*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đám người bà cụ rời đi. Ngô Tâm nhịn không được nổi trận lôi đình.

Bà ta chỉ vào mũi Tô Hoài Dương lên tiếng mắng: “Cái tên phế vật này, cậu nhìn xem cậu đã gây nên rắc rối gì rồi, bây giờ gia đình chúng ta sắp toi đời rồi cậu có biết không?"

“Cậu chính là đồ sao chổi, ôn thần mà. Rốt cuộc là tôi đã tạo phải nghiệp chướng gì, mà lại đụng phải cái tên trời đánh như cậu thể hả?”

Ngô Tâm kêu khổ không thôi, chửi mắng xối xả Tô Hoài Dương, lại khiến mình càng thêm khó chịu, buồn bực đến nỗi muốn suy sup.

Còn Tô Hoài Dương nhìn bộ dạng thảm hại của mẹ vợ mình lại lạnh nhạt nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chỉ cần có con ở đây, dù cho bà cụ bọn họ thêm một trăm lá gan nữa, bọn họ cũng không dám động vào gia đình chúng ta đâu.”

Ngô Tâm lập tức mắng: “Cũng đã đến giờ phút này rồi, cậu còn ở đây khoác lác, cậu cảm thấy còn chưa đủ hay sao?”

Giang Chỉ Lâm cũng lên tiếng mắng: “Tô Hoài Dương, cậu mau cút khỏi đây đi, đừng ở lại đây hãm hại gia đình chúng tôi nữa, cậu chính là yêu tinh hại người mà”

Mặc dù Tô Hoài Dương có tính khí tốt, nhưng cũng bị bọn họ làm cho tức giận.

Nếu không phải vì nể mặt vợ con mình, anh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ vợ rồi.

Giang Ngọc Hằng ở một bên không khỏi cau mày, muốn lên tiếng nói giúp Tô Hoài Dương.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, thì một chuyện không lường trước được đã xảy ra.

Ngô Tâm nghe thấy lời của Giang Chí Lâm nói, tiến lên phía trước giáng cho ông ta một bạt tai.

Giang Chí Lâm bị đánh đến ngẩn người: “Mẹ đứa nhỏ, tại sao bà lại đánh tối? Bà không phải nên đi đánh Tô Hoài Dương sao?”

Ngô Tâm cười lạnh nói: “Tô Hoài Dương không phải kẻ tốt lành gì, thì ông cũng như vậy. Từ lúc đầu tôi đã nói với ông như thế nào, tuyệt đối không thể để tên phế vật này bị bại lộ, còn ông thì sao? Ông lại giành đem chuyện này nói ra ngoài? Ông có dụng ý gì hả?"

Giang Chí Lâm vô cùng tức giận, vội vàng giải thích nói: “Tôi chỉ là thấy tình hình không ổn, không muốn để cho Tô Hoài Dương liên lụy chúng ta?”

“Tôi khinh”

Ngô Tâm lại tiến lên tát thêm một bạt tại, đi tới đánh đấm Giang Chí Lâm: “Cho dù ông muốn nói chuyện này ra ngoài, cũng phải là do tôi nói, ông còn dám tranh giành ở trước mặt tôi nữa, ông như đòn rồi phải không?”

“A, Giang Chí Lâm ông nói đi nào, có phải là ông muốn hãm hại tôi hay không? Có phải là ông muốn chết hay không?”

Giang Chí Lâm cũng tức giận, túm tóc Ngô Tâm: “Bà nội mày, tao đã nhẫn nhịn mày lâu lắm rồi, ngày nào mày cũng ở trong cái nhà này diễu võ dương oai, chuyện gì cũng không chịu làm mà chỉ biết sai khiến tao, lần này nếu không phải do tạo đủ quyết đoán, chuyện này còn không biết sẽ nghiêm trọng đến mức nào”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play