi được.

Hạ Hạm liền chịu đựng sự khó chịu, cởi từng nút trên áo anh ra. Động tác của cô không được lưu loát, cởi mấy nút áo xong thì trán cũng thấm đẫm mồ hôi.

Một tay còn đang truyền dịch, áo cũng chỉ cởi được một bên. Hạ Hạm cởi xong, đang định rời đi thì không ngờ đột nhiên anh lại đưa một tay ôm lấy eo cô.

Động tác quá nhanh, khiến cô không kịp phản ứng, bị Hàn Mặc Nhiễm kéo liền mất trọng tâm ngã vào người anh.

Cô ngẩng đầu nhìn Hàn Mặc Nhiễm, liền thấy lông mày anh cau lại, có lẽ là do cô ngã vào người nên làm anh đau. Cô vô thức giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng tay anh lại giữ chặt.

Anh đang sốt, người nóng hầm hập, đến cả hơi thở cũng nóng bừng. Bỗng nhiên, hơi thở mập mờ lởn vởn quanh người, Hạ Hạm nhất thời quên phải phản ứng. Cô ngơ ngác nhìn anh, rất lâu sau mới nói được: “Anh… thả tôi ra.”

Vì sao đột nhiên lại ôm cô. Cho dù kết hôn, hai người vẫn khách sáo với nhau như cũ. Đột nhiên lại ôm, không cho cô một chút cơ hội chuẩn bị nào.

“Không phải đã nói có thể sinh hoạt vợ chồng sao?”

“…”

Mặt của anh gần trong gang tấc. Khi nói chuyện, hơi thở nóng hổi phả vào người cô, khiến cô cảm thấy mặt mình cũng nóng theo.

Cô vô thức nuốt nước bọt: “Không… không phải là muốn bây giờ chứ?”

“Ừm, ngay bây giờ.”

Rõ ràng giọng nói khàn khàn của một người bệnh nặng, nhưng lại nói gọn gàng dứt khoát như vậy, không hề có ý định cho đối phương cơ hội từ chối.

“Anh điên rồi? Bây giờ anh còn đang truyền dịch đấy!”

Anh liền giơ cánh tay truyền dịch lên, tay còn lại dùng sức giật kim tiêm ra. Làm xong, anh ôm cô, trở mình đặt cô dưới thân.

“Bây giờ không truyền nữa.”

“…”

Tất cả trước mắt hỗn loạn không chân thực. Cô và Hàn Mặc Nhiễm nằm trên giường, bị anh đặt dưới thân…

Cô cảm thấy mình đã đủ tỉnh táo, nhưng đầu óc lại rối bời, không tìm ra bất kỳ cách nào để đối phó.

Trong lúc đầu óc đang trống rỗng, đột nhiên đôi môi nóng hầm hập của anh phủ lên môi cô, đôi môi nứt nẻ khiến cô đau nhức, cuối cùng lý trí của Hạ Hạm cũng khôi phục được một chút, cô vô thức đẩy anh ra.

Không ngờ người đàn ông này đang bệnh nặng, nhưng vẫn khỏe hơn cô. Anh ôm chặt cô, bờ môi càng dán chặt, kín kẽ hơn, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói.

Sau đó… sau đó vẫn xảy ra chuyện.

Cũng không tính là bị anh cưỡng ép, chỉ là nghĩ đến chuyện này sớm muộn cũng đều xảy ra, cho nên đành mặc kệ anh.

Làm xong, anh liền ngủ mất. Hạ Hạm gọi y tá tới một lần nữa để truyền dịch tiếp cho anh. Bên cạnh còn có giường cho người đến chăm, nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, hơn nữa đối tượng lại là Hàn Mặc Nhiễm. Mặc dù đã kết hôn, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi. Chính vì bị suy nghĩ không thể nào tin nổi này quấy nhiễu, nên cô không thể ngủ được.

Đến rạng sáng, cuối cùng anh cũng hạ sốt. Hạ hạm gần đây cũng loay hoay đến mức đầu óc choáng váng, phải để xuống không ít chuyện mới có cơ hội đến thăm Hàn Mặc Nhiễm.

Anh đã bớt sốt. cô liền vội vàng trở về.

Ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Hàn Mặc Nhiễm. Đầu bên kia điện thoại, giọng anh đã bớt khàn hơn.

“Hôm qua em tới đây?”

Hạ Hạm nghĩ tới đêm hôm đó liền hốt hoảng. Nghe vậy, cô thầm nghĩ anh bị sốt đến hồ đồ rồi, xảy ra chuyện gì cũng không nhớ?

“Ừm, tôi đi thăm anh.”

Cô cũng chẳng cần thiết phải nhắc lại.

“Phiền em rồi.” Cuối cùng, anh cũng nói một câu.

Bởi vì là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, cộng thêm đêm đó trạng thái của Hàn Mặc Nhiễm không tốt lắm, cho nên Hạ Hạm cũng không sử dụng biện pháp. Vốn định mua thuốc tránh thai uống, nhưng sau đó bận nên quên mất.

Chỉ là một lần, hơn nữa anh còn đang bị ốm nên tỉ lệ mang thai rất nhỏ. Nhưng cô lại không ngờ, tỉ lệ nhỏ như vậy mà cũng trúng được.

Sau khi phát hiện mình mang thai, Hạ Hạm như chìm trong mộng. Cô là người luôn luôn có chủ kiến, nhưng sau khi biết kết quả, Hạ Hạm không biết phải làm gì.

Sau đó, lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, cô biết đứa này không thể sinh ra.

Sự nghiệp của cô và Hàn Mặc Nhiễm đang lên cao, cô muốn tiến vào tổng tập đoàn, muốn cầm lại hết cổ phần thuộc về ba mình. Cô còn phải làm rất nhiều việc, căn bản không có thời gian sinh con, nuôi con.

Hàn Mặc Nhiễm còn bận hơn cả cô, một tháng cũng khó về được một lần. Hơn nữa, cô và Hàn Mặc Nhiễm vừa mới kết hôn, cho dù chỉ vì hợp tác, nhưng lợi ích của hai người vẫn chưa hoàn toàn đạt được. Nếu bỏ thời gian dưỡng thai sinh con, nhỡ về sau không thể tiếp tục hợp tác, hoặc xung đột lợi ích dẫn đến không thể không ly hôn, vậy đứa bé này phải làm sao? Vậy nên, sinh đứa bé này ra là vô cùng bất lợi.

Cô quyết định đi phá thai, nhưng lại không nói cho Hàn Mặc Nhiễm biết.

Ban đầu, Hạ Hạm cũng định nói cho anh. Nhưng sau đó, cô lại không muốn lằng nhằng, liền tự mình quyết định sẽ đi phá.

Sau đó, cô không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn bị anh biết.

“Vì sao không nói cho tôi?” Anh hỏi.

“Khi đó anh rất bận, hơn nữa tôi có thể tự quyết, nên không nói cho anh.”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Vậy nên, là ba đứa bé, nhưng ngay cả tư cách biết về nó tôi cũng không có à?”

Thật ra, cô đã từng nghĩ sau khi Hàn Mặc Nhiễm biết chuyện có thể sẽ tức giận, nhưng nhiều hơn có lẽ là không quan tâm. Với hiểu biết về anh của cô, người đàn ông này biết rất rõ điều gì mới là quan trọng với anh, chắc sẽ không đi quan tâm những chuyện không cần thiết.

Vậy nên, thái độ của anh thật sự khác thường, rõ ràng là tức giận đến đỏ cả mặt, chuyện này khiến cô rất kinh ngạc.

“Tôi thừa nhận, là tôi không làm ổn thỏa, là tôi không kịp nói cho anh. Xin lỗi. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng đã qua lâu như vậy, nên không cần thiết truy cứu lại làm gì.”

“Không cần thiết truy cứu lại?”

Đột nhiên anh nở một nụ cười lạnh lùng giễu cợt. Anh đứng lên đi vào phòng bếp. Cửa phòng bếp đối diện phòng khách, cô nhìn thấy anh mở tủ lạnh ra, lấy một cốc nước đá uống.

Nói uống cũng không chính xác lắm, là anh đổ thẳng nước vào trong miệng.

Anh uống xong, đặt cốc nước bên bàn bếp, động tác rất mạnh, phát ra âm thanh chói tai, khuếch đại trong căn phòng yên tĩnh. Hạ Hạm không khỏi giật nảy mình.

Anh đưa lưng về phía cô, hơi cúi đầu, hai tay chống lên bàn, dường như đang mượn vậy để bình tĩnh hơn. Một lát sau, anh mới từ từ ngẩng đầu nhìn cô.

Cô nhìn thấy nét mặt của anh, vô thức rùng mình một cái. Sắc mặt anh lạnh như băng, đôi mắt cũng đỏ bừng, giống như một con thú dữ sắp nổi điên. Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy một lúc, rồi đột nhiên bước nhanh tới.

Kéo theo một trận gió cùng hơi thở mạnh mẽ như đang kiềm chế. Hai chân cô như bị gió cuốn lấy, cô bị anh làm cho chấn kinh không thể động đậy, chỉ giương mắt nhìn nguy hiểm đang kéo đến gần.

Anh đi đến bên cạnh Hạ Hạm rồi cúi người xuống, hai tay nắm chặt bờ vai của cô, mưa gió nổi lên khuôn mặt bỗng nhiên tới gần, đôi mắt đỏ bừng chăm chú nhìn cô.

“Vì sao lại không cần thiết phải truy cứu? Em giết chết con của tôi, tại sao lại không cần truy cứu? Tôi giống như một thằng ngốc không biết chuyện gì, chuyện gì tôi cũng không biết.”

Lực trên tay anh rất lớn, bóp bả vai Hạ Hạm khiến cô đau nhức, vậy mà lúc này, Hạ Hạm lại không có tâm tư đi cảm nhận đau đớn ấy.

“Không phải anh định nói với tôi là anh muốn giữ lại đứa bé ấy?”

“Vì sao tôi lại không muốn giữ lại đứa bé ấy? Vì sao lại không?”

“…”

Anh nói to hơn, lực trên tay cũng mạnh hơn, dường như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

Hạ Hạm nhíu mày: “Anh…”

Biểu hiện của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Trước đó, cô chưa từng nghĩ ngày anh biết được chuyện sẽ phản ứng mạnh như vậy, nên lúc này nhất thời không biết nói gì.

Thật sự không thể hiểu nổi. Khi đó, bọn họ vừa mới kết hôn, vậy mà anh lại muốn đứa bé kia, thật sự quá hoang đường.

“Tôi nhớ chúng ta đã nói rõ tạm thời không muốn có con, không phải anh cũng không muốn có con sao?”

“Đó là em không muốn, tôi chỉ tôn trọng ý kiến của em mà thôi!”

“…”

Cho nên ý của anh là, thật ra anh muốn có con? Hàn Mặc Nhiễm muốn có con với cô?

“Anh… nghĩ gì vậy? Vậy thì theo lời anh, anh nói anh chỉ tôn trọng lựa chọn của tôi nên mới không muốn có con. Nếu đã tôn trọng lựa chọn của tôi, vậy tôi chọn phá thai thì cũng có gì đâu?”

“Sao lại không có gì? Có và không có sao có thể giống nhau?”

Dường như cô càng làm anh tức giận hơn. Cô có cảm giác những ngón tay đang bóp chặt bả vai mình đều đang phát run.

Chưa bao giờ cô thấy Hàn Mặc Nhiễm như vậy. Thậm chí lúc này, cô còn không biết phải trả lời anh như thế nào.

Hàn Mặc Nhiễm cũng không nói thêm gì nữa. Đột nhiên anh ngồi xổm xuống rồi khiêng cô lên vai. Hạ Hạm giật nảy mình, vô thức giơ tay đánh anh: “Anh làm gì vậy? Anh mau thả tôi xuống!”

Anh khiêng cô bước nhanh lên tầng, giơ chân đá văng cửa phòng ngủ, ném cô ngã xuống giường. Hạ Hạm còn chưa kịp đứng lên thì anh đã cởi áo khoác, cúi người đè lên cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play