Mạch Lam ở lại bàn thêm với Vu Tịnh Nhã về lịch trình hoạt động. Ngày mốt hai người sẽ tới làm khách mời của chương trình "Thay lời muốn nói", đầu tuần sau thì vào đoàn làm phim, bắt đầu quay một số cảnh đơn giản của Manh Thù. Cảnh chạy nhảy đi đứng thì để sau, chỉ cần ló mặt vào bộ phim, tránh sau này cẩu tử lại để nổ ra scandal nữ phụ thứ nhất của phim mắt cao hơn đầu, người ta đã đóng xong nửa phim còn mình vẫn chưa góp mặt.

" Chị sẽ mời Bạch lão sư tới hướng dẫn thêm diễn xuất cho em" Diễn xuất của Vu Tịnh Nhã nằm ở mức tạm chấp nhận, linh động, có thần, nhưng về lâu về dài sẽ không tiến xa hơn được. Nên tranh thủ lúc còn trẻ trau dồi thêm tri thức. Nếu không sẽ mãi dậm chân tại chỗ. Giới giải trí này cứ ba năm lại thay một đợt sóng mới, nếu diễn xuất không cải thiện, đợi vài năm nữa xuất hiện thêm vài khuôn mặt xinh đẹp tươi trẻ, lấy đi sự chú ý của khán giả. Nghệ sĩ cũng ngày một già, không có tác phẩm kinh điển thì cứ chờ bị đào thải đi là vừa

" Vâng ạ" Vu Tịnh Nhã trước mặt là hàng chính gốc, không phải Vu đại tá, cô so với cô nàng quân nhân kia còn am hiểu diễn xuất hơn nhiều, ở giới giải trí này không phải như cá gặp nước nhưng cũng là đường đi bằng phẳng. Cũng không sao, đợi đến lúc học tập trả lại quyền quản lý thân xác cho cô ấy cũng không muộn.

Hai người lại bàn thêm một số thứ linh tinh

" Ôi, chẳng mấy chốc đã tới giờ cơm rồi" Mạch Lam bật điện thoại lên, màn hình hiện 10:49. Mãi nói nên cô chẳng để ý giờ mất. Trên đó còn hiện một cái bong bóng chat, chủ nhân để avt hình con mèo trắng. Nhìn cái bản mặt cao ngạo vênh váo của con mèo kia, chẳng hiểu sao lại giống Vu Tịnh Nhã như đúc. Mạch Lam buồn cười, người đàn ông này cũng si tình quá mức rồi

" Em còn nhớ Tống Quán Hy chứ?"

Vu Tịnh Nhã ngây người, sợ hãi mà nhìn màn hình điện thoại "Sao chị quen anh ấy?"

" Quen gì mà quen. Lúc biết chị kí hợp đồng với em, anh ta nhắn tin nhờ chị chăm sóc em thay anh ta. Trời, chẳng biết ai mới là quản lý của em nữa" Mạch Lam nhớ lại, vừa buồn cười vừa tức giận

" Sau này đừng liên lạc với anh ấy"

" Sao thế? Chị thấy anh ta tốt mà" Mạch Lam kinh ngạc, sở thích sở ghét của Vu Tịnh Nhã mà cô biết đều là từ miệng Tống Quán Hy nói. Cô có cảm giác cậu ta còn hiểu diễn viên nhà mình hơn hai vị phụ huynh của cô ấy

Lại nói, người đại diện đều không hy vọng nghệ sĩ dưới tay mình yêu đương sớm, nhưng mà điều kiện của Tống Quán Hy thật sự quá tốt, bối cảnh Tống gia cũng rất lợi hại.

Dù sao đi nữa thì bề ngoài, hai người ở cạnh nhau cũng là trai tài gái sắc, nhìn cực kỳ xứng đôi, nam nhân như Tống Quán Hy mà còn bỏ lỡ, tuyệt đối là do mắt nghệ sĩ nhà cô có vấn đề

" Em không thích cậu ấy sao?"

Mạch Lam nhìn nghệ sĩ vốn hoạt bát nhà mình cúi đầu, im lặng chẳng nói, hoàn toàn khác sự ung dung thoải mái cô ấy biểu hiện ở lần gặp đầu tiên. Cô thở dài, người với người ai cũng có chuyện xưa, cô muốn an ủi, nhưng sợ lại chạm vào vết thương lòng của cô ấy

" Vu Tịnh Nhã, em đừng có im lặng như vậy. Nếu trong lòng có chuyện khó chịu thì em nói với ai?"

"Không ai cả" Vu Tịnh Nhã chậm rãi nói. Dù là Mộc Di Ân hay Vu Tịnh Nhã, một đại tá quân đội hay cô sinh viên Đại học, họ đều tương đồng ở chỗ khi gặp chuyện đều sẽ tự mình giải quyết, không muốn liên luỵ tới người khác, cứ khăng khăng ôm lấy phần mình

"Em..." Mạch Lam vẻ mặt hận sắt không thành thép, vừa đau lòng vừa tức giận chẳng biết nói gì

" Anh ấy quả thật tốt... Mạch Lam, em nợ người đó quá nhiều, bây giờ không thể dây dưa nữa, nợ này em trả không được"

Mạch Lam không hiểu, có lẽ suy nghĩ cô khác với người trẻ. Tình yêu là tình yêu, có nợ cũng là vì yêu, sao lại suy nghĩ nhiều rồi nặng lòng?

Cô định khuyên nhủ Vu Tịnh Nhã, không muốn có thêm một người lại vì tuổi trẻ mà đánh mất tình yêu đời mình. Nhưng tiếng mở cửa đã đánh nát lời vừa thốt ra của cô

" Mạch quản lý, cô khoẻ" Vu Nguyên Quân và Dao Giai Giai tiến vào, thấy con gái nhỏ và quản lý của con bé đang bàn công việc bèn chủ động chào hỏi. Tuy hai người ngày thường ở ngoài xã hội nổi tiếng là cặp phu thê khó tiếp cận, khó nói chuyện, khó thân thiết, nhưng đối với cô con gái nhỏ này lúc nào cũng chiều chuộng, hết mực yêu thương. Vậy nên yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ rất kính trọng với người quản lý mà con gái chọn

" Hân hạnh, Vu tiên sinh, phu nhân" Mạch Lam đứng dậy, nghiêm chỉnh chào hỏi trưởng bối của diễn viên nhà mình. Thấy trên tay Dao Giai Giai có cầm theo một cái cà mèn, biết là đem tới cho con gái họ ăn trưa. Cô không làm phiền nữa, chủ động xin ra về

" Cô đi đường cẩn thận"

Hai vợ chồng tiễn cô ra cửa, sau đó xoay lại nhìn con gái. Người trên giường cũng đang mỉm cười nhìn bọn họ

Đó là một nụ cười chôn sâu dưới lòng đất, không được thấy ánh mặt trời, cho dù có ánh mặt trời chiếu đến cũng không cảm thấy ấm áp mà càng khiến người ta nổi da gà

Vu Nguyên Quân tao luyện trên thương trường nhiều năm, tiếp xúc với mấy gã nhà giàu có tính cách vặn vẹo đã quen, nhưng Dao Giai Giai vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này. Bà bị doạ thối lui một bước

Nhưng bà lại nghĩ, trước mặt là con gái yêu của bà, sao bà lại hoảng hốt. Bà ngẩng đầu lên, sợ cô nhìn thấy động tác nhỏ vừa rồi. Cũng may Vu Tịnh Nhã đã thu hồi nụ cười, đang trò chuyện với Vu Nguyên Quân

" Chân con ổn hơn chưa?"

" Bác sĩ nói có thể dùng nạng đi được rồi" Cô nâng mắt nhìn ông ta, không nặng không nhẹ nói

" Thật tốt" Vu Nguyên Quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn chân con gái sưng to như móng heo, lại đau lòng. Chờ ông trở về nhất định phải đem cô gái kia bỏ tù, tội mưu sát, lại mưu sát phải con gái bảo bối của ông. Mấy năm tù giam vẫn là có lợi cho cô ta rồi

" Ông tránh ra một bên đi" Dao Giai Giai đẩy chồng mình ra, tới ngồi bên cạnh giường con gái, sờ sờ khuôn mặt cô, sao lại ốm thế này. Nhất định là do ba thằng nhóc thúi đó không chăm sóc tốt cho cô, trở về phải đánh một trận mới được

Vu Tịnh Nhã nghiêng đầu né tránh, thấy ánh mắt kinh ngạc của bà, cô cười dịu dàng, giải thích

" Đầu con hơi đau, cứ ong ong mãi"

" Hay là nằm nghỉ một lát nhé"

" Không cần đâu ạ" Cô lắc đầu, thử thăm dò đối phương "Ba mẹ, dạo gần đây trong giấc mơ con luôn mơ thấy mấy người kì lạ"

" Sao?" Vu Nguyên Quân cảnh giác ngẩng đầu. Thấy vẻ mặt con gái bị sự nghiêm túc của ông doạ sợ, vội hạ giọng "Chắc con bị chấn thương đầu nên mơ linh tinh, để ta nói bác sĩ kê thêm vài liều thuốc an thần"

" Vâng ạ" Vu Tịnh Nhã rũ mi, đè nén căm hận đang sôi lên như nham thạch trong lòng mình. Người nhà của cô, những con người mà cô trân quý nhất, trong miệng họ lại là những thứ linh tinh chẳng đáng một đồng xu.

Cha mẹ, đợi con, con gái đến báo thù cho hai người

Cô nếm được trong miệng vị rỉ sắt của máu

" Đến, mau ăn một chút canh gà tẩm bổ" Bà nói rồi đổ một ít ra chén sứ, đưa tới trước mặt cô

Hương thơm nức mũi nhưng lại khiến cô buồn nôn

" Con không ăn" Vu Tịnh Nhã nhíu mày, cô ghét nhất là món canh gà hầm này của bà. Ngon thì ngon thật, nhưng sẽ khiến cô nhớ lại một vài kí ức không vui. Năm cô mới về Vu gia, thứ cô được ăn đầu tiên chính là nó. Món canh gà đổi lấy mạng cha mẹ cô, đem con gái bọn họ đi vào nhà kẻ thù

" Ăn một chút thôi cũng được mà" Dao Giai Giai bưng chén canh gà, thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin cô hãy ăn một chút thôi, một chút cũng được. Vu Nguyên Quân cũng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cô, muốn cô mau mau ăn uống tẩm bổ. Con gái đã gầy trơ xương rồi lại không chịu ăn, người làm cha làm mẹ như bọn họ đau đớn không thôi

" Con đã bảo là không"

Vu Tịnh Nhã quơ tay, loạng choạng đụng trúng chén canh gà trên tay Vu phu nhân.

Chén canh gà đổ ụp lên tay bà, sau đó rớt xuống đất vỡ một tiếng xoảng. Canh gà rất nóng, khiến bà rên rỉ một cách đau đớn, cổ tay cũng nhanh chóng đỏ lên bằng mắt thường có thể thấy

" Không sao chứ" Vu Nguyên Quân hốt hoảng kéo vợ chạy đi rửa nước lạnh. Dao Giai Giai đau đến mức chảy nước mắt nhưng vẫn luôn miệng hỏi có dính tới con gái không

Vu Tịnh Nhã ngậm chặt miệng.

Dao Giai Giai bà ta cần gì phải làm khổ bản thân như thế? Cứ để cho cô đói chết cũng được mà

Cô nhìn Dao Giai Giai, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô

Một người phụ nữ đã hơn độ tuổi tứ tuần, cả người luôn mang theo kiêu ngạo như chim khổng tước, lười cùng kẻ khác nói những chuyện nhảm nhí cứ thế im lặng đứng tại chỗ, nhìn cô mà khóc. Nhìn bà, Vu Tịnh Nhã không hiểu sao lại cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng hận

" Sao con không ăn... Do mẹ nấu canh gà dở lắm phải không? Hay mẹ mời đầu bếp đến nấu cho ăn nhé?" Bà nhìn cô, trên mặt còn hoen nước mắt, nịnh nọt cười: "Tiểu Nhã, mẹ kiếm được nhiều tiền lắm, con muốn ăn gì mẹ cũng mua cho con, nhé. Chắc con phải muốn ăn thứ gì đó chứ."

Vu Tịnh Nhã sững sờ nhìn mặt bà

Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên hiểu được rằng người này sẽ không bao giờ to tiếng với cô

Dao Giai Giai chính là một kẻ yêu con gái đến phát cuồng

Con gái là đẹp nhất, con gái lúc nào cũng đúng, kể cả có sai bà cũng sẽ không uốn nắn mà chiều chuộng

Dao Giai Giai, nếu bà có con gái, cô ấy thật sự là một cô gái may mắn

Đáng tiếc tôi không phải

Tôi là ác quỷ, bò ra từ địa ngục, đến đòi mạng các người

Vu Tịnh Nhã né tránh, không dám đối diện với ánh mắt nóng rực đầy quan tâm của bà

" Con yêu, con không khoẻ sao?" Dao Giai Giai sốt ruột kéo tay chồng " Con không muốn ăn canh gà cũng được, đừng miễn cưỡng bản thân"

" Mẹ mua cháo cho con nhé? Con thích nhất là cháo rong biển mà"

" Không có đâu, con rất thích canh gà mẹ làm" Vu Tịnh Nhã ngẩng đầu lên, cười khẽ, thân thiết ôm lấy bà mà làm nũng "Mẹ, thật xin lỗi. Đều tại con mà mẹ bị phỏng. Đợi con khoẻ lại sẽ cùng mẹ đi dạo phố nhé"

"Được được" Dao Giai Giai được dỗ đến vui sướng, hai mắt bà cười lên cong cong như trăng khuyết. Vu Nguyên Quân cũng cười híp mắt, sự quyết đoán cùng lạnh lùng trên người ông biến mất không dấu vết, chỉ còn dáng vẻ người chồng, người cha tốt

Bọn họ mãi cười, chẳng ai nhìn thấy được đôi mắt chất chứa hận thù của cô gái

Yêu thương thì sao chứ?

Ánh nắng muộn cũng cứu không nổi hướng dương héo tàn....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play