Sáng sớm, Lạc Thuần Hy đến công ty như bình thường, hôm nay có cuộc họp bàn về hạng mục miếng đất phía Tây thành phố Huệ.


Trước đây công ty này vốn muốn khai thác miếng đất này nhưng từ lúc Lạc Thuần Hy ngồi lên ghế tổng giám đốc đã phản đối quyết định của bọn họ.


Không khí trong phòng họp rất căng thẳng, Lạc Thuần Hy mặc váy đỏ, lười biếng vắt chân nhìn đám người mặt đen ở dưới.


Có người lên tiếng: "Sở tổng, miếng đất ở thành phố Huệ có rất nhiều người nhóm ngó, trước đó công ty chúng ta cũng nhằm vào miếng đất này, dự định khai phá xây dựng khu công viên. Qua tài liệu báo cáo, xét về diện tích miếng đất, địa hình thành phố, dân cư thì chỗ này rất thích hợp, cô nên suy xét một chút."


"Phải đấy, Sở tổng, nếu miếng đất rơi vào tay công ty khác thì thật đáng tiếc." Một người khác hùa theo.


Thậm chí còn có người to gan chỉ trích Lạc Thuần Hy, "Sở tổng, cô còn trẻ, nhìn việc không thấu đáo, không thể tuỳ hứng được."


Lạc Thuần Hy nghịch móng tay, nhẹ giọng nói: "Nói đủ chưa?"


Phòng họp rơi vào yên tĩnh.


Lạc Thuần Hy ngồi thẳng người, nở nụ cười, mắt đẹp nhìn bọn họ, "Tôi biết miếng đất đó đang là miếng mồi rất ngon, xét nhiều phương diện, chỉ cần chúng ta đầu tư khai phá nhất định sẽ mang lại nhiều lợi ích. Nhưng hình như các người không xem tin tức nhỉ? Ngày nào cũng có tin tức thành phố Huệ khai thác được đồ cổ, bây giờ khai phá, nếu phát hiện đồ cổ, nhà nước sẽ lập tức tịch thu, ai đền tiền cho tôi?"


Đám người mới lớn tiếng nói đều cúi đầu, chưa kịp nói gì Lạc Thuần Hy đã lên tiếng, "Còn nữa, tôi có suy nghĩ thấu đáo hay không liên quan gì đến các người, công ty là tôi mua, các người cũng đang hưởng tiền công ty tôi phát, nếu các người có tiền thì đầu tư, nếu không có tiền, tốt nhất im miệng lại cho tôi."


Lạc Thuần Hy nói xong, bước chân dài ra khỏi phòng họp, Vĩ Trầm đi trước mở cửa cho cô.


Vào văn phòng, Vĩ Trầm đang sắp xếp tài liệu hôm nay cho cô, điện thoại Lạc Thuần Hy rung lên một chút.


Cô cúi đầu xem, là tin nhắn của Tôn Dĩ gửi tới: "Bảo bối, trưa nay, tại nhà hàng Cảnh Đường, chờ em."


Lạc Thuần Hy nhếch miệng cười lạnh.


Cô bấm điện thoại trả lời, "Còn tưởng anh quên người ta rồi chứ?"


Bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn lại, "Sao có thể chứ?"


Mở miệng một tiếng bảo bối, khép miệng một tiếng bảo bối, muốn chơi gái thì nói thẳng.


Lạc Thuần Hy không nhắn lại, nhìn Vĩ Trầm đang xếp tài liệu, "Trưa nay tôi có hẹn ăn riêng, sắp xếp công việc sang ngày mai cho tôi."


Vĩ Trầm gật đầu, sau đó đưa cho cô một tấm thiệp mời, mở miệng giải thích, "Chuyện cô giao tôi đã rõ. Nhưng tối mai Kiều thị có tổ chức tiệc tối, nghe nói là tiệc sinh nhật của Kiều Cẩm Tâm."


Kiều Cẩm Tâm?


Lạc Thuần Hy nhíu mày, suy nghĩ một lúc.


Thì ra là chị họ của Kiều Y, mẹ cô ta là chị gái của cha Kiều Y. Cô gái này cũng coi như đá kê chân cho Trương Tử Linh, trong sách viết cô ta thích Tạ Kỳ Phong đi.


Kiều Y đã chia tay với trúc mã Lăng Diệp Chính, mấy năm nay yên phận làm một tiểu thư nhà giàu.


Lạc Thuần Hy dừng một chút, "Đêm đó tôi sẽ đến cùng Sở Vũ."


Giới thượng lưu không thiếu những bữa tiệc thế này, tuy không quen biết Kiều Cẩm Tâm, cũng chưa hợp tác với Kiều thị, nhưng Kiều thị phụ trách tổ chức lớn như vậy, công ty mới nổi của cô cũng được mời.


Nó không chỉ là tiệc sinh nhật, đây cũng là mặt mũi của Kiều thị.


Lạc Thuần Hy bây giờ chẳng ngại gặp người nào trong bữa tiệc, quá khứ là quá khứ, cô không phải người không dám đối mặt người quen cũ.


Hơn 12 giờ trưa, Lạc Thuần Hy lái xe đến nhà hàng Cảnh Đường, nhìn trang trí lộng lẫy trước mắt, Lạc Thuần Hy huýt sáo một tiếng.


Hai người không vào phòng riêng mà ngồi ở một góc ít người chú ý, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Cô mới đến Tôn Dĩ ra vẻ phong độ kéo ghế cho cô, Lạc Thuần Hy cũng cười ngọt ngào.


Trong lúc ăn cơm, Tôn Dĩ đột nhiên hỏi, "Em mới từ nước ngoài về, trước đó có quen bạn trai hay không?"


Kịch bản này, cũ rích.


Lạc Thuần Hy vẫn ưu nhã ăn từng miếng nhỏ, "Anh Tôn, Cẩm Nhi lớn như vậy, không thể chỉ chơi với bạn gái."


Tôn Dĩ cười ha hả, "Vậy tôi so với những người đó, em thấy ai hơn?"


Cũ rích + 2


"Quan hệ bạn bè và yêu đương khác nhau mà, sao anh Tôn có thể so với bọn họ được chứ?"


Đều là cặn bã, sao có thể so chứ?


Tôn Dĩ lại cười to, có thể thấy Lạc Thuần Hy dỗ anh ta rất vui vẻ.


Sau khi thanh toán, Lạc Thuần Hy nhắn tin Vĩ Trầm đến mang xe về, còn cô ngồi lên ghế phụ xe Tôn Dĩ.


Anh ta trở cô đến trung tâm thương mại mua sắm đồ.


Từ đầu đến cuối Lạc Thuần Hy chỉ đi dạo, chưa mua món gì cho mình, ngược lại hứng thú kéo Tôn Dĩ vào tiệm đồ nam chọn cà vạt cho anh ta.


Dáng người anh ta cũng cao, Lạc Thuần Hy đứng thắt cà vạt cho anh ta, hai người sát vào nhau.


Đột nhiên anh ta sờ lên eo cô, Lạc Thuần Hy có xúc động muốn dùng cà vạt siết cô anh ta.


Sau đó, cô kéo mạnh cà vạt, Tôn Dĩ khom người xuống, Lạc Thuần Hy nhìn thẳng vào mắt anh ta, hôn lên chóp mũi anh ta một cái, nhẹ giọng nói: "Tay của anh hạnh kiểm xấu."


Sau đó lập tức buông ra, Tôn Dĩ ngẩn người, trong đầu anh ta vẫn vang vọng mấy chữ cô nói, giống như ma chú, làm mê muội đầu óc.


Mua một cái cà vạt cho anh ta, lên đến cả chục vạn, anh ta mới hứng thú dẫn cô vào tiệm trang sức.


Đang ngắm một sợi dây chuyền, có một giọng nữ vang lên: "Tôn Dĩ."


Hai người quay lại, thấy một cô gái lắc eo đi tới, cô ta ăn mặc màu mè, đeo kính râm, trang sức trên người chói loá.


Lạc Thuần Hy hình dung cô ta y như cái bảng màu vẽ của hoạ sĩ. Bởi vì cả gương mặt cô ta cũng trang điểm đậm, mắt xanh môi hồng, thật sự làm người không nỡ nhìn thẳng.


Tôn Dĩ cười nói, "Kiều tiểu thư."


Kiều tiểu thư?


Kiều Cẩm Tâm sao?


Trong lúc Lạc Thuần Hy đang suy nghĩ, bỗng dưng cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm quét trên người cô.


Kiều Cẩm Tâm chế giễu: "Ồ, Tôn Dĩ cậu đổi gu rồi sao? Thích dạng con gái trắng bóc, vẻ mặt yêu mị phong tình như hồ ly tinh thế sao?"


Đầu Lạc Thuần Hy đầy vạch đen.


Con vẹt màu mè này đang khen cô hay mắng cô thế?


Lạc Thuần Hy nghĩ vậy nhưng vẫn cười đáp: "Kiều tiểu thư, lần đầu gặp mặt, hân hạnh."


Kiều Cẩm Tâm chỉ hừ lạnh một cái, không thèm để ý đến cô nữa, nói với Tôn Dĩ, "Ngày mai là tiệc tối sinh nhật tôi, cậu có thể đem theo gái cậu bao nuôi đi."


Tôn Dĩ còn chưa kịp nói gì, Lạc Thuần Hy kéo tay anh ta, mở miệng đáp: "Cảm ơn Kiều tiểu thư, Kiều tiểu thư nổi bật như vẹt, chim sẻ một màu như tôi không dám không nể mặt, Cẩm nhi sẽ tới."


"Cô biết điều như vậy là tốt." Kiều Cẩm Tâm lắc eo rời đi.


Lạc Thuần Hy: ...


Tôn Dĩ: ...


Cô ta không nghe ra người khác đang mắng mình sao?


Nhất định là không nghe ra, nếu nghe ra, với sự hiểu biết của Tôn Dĩ về cô ta, cô ta sớm đã chanh chua mắng chửi.


Lạc Thuần Hy mới nhìn anh ta, "Anh quen Kiều tiểu thư sao?"


Tôn Dĩ xoa trán, "Bạn học cao trung. Não cô ta chậm từ lúc đó đến bây giờ."


....


Tôn Dĩ đưa cô về đến dưới lầu chung cư, Lạc Thuần Hy còn chào tạm biệt anh ta.


Vừa vào thang máy, cô thu lại nụ cười trên mặt.


Vốn muốn vào phòng nghỉ ngơi, lại đi qua cửa phòng Sở Vũ gõ ba cái.


Sở Vũ đồ ở nhà ra mở cửa, nhìn thấy cô lập tức phiền chán nói: "Có chuyện gì?"


"Ngày mai có bữa tiệc tối, anh đi với tôi. Tôi sẽ bảo Vĩ Trầm chuẩn bị đồ mang đến cho anh, việc anh cần làm là xuất hiện đúng giờ thôi." Lạc Thuần Hy dựa vào cửa nói.


Sở Vũ khiêu khích, "Sao cô không đi tìm cái tên họ Tôn đó đi cùng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play