" Thôi mà, thỉnh thoảng mới gặp nhau mà các cậu lại cãi vã như thế thì ra thể thống gì" Mộng Vũ chau mày, gỡ cánh tay đang túm cổ áo khuê mật bạn trai của Bạch Ngọc Thố ra, làm như quan tâm nói


" À, mình biết rồi" Thấy vẻ mặt xem kịch vui của mấy đồng học cũ hướng về đây, một kẻ sĩ diện như Bạch Ngọc Thố làm sao chịu nỗi, vội vàng buông cái tay ra, nghiêm chỉnh ngồi lại vị trí cũ, cũng không quên liếc cảnh cáo bạn trai tiên sinh một cái


Bạn trai tiên sinh bị cô ta chỉnh cũng có mấy phần không vui, một con ả chỉ biết sử dụng tiền của hắn, làm cớ gì lại có quyền lên giọng dạy dỗ. Nếu không phải vì niệm tình ngày xưa của hai người, hắn đã tống cổ ả này đi từ lâu. Nhưng nghĩ lại hắn vì cái gì lại thích cô ả nhỉ? Chắc là vì cô ả này giống mối tình đầu của hắn đi


Buồn cười thật, cô gái kia thanh thuần như vậy, thiện lương như vậy, con ả này làm sao có thể so sánh được


Bạch Ngọc Thố không hề hay biết đại nạn sắp ập tới, vẫn mãi mê tìm cớ hạnh hoẹ đám bạn học cũ để làm nổi bật bản thân mình, nhìn Vu Tịnh Nhã đang yên lặng ngồi một bên xem menu, hai mắt cô ta đảo một vòng, tươi cười nói


" Ôi chao Tịnh Nhã, cậu xem, lâu ngày không gặp, nhớ năm đó cậu chết mê chết mệt vì Giai học đệ, bây giờ thế nào rồi, hai người có thành một đôi không?"


Bạch Ngọc Thố này có tài ăn nói rất sắc sảo, từng câu từng chữ đều đâm thọt vào vết thương của người khác, quả không hổ danh là quán quân hùng biện của trường năm đó. Đáng tiếc miệng mồm đặt sai chỗ, tài năng lại trở nên phí phạm mất rồi


" Cảm ơn vì lòng tốt quan tâm người khác của cậu, mình và Giai học đệ vẫn đang giữ mối quan hệ bạn bè, mình cũng cảm thấy như hiện giờ là khá tốt"


Mộc Di Ân bình tĩnh cười, nếu người ngồi đây là nguyên chủ, phỏng chừng cô ấy đã đau lòng đến mức cãi nhau với Bạch Ngọc Thố rồi. Nói cũng phải, bạn trai của Bạch cô nương kia ngày xưa đã từng mặt dày mày dạn theo đuổi Vu Tịnh Nhã, kết quả lại bị người ta từ chối, nhục nhã ê chề. Bây giờ cô nàng thay bạn trai phục thù cũng là điều dễ hiểu


" Thật là, Giai Trạch Dương đúng là có mắt như mù, cậu năm đó vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, một Tô Thịnh Nam vừa xấu vừa nghèo, lại còn từ trong núi ra có chỗ nào so sánh được?" Ngữ khí khi bàn về chuyện này của Bạch Ngọc Thố quá mức bén nhọn, lời lẽ tuy không dung tục nhưng lại làm người ta chói tai, có rất nhiều người xung quanh đã thay Tô Thịnh Nam bất bình


Bọn họ lại đảo mắt về Vu Tịnh Nhã, cô nàng cao ngạo hay trưng ra cái mặt than kia giờ này đang mỉm cười, nhưng nụ cười lại ẩn ẩn phần tức giận, mang đầy ý tứ không vui


" Làm sao..." Bạch Ngọc Thố giật mình, có phần sợ hãi hỏi "Đồ nhà quê vừa nghèo lại vừa xấu như con nhỏ đó, cho dù nó lên thành phố đi học thì cũng chẳng thay đổi được cái vẻ quê mùa trên người nó đâu. Bố mẹ nó là nông dân ngu muội, nó cũng thế..."


Cô ta lải nhải mắng Tô Thịnh Nam một trận, người mới thấy thoải mái.


Tịnh Nhã bặm môi, ánh mắt nhìn cô ta lạnh như băng. "Xin lỗi ngay."


"Đùa nhau đấy à, tôi mà xin lỗi á?"


Cô quan sát Ngô Song từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười. "Quần áo cậu mặc trên người tạo ra từ tằm mà nông dân nuôi, giày cậu đi cũng thế, còn cơm cậu ăn cũng là do nông dân vất vả trồng ra đấy. Nông dân dựa vào sức mình mà làm ra lương thực, mấy người trên huyện trên tỉnh cao xa khó với có vận mệnh khác thường như các cậu lại phải sống dựa vào nông dân, thế mà cậu còn chê bôi nông dân, thế thì đừng dùng nữa! Bây giờ đừng dùng, cũng đừng có ăn lương thực nữa."


Hai người tranh cãi khá ầm ĩ, có người liền cười. "Đúng đấy, chê bai như thế thì cởi ra đi?"


"Buổi trưa cũng đừng ăn cơm nữa, lương thực đó cũng là do nông dân làm ra đấy."


"Chuẩn đấy chuẩn đấy..."


" Cậu!!!" Bạch Ngọc Thố đỏ bừng mặt, giận dữ trừng cô


" Mong cậu chú ý ngôn từ một chút, đừng để tôi nghe lại lời lẽ này lần thứ hai"


" Gì chứ! Chỉ là đùa thôi mà, cần gì làm quá lên như thế..." Bạch Ngọc Thố rén cả người nhưng vẫn mạnh mồm quát lại hai chữ, vế sau hoàn toàn là tự lẩm bẩm cho bản thân mình nghe


" Cậu có thể đùa với ai cũng được, nhưng Tô Thịnh Nam thì không"


" Thôi nào, lâu lắm chúng ta mới tụ họp lại, cần gì phải cắn xé nhau như thế" Chu Đình Na từ bên ngoài đi vào, mặc lễ phục cực kì hoa mỹ, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười niềm nở hoà giải bầu không khí khó chịu tại bàn ăn. Nói thật thì Chu Đình Na đẹp, không phải cái đẹp ba ngàn năm có một mà là loại vừa nhìn vào đã khiến người ta kinh diễm, cộng thêm việc cô nàng biết trang điểm, gu ăn mặc thời thượng đã khiến cô ta trở thành một mẫu ảnh rất hot


Sinh ra đã ngậm thìa vàng, bản thân từ bé đến lớn không biết chữ xấu xí ra làm sao, Chu Đình Na đáng lẽ trở thành nhân sinh người thắng, nếu như không có sự xuất hiện của cô em gái cùng cha khác mẹ Chu Sở Sở kia


Chuyện hào môn ấy à, đầy cẩu huyết và drama, kể ra cũng dài, nhưng biết ở đây toàn mấy cô nàng chuyên bà tám, kể một chút cũng không sao


So với Chu Đình Na kiêu ngạo, ngực to não bé, chuyên đi khoe khoang thì Chu Sở Sở vẫn là tốt hơn nhiều, cô ta hiền lành, ngoan ngoãn, lại vô cùng hướng nội. Chu Đình Na có một vị hôn phu, cũng là thế gia hào môn, nhưng từ khi Chu Sở Sở xuất hiện, vị hôn phu kia cứ đâm đầu yêu cô ta, thậm chí còn vì cô ta mà từ hôn Chu Đình Na trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của cô. Không chỉ thế, Chu Sở Sở còn ở sau lưng Chu Đình Na nói xấu cô ta với cha, cướp bạn thân của cô ta, gây ra rất nhiều tai tiếng cho chị gái cùng cha khác mẹ của mình


Cũng may Chu Đình Na có một người cha đủ tốt, sau khi biết vị hôn phu mà mình chọn cho con gái là người như thế nào ngay lập tức giành quyền từ hôn, huỷ hợp tác của hai nhà, li hôn với bà vợ kế và tống cổ Chu Sở Sở ra nước ngoài


Ai nói Chu Đình Na có cuộc sống tốt, tốt là vì cô ta có một người cha luôn yêu thương con gái như ông Chu thôi


Thật giống với ba mẹ Vu, vô cùng ấm áp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play