Trương Khoa nghe được lời này, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Lời này là có ý gì? Anh nói rõ ràng đi? Dựa vào đâu mà chấm dứt hợp tác với nhà họ Trương của chúng tôi.
Đội trưởng bảo an lạnh giọng nói: “Chấm dứt thì là chấm dứt, còn nhiều lời thể làm gì, mau chóng cút đi.”
Trương Khoa tức đỏ cả mặt, hai mắt đỏ ngầu, tim đập thình thịch.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao đang yên đang lành đột nhiên lại muốn ngừng hợp tác.
Nhà họ Trương phát triển nhanh chóng trong mấy năm gần đây, đều là dựa vào sự hợp tác với tập đoàn Ánh Dương. ít nhất có một nửa thu nhập đều phụ thuộc vào sự hợp tác với Ánh Dương
Nghĩ đến đây, Trương Khoa buột miệng nói: “Tránh ra, tôi phải đi hỏi rõ ràng Nhật tổng chuyện này. Đội trưởng bảo an lập tức dặn dò với mấy người thuộc hạ ở bên cạnh: "Đánh đuổi mấy người kiểm chuyện này ra ngoài hết cho tôi." Lời nói vừa dứt, một đảm bảo vệ liên xông lên.
Một trong số những người đó trực tiếp tát thẳng vào mặt Trương Khoa, mắng nói: "Mẹ nó, bảo mày cút còn không cút đi, muốn chết phải không?”
Giang Minh Nguyên chết đứng cả người, vội vàng nói: “Này này này, các anh làm gì vậy? Sao lại ra tay đánh người, còn có luật pháp không chứ?"
Lời vừa dứt, liền có người đánh một quyền vào xương sống mũi anh ta, đánh đến máu mũi chảy ròng ròng. "Luật pháp phải không? Ở tập đoàn Ánh Dương lời nói của chủ tịch chính là luật pháp.
Vương Tài cũng bị dọa đến ngẩn người, vội vàng xua tay nói. "Tôi không có quan hệ gì với bọn họ cả." “Mẹ mày biến đi." Một nhân viên bảo vệ trực tiếp đá anh ta xuống đất, một chân đá vào mặt anh ta, rồi măng nói: "Anh nói không có quan hệ thì là không có sao? Lúc nãy anh còn hung dữ lầm mà, tôi đánh chết cái con chó săn như anh"
Vương Tài nhất thời bị đánh đến liên tục kêu đau.
Những người khác cũng không khá khẩm hơn là bao.
Mặc dù Giang Trúc Nhi là con gái, nhưng cũng bị túm tóc liên tục ăn hơn chục cái tát, mặt sưng to như móng lợn vậy, đầu tóc bị nằm rụng mất mấy cọng, nhìn trông vô cùng thê thảm.
Mấy người họ trực tiếp bị bảo vệ đuổi đánh ra khỏi tập đoàn Ánh Dương, cả đầy thương tích ngôi trên sàn xi măng trước cửa tập đoàn Ánh Dương.
Trương Khoa tức đến cả người run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, một đảm bảo vệ cũng dám ra tay với tao, tao sớm muộn gì cũng sẽ băm bọn họ ra thành trăm mảnh.
Lời nói vừa dứt, điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh ta lấy điện thoại ra xem, thì ra là ba anh ta gọi đến.
Trương Khoa vội vàng bắt máy lên nghe, khóc lóc kể lể nói: “Ba, con bị người ta đánh, ba phải trả thù cho con.
Trương Khoa vốn muốn khóc lóc kể lể với ba mình, nhưng không ngờ ba anh ta ở đầu dây bên kia lại tức giận mắng lên: “Trả thù cho mày hả? Mẹ mày tao còn muốn đánh gãy chân chó mày đây này. Nói đi, rốt cuộc cái tên súc sinh mày ở bên ngoài đã làm ra chuyện gì hả, tập đoàn Ánh Dương đã đưa ra mệnh lệnh rồi, bảo là sẽ hủy bỏ mọi hợp tác với nhà họ Trương chúng ta, có phải là mày đã gây nên tai họa không?"
Trương Khoa khổ sở nói: "Ba, con chỉ là đến đây giới thiệu nhà họ Giang với tập đoàn Ánh Dương, con còn chưa gặp được chủ tịch Chu Hoàng Nhật nữa mà
Ở đầu dây bên kia, ba của Trương Khoa tức giận quát: "Mẹ mày bớt nói nhảm cho tạo đi, mau chóng cút về đây cho tao."
Ba của Trương Khoa nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, để lại Trương Khoa đang chết lặng ở đó.
Bản thân mình chỉ đến để giúp nhà họ Giang nói chuyện hợp tác, hợp tác vẫn chưa nói được thì thôi đi, còn liên lụy đến vụ hợp tác của gia tộc mình nữa.
Chuyện này là cái quái gì đây?
Phía bên kia.
Tô Hoài Dương đi thang máy xuống tầng một.
Anh vừa định bước ra ngoài, thì nghe thấy tiếng cãi vã ở phỏng bên cạnh sảnh thang máy. “Mẹ nó, cái ả đàn bà chết tiệt này, còn giả bộ nữa hả?
Muốn vào tập đoàn Ánh Dương làm việc, nhưng lại không muốn phục vụ tao sao?”
Ngay sau đó, Tô Hoài Dương liền nghe thấy chát một tiếng, giống như có người bị tát một bạt tai.
Sau đó lại truyền đến tiếng khóc của một người phụ nữ
Tô Hoài Dương nghe thấy vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Trong nội bộ tập đoàn Ánh Dương không ngờ lại xảy ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, một công ty như vậy có tư cách gì để gia nhập vào Long Môn?
Thế nên anh lập tức gửi một tin nhắn cho Chu Hoàng Nhật yêu cầu ông ta lập tức cút tới đây ngay.
Đồng thời, anh liền lao đến cửa phòng đó, rồi một chân đạp tung cánh cửa.
Nhưng anh không ngờ rằng trong phòng một người đàn ông trung niên hỏi đầu đang kéo cổ tay một người phụ nữ với nụ cười dâm đãng trên môi.
Còn người phụ nữ đó chính là cô em vợ của mình, Giang Ngọc Như
Lúc này Giang Ngọc Như lộ ra vẻ mặt kinh sợ, khóc đến nước mắt lưng tròng.
Cô ta cũng không thể ngờ được người phó chủ tịch mà Trương Khoa giới thiệu cho mình, lại là một kẻ biến thái vừa gặp đã muốn xâm phạm cô ta.
Đúng ngay lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy Tô Hoài Dương đi vào, liền vội vàng kêu lên: "Tô Hoài Dương, tên phế vật anh còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau đến cứu tôi đi, người này muốn quấy rối tôi."
Tô Hoài Dương nghe lời nói này, không khỏi cau mày. Vốn dĩ anh quả thật còn muốn quản chuyện này, nhưng không ngờ cô em vợ mình lúc này còn mạnh miệng như vậy.
Thế nên Tô Hoài Dương tỏ ra vẻ lưỡng lự nói: "Xin lỗi đã làm phiền rồi, hai người cứ tiếp tục, tôi đi ngay đây." khuôn mặt người đàn ông hỏi đầu mới hòa hoãn lại, khinh thường nói: “Coi như anh còn biết điều.
Giang Ngọc Như lập tức hoảng sợ, giọng điệu cũng mang theo vài phần cầu xin: "Tô Hoài Dương, anh đừng đi, tôi là em vợ của anh, anh không thể bỏ mặt đi được.
Tô Hoài Dương cố tình nói: "Em là em vợ của anh, Vậy em nên gọi anh là gì?”
Sắc mặt của Giang Ngọc Như thay đổi, vội vàng cầu xin nói: “Anh rể, anh rể em biết sai rồi, cầu xin anh hãy cứu em."
Tô Hoài Dương cười nói: “Ngọc Như, hình như đây là lần đầu tiên em gọi anh là anh rể đúng không?"
Nói xong, anh cười như không cười nói: "Nếu em đã gọi anh một tiếng anh rể rồi, người làm anh rể như anh tất nhiên cũng không thể bỏ mặc làm ngơ được.”
Còn người đàn ông hỏi đầu kia nhìn thấy vậy, sắc mặt trở nên rất u ám, liền lên tiếng mắng: "Cái tên nghèo hèn kia, nể mặt anh còn được nước làm tới phải không? Thật sự cho rằng mình hay họ lắm sao? Anh biết tôi là ai không? Anh có tin là tôi lập tức kêu người đến đánh chết anh không?”
Ánh mắt Tô Hoài Dương trở nên lạnh lùng, anh tiến về phía trước giáng mạnh một bạt tai vào mặt người đàn ông hói đầu kia.
Một bạt tai này đã đánh gãy cả hai chiếc răng hàm của tên hỏi đầu kia.
Tên hỏi đầu kia lập tức điên lên: "Mẹ mày còn dám đánh tao hả, mảy chán sống rồi sao." Anh ta là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Ánh Dương, có quyền thế rất lớn trong tập đoàn Ánh Dương, cho nên bình thường đều ở đây thực hiện quy tác ngâm với những nhân viên mới.
Hôm nay lại bắt gặp người xinh đẹp như Giang Ngọc Như, anh ta vừa định nhân cơ hội chơi cho thỏa, thì không ngờ lại bị người ta tát một bạt tại
Nếu chuyện này được truyền ra ngoài, sau này anh ta còn mặt mũi gì nữa.
Nghĩ đến đây, người đàn ông hói đầu lập tức lấy điện thoại ra lớn tiếng nói: "Bảo vệ đầu, bảo vệ cút tới đây ngay cho tôi, mẹ nó tôi muốn đánh chết tên khốn đần độn này." Rất nhanh, liên có hàng chục người nhân viên bảo vệ ở tầng một cầm theo cây gậy cao su lao tới
Người đàn ông hói đầu hung hăng chỉ thẳng vào mũi Tô Hoài Dương mắng: "Tên khốn đần độn, nếu bây giờ anh quỳ lạy tôi, tôi còn có thể tha mạng cho anh, nếu không đừng trách hôm nay tôi sẽ đánh anh tàn phế.
Lúc này Giang Ngọc Như lộ ra vẻ sợ hãi, dựa vào Tô Hoài Dương lo lắng nói: “Anh... anh rể, bây giờ phải làm sao đây?” Tô Hoài Dương an ủi nói: "Em đừng lo lắng, có anh rể ở đây, không có ai dám động vào em đâu.
Tên hối đầu không ngờ Tô Hoài Dương lại còn dám mạnh miệng như vậy, anh ta chỉ vào anh, cần răng ra lệnh với bảo vệ: "Mẹ nó, đánh chết tên phế vật này cho tôi."
Đúng ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát mắng: "Tôi thật muốn xem, có ai dám ra tay. Lời nói vừa dứt, Chu Hoàng Nhật liền hùng hồn tức giận đẩy cửa xông vào
Tên hồi đầu nhìn thấy anh ta liền giật nảy mình, vội vàng cung kính nói: “Chủ tịch, sao ngài lại đến đây.
Chu Hoàng Nhật nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tô Hoài
Dương, trong lòng bằng nhiên hoảng sợ, trừng mắt nhìn tên hỏi đầu mang “Triệu Cường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Triệu Cường vội vàng đổ trách nhiệm nói: "Chủ tịch ngài đến đúng lúc làm, tên nhóc này đến công ty chúng ta gây sự, tôi đang định để nhân viên bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài "
Chu Hoàng Nhật nghe thấy vậy, thật hận không thể một tay tát chết Triệu Cường, tên này có phải là ngốc hay không, còn dám đuổi Long chủ của Long Môn ra ngoài?
Tôi thấy muốn anh muốn hại chết tôi thì đúng hơn.
Sắc mặt của Tô Hoài Dương lúc này đã trở nên lạnh lùng, chậm rãi hỏi: "Chủ tịch Nhật, tập đoàn Ánh Dương các người chính là nuôi dưỡng những thứ rác rưởi này?”
Khi Chu Hoàng Nhật nghe thấy lời anh nói tim như muốn nhảy cả ra ngoài, vội vàng giải thích. Nhưng lúc này, Triệu Cường lại khinh thường cười nói: “Chủ tịch ngài nghe thấy chưa, tên nhóc này còn dám ở trước mặt ngài nói xấu công ty, bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi anh ta đi ngay Sắc mặt Chu Hoàng Nhật trở nên u ám, bước lên phía trước tát cho anh ta một bạt tại: “Triệu Cường, cậu chán sống rồi phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT