Giang Ngụy run lập cập, đôi chân gầy gò gần như sắp không đỡ nổi trọng lượng cơ thể hắn.


Chẳng biết Phong Nhã Vân lấy từ đâu một cái ghế, cô ung dung nhàn nhã gác chân, tay nhẩm tính thời gian, hoàn toàn có nhã hứng muốn giải quyết triệt để tình huống thú vị này.


Cô muốn cho tất cả những bộ óc bé tí của những con người hèn kém ở đây biết, mở to con mắt ra mà nhìn. Phong Thần An em trai cô tuyệt đối không phải là vật tùy tiện có thể giẫm đạp dưới chân bất kỳ ai.


Louis xuất hiện trong tích tắc. Thư ký tuyệt vời của chúng ta hoàn hảo hiểu rõ tiểu thư của hắn muốn gì. Trên tay hắn khệ nệ tập hồ sơ, Phong Nhã Vân hoàn toàn không cần động thủ, Giang Ngụy cũng lập tức hiểu bản thân mình nguy hiểm tới mức nào.


Gã vứt bỏ tôn ti cuối cùng của bản thân, hai chân khép lại quỳ xuống dập đầu tạ lỗi: "Phong tiểu thư, xin cô suy xét lại. Là tôi có mắt như mù." Gã dúi đầu đứa con trai cưng của gã khiến đầu thằng bé kêu một tiếng cộc khô khốc giữa không gian vô cùng yên tĩnh này. Tiểu Hồng vô cùng uất ức, không phải nó là đứa thắng cuộc ở đây à, ba ba nó đang làm chuyện buồn cười gì vậy nhỉ. Nó bắt đầu dậm chân la ó. Giang Ngụy thì liên tục dập đầu. Bà mẹ xót con thì không ngừng chửi rủa. Khung cảnh hỗn loạn ồn ào tới cực điểm.


Louis nhìn tiểu thư nhẹ nhàng xoa trán, hắn rút hồ sơ trong tay đưa đến trước mặt Giang Ngụy dõng dạc tuyên bố: "Giang tổng, tôi nghĩ là ông nên dạy lại đứa con trai bé bỏng của ông đi, tiện thể xem qua một số dự án nhỏ này nhé!"


Nụ cười mẫu mực của Louis thực sự làm gã cảm thấy ớn lạnh.


"Phong tiểu thư, là tôi không biết cách dạy con! Phong tiểu thư, xin hãy tha cho Giang thị! Phong tiểu thư, tôi xin cô!"


Giang Ngụy nước mắt giàn gịua, đầu hắn dập liên tục xuống đất. Một hồi sau, đến cả Louis cũng chịu không nổi, xua tay kêu bảo vệ kéo hắn ra ngoài.


Tốt nhất là tránh xa tầm mắt tiểu thư.


Phong Nhã Vân cùng Louis và em trai ung dung ra về, để lại một đống hỗn loạn cực kỳ đau đầu cho nhà trường giải quyết.


"38% cổ phần Giang thị đã ở trong tay tiểu thư!" Louis từ tốn lái xe, tay chỉnh điều hoà át đi cả tiếng thở đều đặn của An An.


"Điều tra được gì rồi?" Phong Nhã Vân ngửa đầu ra sau, mắt lim dim.


"Đều như tiểu thư dự đoán."


-------------------------------------------------------


"Cuối tuần này Vô Song phái mở cuộc họp cuối năm, tiện thể giới thiệu thành viên mới." Hứa Tử Dật cung kính đưa tài liệu cho Phong Nhã Vân, đầu cúi càng thấp. "Để tôi nói sư phụ chiếu cố cô!"


Phong Nhã Vân nhìn đến hắn rụt rè không dám nhìn thẳng, tâm tình bỗng vui lên không ít.


"Sư phụ anh ở cấp nào rồi?"


Một mảnh im lặng.


Phong Nhã Vân thấy hắn không có ý định trả lời, tâm tình vui vẻ sớm đã bị kéo xuống. Cô mở miệng định hỏi lại lần nữa, mới thấy hắn đáp lời.


"Sư phụ tôi, là Thiệu Huy lão đại."


Hứa Tử Dật đợi mãi vẫn không thấy lên tiếng. Hắn ngẩng đầu mới thấy Phong Nhã Vân chính thức đơ rồi.


Cái thể loại hack game gì thế này? Đến cả tình tiết này mà cũng chễm chệ được đến cả đồ đệ của lão đại à. Phong Nhã Vân cảm thấy ong ong đầu, có chút ghen tỵ với nam nhân trước mặt. Quả không hổ là nam chính, cái vận may đáng ngưỡng mộ này khi nào mới tới lượt cô hưởng đây.


"Cô ổn chứ? Trông cô có vẻ không được khoẻ!" Phong Nhã Vân chớp chớp mắt, mải chìm vào suy nghĩ nên không hề biết rằng hắn đã tiến đến ngay trước mặt.


Hứa Tử Dật dùng tay áp lên trán cô, không thấy có dấu hiệu gì bất thường, bèn áp trán mình lên thử. Phong Nhã Vân có chút hít thở không thông. Gần quá!


Hắn hôm nay có chút kỳ lạ. Ở người hắn toả ra mùi nguy hiểm, khuôn mặt lạnh lùng hơn hẳn. Hắn vốn dĩ rất nhát gan, luôn khép nép. Rõ ràng khi nãy đưa tài liệu cho cô đáng yêu đến thế, sao bây giờ lại có chút...khác đi vậy?


Phong Nhã Vân giật mình, nhìn hắn vẫn chú tâm tìm bệnh, không khỏi đỏ mặt quay đi. Quái lạ, sao hôm nay trông hắn hấp dẫn vậy nhỉ?


Hứa Tử Dật thấy cô quay mặt đi, vành tai ửng đỏ, khoé miệng không tự chủ nở nụ cười nhẹ. Xem ra phải tiếp tục đóng giả thành anh chàng đáng yêu kia tiếp tục trêu ghẹo cô vậy.


"Mỗi người ở Vô Song phái đều thích lựa chọn dùng tên giả thay cho tên thật. Các lão đại thì không cần. Cô muốn đổi tên chứ?" Hắn lên tiếng.


"Scarlet."


"Đó là tên của tôi."


Hắn hài lòng cúi đầu, lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ. Dung dịch bên trong óng ánh màu bạc, cực kỳ hút mắt.


"Chuẩn bị đi! Đề bài lần này không khó đâu! Thuốc này là X106, dùng để ăn mòn vết thương hở. Cô tự điều chế thuốc giải đi!"


"Tôi cần chuẩn bị thêm gì nữa?" Phong Nhã Vân nhận lấy lọ chất lỏng, chăm chú nhìn.


"Toàn bộ trí óc và cơ thể, hãy thả lỏng hoàn toàn. Cố đừng để xuất hiện vết thương, hãy giữ cho bản thân cô được nguyên vẹn nhất có thể! Nếu cô nghĩ mình có khả năng, hãy tự chuẩn bị một thứ gì đó có thể gây ấn tượng với các lão đại!"


Phong Nhã Vân chậm chạp gật đầu, ghi nhớ hết những gì nghe được, tò mò: "Vì sao phải giữ bản thân nguyên vẹn? Sẽ có chuyện gì phát sinh à?"


"Nếu cô muốn thử nghiệm tác phẩm của mình ngay trên thân thể thì cứ việc cãi lời tôi." Hắn lạnh giọng, "Ít nhất thì phải tôn trọng tiền bối một chút chứ, Scarlet?"


Phong Nhã Vân nhìn hắn vui vẻ nhếch mày, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.


Tên nhóc nhát như thỏ đế Hứa Tử Dật thường ngày đi đâu mất rồi?


Tên nam nhân đang đứng trước mặt cô tuyệt đối không phải hắn.


Hắn còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa.


Đâu ra cái thái độ ra lệnh này đây.


Tiền bối??????????????


Phong Nhã Vân vận dụng đầu óc, trong đầu liền xuất hiện một dòng chữ.


Hắn dường như, dường như không phải hắn. Hứa Liên Chi bối rối, cô không biết trước mắt ai là thật. Rốt cuộc, ai mới là Hứa Tử Dật?


Nhưng đáng buồn thay, Phong Nhã Vân hoàn toàn không nhớ gì khác ngoài gợi ý ngắn ngủi trên.


Mẹ kiếp, biết thế lo đọc hết tiểu thuyết cho rồi. Cô thực sự không nhớ gì nữa.


Phong Nhã Vân làm bộ không để ý tới vẻ đắc ý trên khuôn mặt hắn, phủi tay quay gót lên lầu, đóng cửa tiễn khách.


Thuốc ăn mòn vết thương hở? Cô mỉm cười, quá đơn giản!


X106 có chiết xuất cây tầm du, họ Alphanato, mủ của nó có chứa các hợp chất surfactant phá hủy các tế bào da và sừng bên ngoài vết thương. Chúng khiến protein máu bị đông đặc và phá tan các mối liên kết giữa protein với nhau. Chất sulfonate gây ức chế hoạt tính oxy hoá, dẫn đến hiện tưởng lở loét, các tế bào bị hoại tử, vết thương càng trở nên trầm trọng.


Khắc tinh duy nhất của cây tầm du là mỡ cây bả gai, họ Bethanorillious, sinh sống ở vùng phía Đông đại lục. Mỡ cây bả gai được thu thập vào cuối xuân, đầu hạ, sắc vàng óng ánh, chứa các chất balari và calci gây cản trở quá trình phá hủy tế bào của cây tầm du. Dùng lá bả gai phơi khô, xay nhuyễn hoà cùng lá tươi Franklinia, một loại cây họ Theaceae (Trà) thường xuyên rụng lá, trích lấy nước chưng cất qua hai lần sẽ làm dịu và cải tạo vết thương. Nếu thay lá Franklinia bằng lá Gordonia, cùng họ Theaceae nhưng tồn tại ở phía Tây Bắc đại lục, chưng cất thêm ba lần, dùng lên vết thương tuyệt đối không để lại sẹo.


Phong Nhã Vân nhìn lọ chất lỏng màu vàng nhạt trong tay. Chỉ bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ.


Kiến thức này vẫn chưa đủ đột phá. Cô cần một cái gì đó có thể gây ấn tượng hoàn toàn, có thể khiến địa vị của cô được củng cố ngay lập tức.


Không lẽ, dùng thuốc giải Delcomthrillrax 102?


Đây chính là một nước cờ mạo hiểm. Delcomthrillrax 102 là sản phẩm cao cấp dùng để thử nghiệm đệ tử cấp cao, đến bây giờ vẫn chưa được lưu truyền ra bên ngoài. Nếu đụng tới viên kẹo nóng này, không chừng Vô Song phái một hơi thanh trừng, loại bỏ hoàn toàn thế giới ngầm thì sao?


Mặc kệ! Phong Nhã Vân quyết tâm chơi liều.


Mẹ kiếp! Cô muốn thắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play