"Tình trạng của hắn ra sao?" Phong Nhã Vân liếc mắt xem trộm bệnh án Tống Thành đang cầm trên tay, đặt câu hỏi.


"Rối loạn chuyển hoá sinh ảo giác, cũng không tính nghiêm trọng." Tống Thành gấp gọn bệnh án, tránh cho ai kia xem trộm, nếu chuyện này lộ ra có thể khiến hắn bị xử phạt vì đã vi phạm Luật Y tế tiết lộ thông tin bệnh nhân.


"A! Làm tôi tưởng bở." Phong Nhã Vân thở dài, "Hắn sẽ nhanh khỏi chứ?"


"Theo lý thuyết thì rất nhanh, nhưng cần tới sự hợp tác giữa hai bên." Tống Thành cũng không khỏi thở mạnh một tiếng, "Cô xem, bệnh nhân có tiền sử hoang tưởng nặng, lần đầu tiên tiếp xúc với người lạ như tôi không phát sinh các loại suy nghĩ kỳ quái sao? Cho dù tôi là bác sỹ thần kinh, trường hợp kiểu này cũng đã gặp qua, bệnh nhân lại cố chấp chỉ muốn cô, tôi chẳng lẽ mua đồ hoá trang à, hay đi phẫu thuật thẩm mỹ cho giống cô đây?"


"Thời gian sắp tới tôi phụ trách bệnh nhân này, cô hãy ở bên cạnh. Sự đồng ý của bệnh nhân là vô cùng cần thiết cho quá trình chữa bệnh, vậy nên tôi mới mạo muội nhờ đến cô. Chờ đến khi tôi điều trị dứt điểm căn bệnh này sẽ tìm cô bồi đắp. Hãy suy nghĩ xem cô muốn tôi phục vụ ra sao đi." Hắn nhẹ nhàng nói, ngữ khí vô tư, không hề để tâm xem bất kể yêu cầu cô có quá phận hay không, hắn cũng sẽ dốc sức hoàn thành.


Phong Nhã Vân đương nhiên sẽ không ảo tưởng hắn vì cô mà chuyên tâm chữa trị cho Vương Tử Thao, mà vì vị thiếu gia này là một bệnh nhân mà theo quan điểm của Tống Thành vô cùng đặc biệt. Một bác sỹ yêu nghề như hắn liền không kiềm chế nổi.


"Theo khảo sát, 61.3% bệnh nhân có độ tuổi từ 30-40 tuổi, tỷ lệ nam và nữ mắc bệnh là 4:1, và có 61.5% trường hợp được ghi nhận có triệu chứng nghiện rượu mãn tính sau 10 năm. Bệnh nhân chẳng qua không phạm vào độ tuổi thông thường, hắn nghiện rượu là thật, nhưng tính toán cũng không quá 10 năm. Nếu cô có thể khiến bệnh nhân bỏ rượu hoàn toàn, thời gian chữa trị rút xuống nửa năm."


"Nửa năm? Chờ đã! Muốn chữa cho hắn rốt cuộc cần bao lâu?" Phong Nhã Vân nghe xong liền sửng sốt, tác phong vồ vập, cô thực mong hắn sẽ nói rằng mình nghe nhầm.


"Cô nghĩ đi đâu vậy? Bệnh nhân là có thương tổn về thần kinh cùng tâm lý, làm sao có thể chữa trị trong ngày một ngày hai. Cô làm như bị dao cắt trúng tay rồi băng bó sơ sài đấy à?" Tống Thành châm biếm, "Hai năm. Đó là tôi ước lượng, bệnh nhân hoàn toàn có khả năng khỏi sớm hơn, tất nhiên là dựa vào nghị lực kiên cường."


Hai năm điều trị quá dài, Phong Nhã Vân không thể tiếp tục ở bên cạnh hắn thêm được nữa. Cô bắt lấy Tống Thành, dùng ánh mắt khẩn khoản cầu xin hắn giúp cô: "Tống Thành, chuyên ngành anh lúc trước từng theo học là chuyên ngành thôi miên của Đại học A. đúng không? Anh có thể xoá ký ức của hắn được chứ?"


Tống Thành đờ đẫn một lúc, ánh mắt trầm xuống: "Không được. Việc này muốn thực hiện phải có sự thoả thuận giữa hai bên, không phải chuyện cô đơn phương có thể thực hiện. Tôi còn tưởng cô với bệnh nhân có quan hệ không tầm thường? Vì sao lại muốn xoá đi ký ức người khác?"


"Không phải anh vừa nói sẽ báo đáp tôi sao? Chuyện tôi cần chỉ có việc này, sau đó chúng ta không ai tiết lộ ra bên ngoài, tôi cũng đảm bảo cho anh không vi phạm Luật Y tế, có thể giúp tôi được không? Tôi thực sự túng quẫn rồi!" Phong Nhã Vân cố chấp không buông, trông thấy hắn vẫn còn đang do dự, nhưng phỏng chừng vẫn là không muốn đồng ý với yêu cầu của cô, bèn tung ra át chủ bài.


"Giúp tôi. Tôi sẽ cho anh biết toàn bộ về thứ thuốc tôi sử dụng, cả những triệu chứng biểu hiện bên ngoài, cũng sẽ hỗ trợ anh viết luận án, nếu anh muốn."


Lần này Phong Nhã Vân bắt đúng trọng tâm, vẻ mặt miên man suy nghĩ khi nãy của hắn bị cô đá bay đi mất. Tống Thành chìa một bàn tay ra phía trước: "Thành giao."


Thứ mà Tống Thành hắn quan tâm nhất chỉ có sự nghiệp nghiên cứu vĩ đại của mình. Lần trước khám phá ra não bộ Phong Nhã Vân hoạt động không bình thường, hắn liền hứng thú mất ngủ mấy ngày liền, giờ đây cơ hội tiếp cận sự thật đang rành rành trước mắt, hắn không có khả năng bỏ qua. Phong Nhã Vân thở phào, kiểu người này ít nhất có mục tiêu rõ ràng, tính cách sòng phẳng, thích hợp để kết giao trong công việc.


Giải quyết xong cái gai trước mắt.


Phong Nhã Vân biết hắn không thể tiết lộ chuyện hắn cùng Trương Đông Vũ. Linh cảm mách bảo cô hai người này cùng một phía, nhưng là bên thuận hay bên nghịch với Phong Nhã Vân, cô hoàn toàn không biết. Vì vậy tránh đánh rắn động cỏ, Phong Nhã Vân không dùng cơ hội này hỏi về chuyện đó, mà chỉ yêu cầu hắn giúp cô thôi miên xoá đi ký ức của Vương Tử Thao.


Cô ở phía sau lo liệu hậu thuẫn, không để hắn vi phạm Luật mà bị xử phạt, hơn nữa khi trước Đông Vũ đã nói qua tên này có hứng thú với não bộ của cô, Phong Nhã Vân liền mạo hiểm đem chuyện Delcomthrillrax 102 tác dụng ra, hắn liền chẳng mảy may sập bẫy.


Vậy tức là, hai người hắn đã biết trước khi tận mắt chứng kiến thuốc đến kỳ phát tác?


Chuyện đêm đó Phong Nhã Vân thoát ra thế nào, Ray cùng Giang Vỹ Đình không có thuật lại cho cô, chỉ vì cô không có tâm tình. Cô chỉ đơn giản biết được khi thuốc phát tác, hiện trường có Vương Tử Thao, có Trương Đông Vũ, có một nữ nhân nào đó, ba người này may mắn thoát chết dưới tay cô.


"Vài ngày tới bệnh nhân tính cách sẽ hơi nóng nảy một chút, cô hãy cố gắng nhẫn nhịn. Tôi đến đây khám vào chín giờ sáng, cô cũng tới giờ đó đi. Còn lại thì không cần đâu, trừ khi cô muốn tự tay chăm sóc." Hắn đem bệnh án cất vào trong túi, chuẩn bị ra về. "Ngày hôm nay tôi chỉ khám sơ bộ vậy thôi, các phần còn lại sẽ do Vũ thực hiện. Cô có vấn đề gì cứ liên hệ cậu ấy. Từ ngày mai, chín giờ sáng, hẹn gặp cô ở đây."


Phong Nhã Vân nhìn bóng dáng hắn lưu loát rời đi, lòng rối bời.


Hy vọng cô có thể chịu được.


Mở cửa, đầu óc cô vẫn còn chưa hồi phục, bên gò má đột nhiên lạnh lẽo, khiến Phong Nhã Vân giật mình hét toáng lên.


"Gần đây tôi không thấy cô ở trụ sở." Hứa Tử Khang đem ly nước lạnh đang kề sát má cô thu về, nhìn chỗ vừa nãy trắng bệch vì lạnh đang dần dần hồng hào trở lại, không hiểu sao cảm thấy thoải mái.


"Nghỉ phép. Vừa trải qua một số chuyện, cũng không tiện đến trụ sở, tôi liền liên hệ xin nghỉ ngơi vài ngày." Phong Nhã Vân nói dối không chớp mắt, đem ly nước kia nuốt hết vào bụng. Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng xoa dịu tâm tình không mấy tốt đẹp của cô ở thời điểm này. Hứa Tử Khang nhìn cô như con thú khát khô tu ừng ực không màng hình tượng, buồn cười muốn mở miệng, nhưng khi cất tiếng lại không phải lời hắn muốn nói.


"Cô thân phụ nữ, thời tiết hiện giờ cũng không thích hợp uống nước lạnh. Để tôi chuẩn bị chút nước ấm đối với thân thể có lợi hơn."


Hắn không đợi cô đồng ý liền quay phắt đi. Phong Nhã Vân ngây người tại chỗ, không biết nên làm gì mới phải.


"Uống thuốc giải rồi sao?" Hắn đưa một ly nước khác cho cô, thời tiết lạnh bên ngoài trái ngược với hơi nóng bốc lên từ bên trong. Phong Nhã Vân khách sáo nhận lấy, đưa lên nhấp một ngụm, mất một lúc mới nhận ra hắn đang đề cập tới Delcomthrillrax 102, liền gật đầu.


Ngay từ đầu hắn đã biết cô trúng độc, hơn nữa động tĩnh lần phát tác vừa rồi lớn đến như vậy, bên người Vương Tử Thao cũng có không ít tâm phúc của Hứa Tử Khang, hắn muốn chút tin tức chỉ cần ngồi đó rung đùi, thuộc hạ sẽ nhanh chóng chạy tới bẩm báo.


"Sắp tới cô có dự định gì không?"


"Có muốn tra ra lần đó ai đã hạ độc lên người cô hay không?"


Hứa Tử Khang liên tục đưa ra đề nghị, cô suýt nữa liền bị rung động đồng ý. Phong Nhã Vân tay nâng ly nước nóng, mơ hồ nhìn về phía xa. "Tử Khang, anh cũng có nhúng tay vào đúng chứ?"


"Tôi..." Hắn sửng sốt, nhưng không tranh cãi được, "Tôi không có cố ý. Tôi không biết đó là cô."


Phong Nhã Vân gật đầu: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa. Tôi đang điều tra, nếu anh muốn chuộc lỗi, chỉ cần đừng nhúng tay vào là được, kể cả khi tôi đưa ra quyết định sau cùng."


Cô không có đủ khoan dung để tha thứ cho kẻ muốn mưu đồ hại mình, nhưng nể tình hắn từng cố ý kéo dài chu kỳ phát tác của thuốc, hơn nữa còn cùng Tử Dật dẫn dắt cô thành công vào được trụ sở Vô Song, bèn cho hắn một bậc thang để bước xuống.


Xét cho cùng Phong Nhã Vân là người rất dễ mềm lòng. Khi nãy Vương Tử Thao mặt mũi như bị cô quỵt nợ một mực lạnh lẽo, nghĩ tới bệnh tình của hắn, cô nhỏ giọng khuyên nhủ vài câu, hắn liền nghe lời đem mấy viên thuốc trắng xanh đỏ đen lẫn lộn cho vào miệng một ngụm nuốt hết.


Không phải Phong Nhã Vân mắc hội chứng Stockholm, cô vẫn luôn rất sợ hắn, nhưng thấy hắn suy yếu bên giường bệnh, thân thể gầy gò, khuôn mặt ác ma tuấn tú thường ngày đã biến mất, tưởng chừng như chỉ với mấy ngày ngắn ngủi hắn lại già thêm mấy chục tuổi, bèn mềm lòng đáp ứng thỉnh cầu đến thăm hắn hằng ngày. Giờ đây lại có thêm giao kèo của cô cùng Tống Thành, một mũi tên trúng hai con nhạn.


Thực ra hạn nghỉ phép đã hết, cô cũng sớm phải quay lại tổ chức theo lời Phó Khải, nhưng trong vòng một tuần bị xoay như chong chóng, vẫn chưa có thời gian riêng để hẹn hò, Phong Nhã Vân lôi điện thoại ra, lạch cạch gõ phím.


Nhờ anh chuyển lời, xin phép cho tôi nghỉ thêm ba ngày. Ba ngày sau sẽ có mặt đúng giờ trước mắt anh.


Tiểu Bạch.


Đầu dây bên kia nhận được tin nhắn chỉ cười khẽ, gọi vào số liền nghe thấy giọng nói máy móc của tổng đài. Cô đã trực tiếp gác máy.


Đã nói là một tuần cơ mà. Cô lại bảo hắn muốn nghỉ thêm. Phó Khải đối với loại chuyện này trước giờ chưa từng để tâm, nhưng vẫn tiện tay nhắn một cái tin, cũng chẳng biết khi nào người kia chịu mở máy để có thể đọc được.


Mau về


Cuộc thi thăng cấp được diễn ra sớm hơn dự kiến. Cưng nếu không tới, chính là bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Lần này lão tổ sư có tham gia đấy nhé!


Phó Khải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play