*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng điệu của Giang Chí Lâm vô cùng phẫn nộ, khiến những người khác đều cau mày.

Giang Ngọc Hằng ôm lấy con gái, muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng chỉ có thể thở dài.

Cô em vợ Giang Ngọc Như lại đưa một ánh mắt bảo tự lo liệu đi về phía Tô Hoài Dương.

Ngô Tấm lại không thể tin được nhìn chằm chằm vào Giang Chí Lâm, lớn tiếng chửi rủa: “Ông đang nói nhảm cái gì vậy? Ông đã quên những gì mình đã nói trước đó rồi hả?

Giang Chỉ Lâm kêu ầm lên: “Dù sao Tô Hoài Dương cũng bị phát hiện, còn không bằng đem sự tình ngọn nguồn đều nói rõ ra đi, mặc công để cậu ta làm liên lụy đến gia đình chúng ta.”

Bà cụ nghe thấy lời của Giang Chí Lâm, nghi hoặc nói: “Chí Lâm, Ngô Tâm hai người nói vậy là có ý gì? Ăn nói kiểu gì với Hoài Dương thế hả? Hoài Dương là Long chủ đấy”.

Bà cụ còn chưa vơ vét được giá trị của Tô Hoài Dương, tất nhiên là sẽ không buông miệng nói những lời nói châm chọc được.

Dù sao bà ta còn muốn nắm giữ quyền tài chính của Long Môn, trở thành người có tiền có thể nhất.

Ngô Tâm lại tức đến run rẩy nhìn về phía Giang Chí Lâm, nghĩ thầm ông được lắm Giang Chí Lâm, hay cho câu vợ chồng vốn như là chim ở chung một rừng, đại hoạ đến thì mỗi người tự bay đi?

Bà ta không thể để Giang Chí Lâm giành nói trước được.

Vì vậy, Ngô Tâm vội vàng nói trước: “Bà cụ, chuyện đã đến nước này con cũng không thể giấu mẹ được nữa rồi, cái tên phế vật Tô Hoài Dương này, căn bản không phải là Long chủ gì cả, tất cả đều do cậu ta muốn khoe mẽ mà làm ra thôi.”

Giang Chí Lâm há hốc mồm, vốn muốn lên tiếng nói trước mà lại bị Ngô Tâm đưa mắt tới cảnh cáo, nên lập tức im bặt.

Bà cụ không tin, cau mày nói: “Ngô Tâm, mặc dù khi xưa cô coi thường Tô Hoài Dương chỉ là một nhân viên bảo vệ, nhưng bây giờ cậu ta đã trở thành Long chủ rồi, cô cũng không cần thiết phải vu oan cậu ta nữa.”

Giang Minh Nguyên cũng đi tới nói: “Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ em rể Hoài Dương đã là đại ca, những chiếc xe của thuộc hại anh ấy lái đều là xe hơi sang trọng, chiếc máy bay trực thăng trên trời có đến hàng trăm chiếc, với tình thế này nếu nói anh ấy không phải là Long chủ, ai mà tin được chứ.”

Ngô Tâm vội vàng giải thích nói: "Mọi người đều nhìn lầm rồi, chiếc xe đó căn bản không của của cậu ta, chiếc máy bay trực thăng cũng không liên quan gì đến cậu ta cả”.

Sắc mặt bà cụ trầm xuống, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc: “Vậy thì tại sao Tô Hoài Dương lại có thể dẫn Giang Ngọc Hằng vào khách sạn Hương Các Lưu Mộng? Khách sạn Hương Các Lưu Mộng cũng không phải chỉ chi một chút tiền là có thể đặt chỗ được”

Ngô Tâm tức đến sắp khóc: “Mẹ, mẹ không biết rồi, khi xưa tên phế vật Tô Hoài Dương này đã cứu ông chủ của khách sạn Hương Các Lưu Mộng, cậu ta lấy này làm điều kiện trả ơn, đám người Trần Vũ đó cũng là người của ông chủ Hương Các Lưu Mộng”

Nhà họ Giang đều ngẩn người, những người vốn dĩ còn muốn a dua nịnh nọt Tô Hoài Dương, tại thời khắc này tất cả đều trở mặt, u ám và phẫn nộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play