*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới bàn tiệc.

Sắc mặt của ba vợ và mẹ vợ, cùng với cô em vợ của Tô Hoài Dương cũng trở nên có chút khó coi.

Ba vợ thấp giọng chửi rủa: “Tôi biết ngay là cái tên phế vật này không làm được trò trống gì mà, bảo cậu ta đến dự tiệc sinh nhật rồi giả làm Long chủ cho thật tốt cũng không được nữa. Cứ thích là người cuối cùng đi vào, đây còn không phải là muốn chọc tức bà cụ hay sao?”

Mẹ vợ Ngô Tâm cũng không hỏi hối hận: “Bà cụ xưa nay vẫn không ưu thích gì gia đình chúng ta, mấy ngày trước Tô Hoài Dương lại gây nên chuyện lớn như vậy, bây giờ bà cụ cho cậu ta một cơ hội đóng giả thành Long chủ để lấy công chuộc tội, mà cậu ta lại bày ra bộ dạng này, đúng thật là hết nói nổi rồi”

Vào lúc này đây.

Trong lòng bà cụ đã cực kỳ không vui rồi, nhưng ở trước mặt nhà họ Vương, bà ta cũng không thể lập tức tới dạy dỗ Tô Hoài Dương.

Vì vậy, bà ta chỉ có thể không lạnh không nhạt nói: “Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của tôi, Hoài Dương cậu và Ngọc Hằng ngồi xuống trước đi, đợi sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, hai người khoan hãy trở về, bà có chuyện muốn nói với hai người”

Hàm ý chính là muốn đợi tính sổ chuyện lúc nãy rồi.

Sắc mặt Giang Ngọc Hằng lập tức thay đổi, nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành thấp giọng nói: “Cháu biết rồi bà nội”.

Nói xong, cô định kéo theo Tô Hoài Dương ngồi ở chỗ ba mẹ mình.

Gia đình bọn họ không được coi trọng ở nhà họ Giang lắm, nên chỉ có thể ngồi ở vị trí không ai chú ý đến, không giống như gia đình của bác lớn đều được ngồi ở hàng ghế đầu tiên, chỉ nhìn thôi đã thấy rõ khoảng cách.

Tô Hoài Dương nhìn về phía gia đình Giang Minh Nguyên đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, không khỏi nở một nụ cười khoái chí.

Hai tay anh chấp ở sau lưng, khí chất ngạo nghễ lạnh lùng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh.

Hai mắt bà cụ chợt bừng sáng, quả nhiên tên phế vật Tô Hoài Dương này đóng giả thành Long chủ cũng ra dáng phết, nếu không phải bà ta biết được anh là giả, cũng thật sự sẽ tưởng là thật mất.

Nhưng trong giây tiếp theo, Tô Hoài Dương lại nở một nụ cười với bà ta: “Bà cụ, hôm nay là sinh nhật lần thứ sáu mươi của bà, nể mặt bà là bà nội của Ngọc Hằng, nên tôi mới đến dự, nhưng ba vợ và mẹ vợ của tôi lại chỉ có thể ngồi ở vị trí phía sau, đây lại được gọi là đạo lý gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play