Tô Hoài Dương lúc này hoàn toàn không muốn để ý tới bọn ếch ngồi dưới đáy giếng này, lạnh giọng nói với bọn họ: “Ở đây không hoan nghênh các người, mời các người về cho”.
Giang Trúc Nhi khinh thường nói: “Bảo chúng tôi đi à? Anh cho rằng mình là ai hả?”
Giang Trúc Nhi vừa nói lại quay qua nói với Giang Ngọc Hằng: “Chị họ Tô Hoài Dương kẻ nghèo kiết xác này, có thể tổ chức cho chị lễ cưới gì chứ? Em nghĩ là chị cũng đừng làm khổ mình nữa, đến lễ cưới của em giúp em tiếp đón khách mời đi”
Giang Ngọc Hằng lạnh lùng nói: “Không cần đầu, chị không có hứng thú với đám cưới của em”
Nhưng vào lúc này, Ngô Tâm ở một bên lại bắt đầu nổi giận: “Ngọc Hằng, con ăn nói với Trúc Nhi kiểu gì thế ha?" Giang Chí Lâm cũng lên tiếng mắng: “Đúng vậy, giờ đây Trúc Nhi được gả vào nhà họ Vương, nó có thể cho con tham dự lễ cưới của nó chính là vinh hạnh của con, con đừng có không biết tốt xấu”.
Giang Ngọc Như cũng hơi do dự, nói: “Chị à, chị đừng cãi lời ba mẹ nữa, Tô Hoài Dương là người như thế nào chị còn không hiểu rõ sao? Đừng để anh ta kéo chị vào vũng bùn, rồi lại biến chị thành trò cười ở Hạ Thành nữa”
Giang Ngọc Hằng hít sâu một hơi nói: “Mọi người muốn đi thì đi đi, dù sao con cũng sẽ không đi đâu”.
Hai mắt Ngô Tâm lập tức sáng lên, bà ta quay đầu lại nịnh nọt nhìn Giang Trúc Nhi: “Trúc Nhi à, Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương tên phế vật này không chịu đi thì thôi, những người còn lại trong gia đình chúng ta đều đi được không?”
Thực ra, Ngô Tâm cũng không thích Giang Trúc Nhi, nhưng mà bà ta biết Giang Trúc Nhi là người được bà cụ cưng chiều nhất trong thế hệ con cháu trẻ tuổi của nhà họ Giang.
Vì vậy, bà ta vẫn phải cùng Giang Trúc Nhi cải thiện quan hệ, cho dù là có lấy cái mặt nóng của mình dán lên cái mông lạnh của người khác, bà ta cũng phải kiên quyết làm cho bằng được.
Giang Trúc Nhi nghe được lời của Ngô Tâm, một lòng muốn làm nhục Giang Ngọc Hằng, thế nên nói: “Thím à, như vậy không tốt đâu, thím là mẹ ruột của Ngọc Hằng, nếu thím không có mặt tại hôn lễ của cô ấy, như vậy cũng không thỏa cho lắm”.
Ngô Tâm xua tay nói: “Không sao, không sao, đám cưới của con gái thím không liên quan gì đến thím cả, hôm nay bất luận nói như thế nào, thím cũng phải đến dự đám cưới của con.”
Giang Chí Lâm cũng nịnh nọt cười nói: “Đúng vậy, Trúc Nhi à, chú và thím của con ngày nào cũng mong chờ đám cưới của con đấy”.
Giang Trúc Nhi mặt lộ vẻ đắc ý nói: “Được thôi, nếu như vậy thì mọi người lên xe đi, dù sao hôn lễ của con thêm vài người hay ít vài người cũng chả sao cả”
Những lời này đã rất không khách khí rồi, nhưng Ngô Tâm và Giang Chí Lâm lại không hề cảm thấy nhục nhã, mà trực tiếp kéo theo Giang Ngọc Như với vẻ mặt không tình nguyện lên một chiếc Maserati gần đó.
Đoàn xe một mạch bước đi xa, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Cho dù Giang Ngọc Hằng có kiên cường đến thế nào, tại thời khắc này đây, cô cũng không nhịn được mà rơi nước måt.
Lúc này, con gái Thiên An cũng ngơ ngác hỏi: “Mẹ, tại sao ông ngoại và bà ngoại, cùng với dì lại không đến dự đám cưới của mẹ? Họ không thích mẹ sao?”
Giang Ngọc Hằng lau đi nước mắt nói: “Không có đâu, chỉ là mẹ không muốn tổ chức đám cưới nữa.”
Nói xong, Giang Ngọc Hằng quay đầu lại nói với Tô Hoài Dương: “Chồng à, chúng ta đừng tổ chức đám cưới nữa được không, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi”
Nghe nói như thế, Tô Hoài Dương một tay ôm lấy cô vào lòng, nghiêm túc nói: “Vợ à, anh biết bây giờ em đang rất ủy khuất, nhưng em hãy tin anh, anh nhất định sẽ khiến tất cả mọi người phải nhìn em bằng cặp mắt khác xưa”.
Nói xong, anh khẽ mỉm cười nói: “Hơn nữa, em nhìn xem, đoàn xe rước dâu mà anh chuẩn bị đã đến rồi”
"Cái gì?”. | Giang Ngọc Hằng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong giây tiếp theo, cô không kìm lòng được mà mở to hai mắt nhìn.
| Chỉ thấy đang có hàng trăm chiếc xe hơi sang trọng ngay ngắn đồng đều mà chạy tới đây, tiếng pháo nổ rung trời cũng đột nhiên vang lên.
Hàng trăm chiếc xe này hầu hết đều là xe siêu cấp sang trọng như Les Royce, Lamborghini, Ferrari, Bugatti và Bentley
Tùy tiện một chiếc thôi, cũng đã có giá hơn mười bảy tỷ rồi.
Mà điều này vẫn chưa kết thúc.
Khi đoàn xe rước dâu dừng lại, vô số người đàn ông mặc áo âu phục màu trắng với vẻ mặt lạnh lùng bước xuống.
Người đầu tiên bước xuống chính là Trần Vũ.
Trần Vũ vung tay lên, tất cả mọi người đều lập tức đứng lại, sau đó đồng loạt cúi chào.
“Xin chào Long chủ và Long chủ phu nhân” Tiếng hộ rung trời, khí thế uy nghiêm. Tại thời khắc này, trong đầu Giang Ngọc Hằng đã hoàn toàn đờ đẫn. Cô nhìn Tô Hoài Dương, nói với vẻ không tin: “Anh chính là Long chủ sao?” Tô Hoài Dương dịu dàng nói: "Anh là ai không quan trọng, điều quan trọng là hôm nay là lễ đám cưới của chúng
ta."
Giang Ngọc Hằng trợn mắt há hốc mồm, buộc miệng nói: "Anh phải cho em một lời giải thích”.
Tô Hoài Dương thâm tình nói: “Vợ à, đợi khi hôn lễ kết thúc, anh sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng, nhưng bây giờ chúng ta phải đến buổi lễ đám cưới rồi, anh muốn em làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Trong lòng Giang Ngọc Hằng vô cùng cảm động, gật đầu ừ một tiếng nói: “Được, em chờ lời giải thích của anh”
Nói xong, cô liền có chút e dè kéo theo Tô Hoài Dương hỏi: “Những chiếc xe này sẽ đưa chúng ta đến buổi lễ đám cưới sao?”
Tô Hoài Dương lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải” Giang Ngọc Hằng tò mò nói: “Vậy chúng ta đến đó bằng cách nào?”. Tô Hoài Dương cười nhạt một tiếng: “Em ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ biết thôi.” Giang Ngọc Hằng sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Trong giây tiếp theo. Trong mắt cô hiện đầy vẻ chấn động và vui mừng. Con gái Thiên An mở to hai mắt, đáng yêu kêu lên: "Oa, có thiệt là nhiều máy bay a”
Chỉ thấy gần trăm chiếc máy bay trực thăng ráo rít bay tới, mỗi một chiếc trực thăng bên trên đều có một hình họa tiết hoa văn của một con rồng vàng lớn.
Đám cưới thế kỷ tất nhiên là phải khác người, đồng thời không thể cho người khác vượt mặt được. Hơn trăm chiếc xe hơi sang trọng tại mặt đất mở đường, gần trăm chiếc trực thăng ở trên bầu trời kêu ráo rít.
Vào lúc này, Tô Hoài Dương ga lăng nắm lấy tay của Giang Ngọc Hằng và con gái: “Vợ à, chúng ta xuất phát nào”.
Giang Ngọc Hằng nhịn không được hỏi: “Tô Hoài Dương, đám cưới thế kỷ mà anh nhắc đến sẽ được tổ chức ở đâu vậy?”
Tô Hoài Dương ha hả cười nói: “Ngay tại khách sạn Hương Các Lưu Mộng”
Lời nói vừa dứt, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, Trần Vũ từ trong khoang trước nhảy xuống, cung kính nói: “Kính mời Long chủ và Long chủ phu nhân bước lên máy bay
Tô Hoài Dương bể lấy Thiên An và nắm lấy tay Giang Ngọc Hằng bước lên máy bay trực thăng.
Tất cả máy bay trực thăng được sắp xếp thành một trận hình trái tim khổng lồ trên không trung, hướng bay thẳng về khách sạn Hương Các Lưu Mộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT