Phong Nhã Vân nhìn hai nam nhân ngồi đối diện lặng lẽ đấu mắt, trong lòng run rẩy không thôi.


Thanh Di nhấp ngụm trà, muốn xem bộ dạng hoa si quen thuộc nay sao lại đổi khác, hoá ra là lén phén có nam nhân bên ngoài.


Hắn còn không nghĩ tới vừa rồi suýt nữa lăn giường với mỹ nhân, nay lại nhướn mày nhìn cô lộ vẻ chất vấn.


"Ừm!" Cô tằng hắng, hoàn toàn không có chút chột dạ, "Chúng ta cùng bàn lại một vài điều khoản trong hợp đồng."


Trương Đông Vũ không để tâm, hắn đưa tay bắt lấy cặp chân cô dưới bàn đem để lên đùi, một tay gác đè lên.


Phong Nhã Vân với hành động bất ngờ của hắn thực hoảng, nhưng có giãy dụa ra hiệu thế nào cũng vô dụng.


"Trên hợp đồng có đề cập, bên phía nhà đất cùng nhà đầu tư, đối với tài sản bỏ ra,  giá trị lợi nhuận của công trình nhà đất chiếm 40%, nhà đầu tư 25%. Thanh Di, trước Phong gia cùng Tư Mã gia thoả thuận đem 40% đó chia đôi, anh cùng em mỗi người 20%, có ý kiến gì không?"


Hắn lắc đầu.


"Có muốn thay đổi tỷ lệ không?" Cô cố nén run rẩy, lén nhìn cánh tay đặt trên đùi mình di chuyển lên xuống vuốt ve, nội tâm không khỏi phun trào.


Hắn đang làm cái quái gì?


Thanh Di đem hình ảnh gương mặt cô thoáng ửng đỏ thu vào mắt, thầm đoán dưới bàn là thế giới hắn không nên đụng vào, miệng cười tươi ấm áp như xuân tháng ba, nhưng khoé mắt âm hàn lạnh lẽo: "Không, cứ để vậy đi!"


Phong Nhã Vân vốn lường trước hắn sẽ không thay đổi bất cứ thứ gì, đưa tài liệu cho hắn: "Công trình lần này bao gồm khu nghĩ dưỡng cao cấp, như đã bàn thì đây là sản phẩm đứng tên hai nhà, mọi thứ em cùng anh chia đôi, nhưng thực chất em sẽ nhận nhiều hơn một chút."


"Bao nhiêu?"


"Bởi vì lần này nhà thầu rút vốn, Phong gia lại trở thành nhà đầu tư mới, lợi nhuận thu được từ phương diện nhà đầu tư cùng nhà đất, tổng em hơn anh 25%." Cô ổn định nói.


Chỉ cần tập trung vào vấn đề này, chút nhột nhột ngứa ngứa dưới bàn có là gì.


Cũng may hôm nay cô mặc quần da bó dày, xem như hắn quậy phá cũng không có tổn hại gì.


"Em không định giới thiệu người kia cho anh sao?" Tư Mã Thanh Di cười, ngón tay gõ lộc cộc trên bàn, hướng ánh nhìn về phía nam nhân vẫn luôn đắm đuối nhìn cô.


"Em quên." Cô sực nhớ, "Giới thiệu với anh, tam thiếu gia Trương Đông Vũ, tới đây cùng chúng ta bàn về dự án xây dựng bệnh viện cao cấp."


Trương Đông Vũ nhíu mày, đối với chữ "chúng ta" xem chừng rất chú ý.


"Cả trường học quốc tế nữa. Tôi thay mặt nhị thiếu anh tôi, đến để hoàn thành bản hợp đồng."


"Vốn là dự án của em, nhưng lại thi công trên đất của anh, nên cần anh đồng ý." Cô nghiên cứu địa thế đủ lâu, chỗ đó vừa vặn thuận tiện đi lại, trong tương lại gần cả casino, cách quốc lộ tầm 2 cây số, mọi phương án cấp cứu đều có thể thoả mãn.


Tuy với quang cảnh vịnh Ngân Long việc xây bệnh viện thực lãng phí, cơ mà nếu bệnh viện được xây dựng thành công, đối với hình ảnh Thanh Di hắn một mực dựng nên vô cùng có sức ảnh hưởng, cô không tin hắn không đồng ý.


"Lần này anh được lợi gì?" Trái ngược với suy nghĩ của cô, hắn không tỏ vẻ gì quan tâm đến dự án cho cam.


"Về lợi nhuận đúng là không có, nhưng còn dự án khu dân cư U Lăng liên quan trực tiếp đến việc này. Anh có thể suy xét một chút!"


Phong Nhã Vân kỳ thực không kiên nhẫn cho lắm, hắn muốn rút cũng được, mọi chuyện thực có lợi cho cô. Đến lúc tin tức mỏ kim cương bị tung ra, đem mức sống ở vịnh đẩy lên trên trời, cô tha hồ mà hưởng hết.


Dự án khu dân cư U Lăng là cái gai trong lòng hắn, hắn đối với chuyện này thực bất đắc dĩ. Tư Mã Thanh Di hắn quan tâm nhất là cái lợi thu được, một khu nghỉ dưỡng là đủ để hắn cảm thấy thoả mãn, việc thiết lập một khu dân cư ngược lại có thể làm giảm độ cao cấp của vịnh, nhưng lại là vấn đề ông nội giao cho hắn.


Hắn cùng Phong Nhã Vân, người được mệnh danh thanh mai của hắn, phải tìm cách vừa xây dựng khu nghỉ dưỡng, vừa phải ổn định khu dân cư đó.


Hắn đã thoả thuận với đám dân cư, cho rằng chỉ cần trả đủ tiền bồi thường đất đai, liền có thể đẩy đám dân cư đi thật xa, lại không ngờ tới đám dân cư mặt lại dày hơn so với người thường, kiên quyết ở lại.


Bọn họ nói, nếu chuyển đi thì con cái họ phải làm quen lại mọi thứ từ đầu, hơn nữa họ đầu tư mọi thứ ở đây, vốn không muốn bỏ lại tất cả làm lại từ đầu ở một vùng đất khác.


Tháng trước, đám dân cư U Lăng bỗng dưng quay ngược, đồng ý thu dọn hết tất cả, tiền bồi thường còn có thể giảm đi 30%, việc này hắn có chút ngạc nhiên, nhưng lại sơ suất không tra tới.


Lần này bị Phong Nhã Vân nhắc đến, hắn có chút tò mò: "Em nói thử xem!"


"Họ vốn dĩ chuyển đi, là vì em đã đảm bảo với họ, có thể thu xếp cho con cái họ một vị trí trong trường quốc tế, hơn nữa về phía y tế bọn họ có thể làm bảo hiểm miễn phí, chỗ ở chuyển đi cũng không xa, chỉ chuyển về Bạch Sa này, cách nhà cũ chỉ tầm nửa giờ đi tàu. Bù lại, họ chỉ cần chuyển đi, cùng gia giảm một chút phí bồi thường." Cô tự hào nói.


Phải nói khu dân cư này không khó giải quyết, chỉ là tốn kha khá thời gian, vì mỗi lần tới cô đều phải ngồi tàu, mà cô thì bị say sóng.


Nghiên nghiêng ngả ngả mệt muốn chết.


"Còn nữa...!" Cô rầm rì.


"Chuyện gì?" Tư Mã Thanh Di lấy làm thắc mắc.


"Từ kho vũ khí Trung Đông vẫn chuyện sang, nhân lực thường vì không cấp cứu kịp thời nên hao tổn nhiều, việc xây dựng bệnh viện đối với anh có lợi không ít."


Lần này Phong Nhã Vân thực sự chạm tới hắn, chạm vào vấn đề hắn lo sầu mấy ngày nay. Chẳng qua hắn vừa giao gấp một đơn hàng, trên đường hao tổn biết bao anh tài, đối với nguồn nhân lực lo lắng không nguôi.


"Được, thành giao!" Hắn ưu nhã nói, "Việc này phiền em cùng Tam thiếu gia đây bàn bạc kỹ thêm, anh có chút việc, em cứ gửi báo cáo sang là được."


Dù sao thì trong quá trình thi công, chắc mẩm hắn sẽ không phải nhúng tay gì.


Tư Mã Thanh Di đứng dậy, bắt tay cả hai người: "Hợp tác vui vẻ!"


Đợi đến khi hắn chuẩn bị ra khỏi phòng, Phong Nhã Vân bị hắn bất thình lình lên tiếng doạ sợ: "Chơi bời cũng đừng để bị người khác bắt gặp, em dù sao cũng là hôn thê của anh."


Mặt cô đỏ lên. Hắn hiểu lầm rồi! Cô với Trương Đông Vũ chả có cái quan hệ gì sất.


Nhưng Phong Nhã Vân chưa kịp lên tiếng, hắn cũng không chờ liền quay bước đi thẳng.


Mà sao cô phải giải thích với hắn?!


Cô lẩm bẩm, cũng không để ý rằng mình bị ai đó bế đặt lên trên đùi.


"Khi nào mới bàn đến chuyện của chúng ta?"


Trương Đông Vũ ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, đem thân hình mỹ nhân quấn thành một cục nhỏ, ôm lấy thật sung sướng. Nhưng tiểu nhân nhi trong lòng không hiểu sao lại thất thần, hắn cúi người xiết chặt tay, ở bên tai nhả khí hỏi.


"Anh muốn bắt đầu từ đâu?" Cô ngước nhìn, từ góc độ của hắn mà nói, gương mặt cô chỉ nhỏ như nắm tay, ánh mắt sáng ngời, trong veo như lưu ly.


Hắn ngắm nhìn người trong lòng, tâm tư không hiểu sao dậy sóng không yên.


Thật lâu vẫn không thấy hắn trả lời, cô buồn bực: "Dự án bệnh viện là em trả công cho anh. Thời gian qua anh đã giúp em rất nhiều. Sắp tới anh cần hỗ trợ vật tư gì có thể liên hệ em, không thu phí."


Trương Đông Vũ nhìn đến cô cười tinh nghịch, tim không rõ vì sao thực khó chịu. Bọn họ cùng nhau đã hai tháng hơn, với cô chẳng khác gì quan hệ hợp tác thông thường, dù cho hắn có bắn ra vô số tín hiệu, vẫn bị cô cho vào thùng rác.


Nghĩ thử xem, có đối tác kiểu nào ngồi ôm ấp nhau tình tứ như vầy không. Não cô là não heo à, chẳng lẽ nhìn không ra.


Bắt nguồn từ ngày hôm đó cô liên hệ đến hắn yêu cầu hợp tác, bị hắn lì lợm trêu chọc đủ hồi, mới biết "hợp tác" ở đây chỉ là hắn dạy cho cô toàn bộ kiến thức về y khoa cùng cấp cứu cơ bản, một chút độc học cùng dược học.


Đổi lại, hắn sẽ có được quyền thừa kế.


Hắn cũng không rõ giữa cô và anh trai hắn rốt cuộc có quan hệ gì, mà lời đầu tiên đã hỏi thăm về anh trai hắn. Người mà hắn mặc định là nữ nhân của mình, lại có quan hệ mờ ám với kẻ khác, hắn chịu không nổi.


"Vân!" Hắn ôm lấy sườn mặt cô, bắt cô đối diện chính mình.


"Hử?" Cô cất giọng dịu dàng.


"Chúng ta hẹn hò đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play