Hai mắt Mộc Di Ân trừng lớn, cô ôm phần ngực đang nhiễm từng mảng lớn máu. Tên trùm cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn thê thảm chết đứng với một viên đạn xuyên qua vầng thái dương. Mộc Di Ân ngã xuống đất cái rầm , tay cô ôm phần ngực đang đau nhói liên hồi. Trực giác của phụ nữ luôn đúng , cô đoán ra được mình sẽ không thể nào quay trở về từ nhiệm vụ này.


Lời hứa của cô với Bạch Chỉ có lẽ không thể nào thực hiện được nữa rồi.


Cô không thể làm phù dâu cho tiệc cưới của em, không thể làm bánh cưới cho em, không thể tận mắt nhìn em hạnh phúc bên người con trai em yêu.


Còn bố mẹ và Mộc Ngạn, họ là gia đình của cô, là bến bờ bình yên nhất mà cô cảm thấy trên đời này.


Có thể hi sinh để bảo vệ Sài Thành, Mộc Di Ân cảm thấy xứng đáng. Chỉ hi vọng vụ án sẽ được giải quyết tốt đẹp, có như vậy cô cùng mười mấy anh em nằm đây mới thoả mãn mà nhắm mắt ra đi.


A, đau quá, buồn ngủ thật...


Bố mẹ, Mộc Ngạn, Bạch Chỉ, Hoà Nhuận tôi đi trước đây


Tiểu Lộc cậu đợi tôi , hai chúng ta cùng bầu bạn dưới hoàng tuyền


[ ........]


Bệnh viện quân đội


" Bạch Chỉ có người cần gặp em kìa"


Y tá trưởng gấp rút đem bình máu vào phòng cấp cứu, khi lướt qua em chị còn lên tiếng nhắc nhở . Em nghe thấy giọng chị y tá trưởng liền chạy theo hướng chị nói. Có lẽ chị Di Ân gửi thư cho em, trong các nhiệm vụ lần trước chị cũng thường hay làm như thế


" Cô là Bạch Chỉ? Cái này là của cô"


Người đưa thư trong quân đội nhìn cô, ánh mắt chứa một sự thuơng hại. Em không thích ánh nhìn của chú nên em đưa tay nhận lấy phong thư.


Là giấy báo tử...


Của ai vậy?


" Chú nhầm người rồi, chỗ con đâu có ai tử trận đâu"


Em nghiêng đầu khó hiểu, chú đưa thư nhìn em rồi lại cười chua xót . Chú trả lại bức thư cho em rồi lên tiếng, giọng chú mới thật khó nghe làm sao


" Kia là giấy báo tử bản sao của Mộc đại tá. Trước khi đi cô ấy yêu cầu photo nó ra , nếu cô ấy có mệnh hệ gì bản chính sẽ được gửi về Mộc gia, còn bảo photo sẽ được gửi đến chỗ con. Nén bi thương đi cô gái...."


Em sững người trong giây lát, sau đó khẽ kinh hô rồi bật khóc, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả tờ giấy.


Vì cái gì?


Hôm qua chị mới vừa cùng em hứa hẹn, hôm nay đã không từ mà biệt. Em không tin, chị chắc hẳn đang đùa với em, Mộc Di Ân mạnh mẽ như vậy em tin chị sẽ không dễ chết đâu


Bạch Chỉ không biết em đã ngồi khóc bao nhiêu hôm. Em chỉ nhớ em có được ý thức vào đúng lúc tang lễ của chị. Rất nhiều người đến dự, ai cũng đau buồn, em biết, khi còn sống chị một lòng một dạ với tổ quốc, thề chết với non sông. Chị tốt bụng như vậy, dũng cảm như vậy , chắc chắn sẽ được nhiều người ưa thích thôi.


Nhìn xem ngài tổng thống còn đến dự tang lễ, cả nước còn quốc tang chị bảy ngày. Nhưng dù cho làm mấy điều đó thì chị có thể tỉnh lại được không.


Tỉnh lại được không?


Em nghe thấy ngài thủ tướng_ cha chị khóc. Ngài nói chị trước lúc chết đã gọi cho ông, chị nói chị yêu ông , nhưng ông đã vô tâm cúp máy , bỏ mặc chị ở đó. Thủ tướng phu nhân cũng nức nở, bà nói lúc trước bà mãi mê sắm váy áo, không muốn tiếp điện thoại của chị. Giờ chị chết rồi, sau này ai sẽ gọi điện thoại cho bà, ai sẽ cùng bà đi mua sắm. Bà than khóc đứa con gái xấu số của bà tại sao lại ra đi sớm vậy. Bà thương chị bao nhiêu lại càng hận bản thân vô tâm bấy nhiêu


Em còn thấy Nhị công tử Mộc Nhàn. Nhưng anh không khóc chị ơi, anh chỉ mím môi ngồi quỳ trước linh bài của chị. Ánh mắt vô thần, không quan tâm bất kì kẻ nào xung quanh anh


Nhưng chị à, em tựa hồ có thể nghe ra tiếng lòng của anh ấy đang tan vỡ


Em biết anh ấy đang có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu uất hận...


Chị đi rồi nhưng sẽ không có ai quên chị được đâu. Một Mộc đại tá hi sinh vì tổ quốc, một mỹ nhân thích cười, một người chị thương em , một người con hiếu thảo


Mộc Di Ân....


Nguyện đời này bình an


Kiếp sau chúng ta lại là chị em tốt vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play