Tiểu Lan thật sự lo lắng cho cô, hỏi han rối rít.
Phong Nhã Vân hối hả lên văn phòng vị giáo sư kia, trên đường đâm trúng không ít người. Thận trọng gõ cửa hai cái, giọng hắn uy nghiêm vang lên: "Vào đi!"
Phong Nhã Vân đẩy cửa vào, sau lưng nghe một tiếng cạch. Khóa cửa tự động chốt lại.
Cô nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn, lập tức đề cao cảnh giác.
Nam nhân kia phất tay áo ra hiệu cho cô ngồi, đồng thời chuyển tới cho cô một chồng giấy lớn, vứt bừa hai ba cây bút, rồi cắm cúi phê duyệt gì đó trên bàn.
"Chép đi! Một trăm lần bài giảng của tôi!"
Phong Nhã Vân mắt nổ đom đóm. Một trăm lần bài giảng dài 42 slide chi chít chữ, thật sự là giết người mà!
Cô tiu nghỉu ngồi xuống đối diện hắn, chăm chỉ chép bài, lâu lâu không nhịn được thở dài một tiếng.
Nam nhân kia phê duyệt một hồi, buông bút, ngả người ra sau chăm chú quan sát cô.
Mái tóc màu khói nổi bật cột cao, con ngươi màu tím lanh lợi, thêm cả đôi môi màu đỏ đẹp mê hồn, dung mạo xuất chúng như vậy, khó trách nam nhân hàng loạt theo đuổi.
Cô hôm nay vận áo sơ mi trắng phom rộng, tùy tiện phối cùng quần jean xanh rách ngối, dưới chân đôi giày thể thao cũng màu trắng. Cả người năng động đúng như tuổi thật, lại phảng phất chút tinh khiết của trẻ con.
"Em có biết Phong gia Đại tiểu thư?"
Cây bút trong tay Phong Nhã Vân đứng khựng lại, mồ hôi trong tay ròng ròng chảy. Cô chậm rãi lắc đầu, cố thủ cho bản thân thật bình tĩnh.
Dạo gần đây số người biết bí mật của cô đang tăng lên. Cô vốn không nghĩ ra kế hoạch của mình có sơ hở chỗ nào, cũng không thể nghĩ được bọn họ làm cách gì mà điều tra được cô.
"Thật?" Hắn nghi hoặc hỏi cô, khóe miệng nhếch lên, "Vậy còn em gái của Phong chủ tịch, Phong Gia Hân?"
Sống lưng cô lạnh buốt. Tiêu rồi tiêu rồi. Phong Gia Hân là thân phận giả do Phong Gia Đằng nghĩ ra, trên thực tế lão phụ thân cô là con một, con cháu trong nhà cũng sớm không có liên hệ, bay ra nước ngoài định cư. Lần trước ở bữa tiệc Quan gia, đó là lần đầu tiên cô sử dụng thân phận này, về sau quên béng đi, không sai thuộc hạ đi phong tỏa tin tức.
Chờ đã, Quan gia?
Phong Nhã Vân nheo nheo đôi mắt, thâm trầm suy nghĩ. Nếu là người ngoài, không thể nào biết chuyện này. Chỉ có những người tham gia bữa tiệc ngày hôm đó mới có thể biết chuyện.
Cô ngước nhìn hắn, bắt gặp tia thích thú xuất hiện trong đáy mắt, da gà da vịt thi nhau dựng lên.
Khoan! Cô lặng im quan sát, khuôn mặt hắn ngoại trừ tóc, mũi, miệng đều khác, duy chỉ có đôi mắt màu nâu đỏ là giống một người, người quen của cô.
Phong Nhã Vân kinh hãi, hắn không phải là Nhị thiếu gia Trương thị, Trương Hoắc Dục đấy chứ?
Hắn cười khẩy nhìn cô hồi lâu không trả lời, lòng càng thêm chắc chắn cho câu hỏi của bản thân. Hắn gõ gõ tay lên mặt bàn, xoáy cái nhìn sâu thẳm về phía cô, trào phúng cười: "Sao, đoán ra được rồi?" Nhịp tay hắn nhanh dần lên, tiếng gõ gõ vang lên cộc cộc khắp phòng, làm cô run rẩy. "Thật không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm vậy, Phong tiểu thư!"
Phong Nhã Vân lập tức đứng dậy, bỏ mặc mọi thứ trên bàn, chân bước nhanh ra cửa.
Cửa khóa rồi.
Phong Nhã Vân nghiến răng ken két, dùng sức vặn cửa, rồi lấy thân hình mình tông vào.
Trương Hoắc Dục nhàn nhạt nhìn cô, chống một tay đỡ lấy cằm, chân gác chéo, nhìn cô vất vả tìm cách đào thoát.
"Phong tiểu thư, thân thể cô lá ngọc cành vàng, nếu có mệnh hệ gì Trương Hoắc Dục tôi làm sao ăn nói với Phong chủ tịch đây?"
Cô vẫn tiếp tục tông cửa, rồi lại vươn tay đấm thùm thụp.
Cô biết giờ này đang là giờ lên lớp, giảng đường lại cách xa vời vợi, căn tin cũng không gần đây, căn bản là không có ai cứu giúp.
Cô đoán hắn vẫn nghĩ cô là người câm.
Cô thực sự muốn mạo hiểm, muốn hét lên cầu cứu, lại suy nghĩ, nhỡ đâu kế hoạch không thành, chuyện hồ sơ giả cũng từ đó mà lan rộng.
Cô biết sẽ nói gì với Tiểu Lan đây?
Trương Hoắc Dục nhìn cô sống chết cố mở cánh cửa chạy thoát, đáy lòng một cỗ khó chịu, đưa tay nới lỏng cà vạt, đứng bật dậy chậm rãi tiến về phía cô.
Phong Nhã Vân trong lúc hoảng loạn không kịp để ý hắn đã đứng ngay sau lưng.
Hắn chống mạnh hai tay lên cửa, ép cô sát vào người, bóng hình to lớn che lấp hoàn toàn thân hình cô.
Phong Nhã Vân sợ tới nỗi rụt đầu lại, tay không tiếp tục đập cửa nữa, hai vai không khống chế được nhất thời run run.
Cô không dám quay người lại, cô thật sự rất sợ.
"Căn phòng này cách âm, dù cho tôi có giết cô giấu xác trong căn phòng này, cũng chẳng có ai biết. Phong tiểu thư, cô đây là uống rượu phạt sao?" Trên đầu truyền xuống hàn khí, Phong Nhã Vân không kiềm được sợ hãi, hai chân sớm đã va vào nhau.
"Mời ngồi!" Trương Hoắc Dục ưu nhã rót ly trà, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh hắn, ý nhị mời.
Phong Nhã Vân vừa đi vừa âm thầm quan sát cái cửa sổ sau bàn làm việc của hắn, tính toán xác suất không bị tan xác sau khi rời khỏi đây.
Hắn dường như không nhận ra ý định của cô, nhàn nhã uống trà, thuận tiện kéo nốt cái cà vạt, xong xuôi ném nó sang một bên.
Phong Nhã Vân thừa lúc hắn ngửa đầu kéo cà vạt, phi vọt tới bên cửa sổ, nhanh nhẹn mở khóa chui ra.
Vẫn là không ngờ tới phản ứng nhanh gọn của hắn, Phong Nhã Vân chưa kịp thoát ra nửa cái mông, lại bị hắn túm ngược trở về, đẩy cô tựa vào bàn, cả người đè lên.
Cô chậc lưỡi, cật lực đẩy hắn, nhìn thấy mắt hẳn lửa giận ngút trời, hai bàn tay đặt trên ngực hắn thành ra vô lực, yếu ớt thõng xuống.
"Phong tiểu thư còn muốn chơi lạt mềm buộc chặt? Vậy xin chúc mừng, cô thành công rồi đó!" Hắn gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía cô.
Phong Nhã Vân hoảng hốt, đôi môi yêu kiều nhanh chóng bị cướp lấy, hơi thở bị rút cạn. Cô đấm lên ngực hắn, cố tách môi mình ra vì nghẹt thở lại bị hắn ôm chặt. Nụ hôn từ khi nào đã chuyển sang tai.
Trương Hoắc Dục thổi nhẹ vào tai cô, cô thấy ngứa liền rụt cổ lại, tay cố thủ trước ngực. Hắn nắm lấy tay cô đặt ra sau lưng, tay còn lại nhanh chóng kéo phanh cái áo sơ mi cô đang mặc,làm lộ ra đôi gò bồng tuyết trắng.
Cặp mắt hắn như tóe lửa, nhìn chằm chằm vào nơi mềm mại kia, lập tức cúi đầu xuống.
Hắn hít lấy mùi hương trên người cô, đầu lưỡi khẽ liếm một vòng lên xương quai xanh, tuột dần xuống cục bánh bao tròn trịa.
"Dùng nước hoa gì vậy?"
Phong Nhã Vân ngơ ngác. Hắn hỏi cô? Cô bị câm thì làm sao mà trả lời?
Trương Hoắc Dục thấy cô nhất thời im lặng, ngẩng đầu nhìn cô, "Không cần giả vờ, tôi biết em có thể nói!"
Bùm. Lại thêm một tên biết chuyện. Đại kế hoạch của cô như bị bắn thủng thêm một phát, mong manh sắp rách.
Cô cười khan một tiếng haha, tay đẩy hắn, chân cũng tự động bước lùi ra sau.
Chỉ là cô quên mất. Cô tiến một bước đẩy hắn, bước lùi một cái đụng ngay cạnh bàn, thế sự lại như cũ.
Hắn thấy cô vừa làm chuyện ngu ngốc, không nhịn được bật cười, hai tay chống nạnh kiêu ngạo nói, "IQ 152 của em là để dành cho những lúc như vầy ư?"
Phong Nhã Vân giật mình, tên này còn biết cả chỉ số IQ của cô, vậy có chuyện gì mà hắn không thể biết được chứ?
"Anh điều tra tôi?"
Hắn nhún vai, ra vẻ "tôi không cần làm cái chuyện cỏn con đó".
"Vậy hồ sơ giả tôi tạo ra hoàn hảo như thế anh vẫn biết?"
Khóe miệng hắn cong cong thành hình bán nguyệt, thấp giọng kể: "Diễn phải diễn cho trót chứ, Phong tiểu thư? Em dùng khẩu hình với một thằng bé, lại nói chuyện vô cùng thân thiết với mấy cô đầu bếp. Ha! Em bảo tôi làm sao tin đây?"
Hóa ra là thế.
Phong Nhã Vân chợt bừng tỉnh, cô vốn tưởng bản thân mình tính toán kỹ càng, lại không ngờ có ngày gặp hắn trong cô nhi viện.
Trương Hoắc Dục luồn tay bế cô đeo trên vai, nghiêm giọng: "Nào, tiếp tục chuyện chúng ta còn đang dang dở!"
Phong Nhã Vân chỉ kịp "Á!" một tiếng, cả người treo ngược lại, áo sơ mi xốc xếch cũng chưa được cài.