Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Thái Ngọc vô cùng ghét bỏ cái tên mà cha Chu định đặt cho Đại Bảo và Tiểu Khả, cảm thấy nó vừa bình thường lại không dễ nghe, trước khi đăng ký hộ khẩu thường trú cho bọn trẻ, bà bàn bạc với Giang Phán, đặc biệt tìm một thầy bói nổi tiếng nhất địa phương, nhờ ông ấy đặt cho bọn trẻ nhỏ hai cái tên tốt lành.
Thầy bói đã hơn sáu mươi tuổi, sau khi hỏi ngày sinh của Đại Bảo và Tiểu Khả xong thì nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán hơn nửa ngày.
Thái Ngọc ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn sang thầy bói một chút, trông ông ấy như người đang ngủ gật.
Nếu không phải môi thầy bói đang mấp máy lẩm bẩm gì đó, bà đã thật sự cho rằng ông ấy ngủ rồi.
Ngay khi hai mí mắt trên dưới của bà bắt đầu đánh nhau thì thầy bói mở mắt, ông cầm cây bút lông bên cạnh, chấm chút mực, mở giấy Tuyên Thành mạ vàng ra viết xuống hai cái tên.
—— Chu Tinh Ngôn và Giang San.
Thái Ngọc đọc một lần, cảm thấy thật là thuận miệng, vừa lòng thỏa ý cảm ơn, thanh toán tiền rồi ngồi xe trở về.
Về đến nhà, bà vừa định lên phòng Giang Phán và Chu Đình Quân thông báo tên mà thầy đặt cho, mới vừa đi đến cửa phòng hai người, Chu Đình Quân liền từ phòng đi ra ngăn bà lại: "Mẹ."
Thái Ngọc gật đầu, hỏi: "Vợ con đâu?"
Ánh mắt Chu Đình Quân chợt lóe, bình tĩnh trả lời: "Cô ấy uống chút canh xong đã ngủ rồi."
Trực giác Thái Ngọc mách bảo có chỗ nào đó không đúng, nghĩ đến lúc bà ra khỏi nhà, trên mặt Giang Phán là nét chờ mong và hưng phấn thì nhăn mày: "Có phải Phán Phán đi tắm không?"
Chu Đình Quân dừng một chút rồi thản nhiên gật đầu.
Thái Ngọc tức giận trừng mắt liếc nhìn con trai mình, nhẹ giọng trách cứ: "Bảo sao vừa rồi hai đứa cứ luôn hối thúc mẹ ra ngoài, quả nhiên là muốn đẩy mẹ đi! Mẹ không cho nó tắm rửa cũng vì tốt cho sức khỏe của vợ con thôi. Con thì hay rồi, không nghe lời mẹ trông chừng con bé mà còn nuông chiều nó. Lúc con bé mang thai con cũng chiều chuộng như vậy, để mẹ xem sau này con bé có vấn đề gì thì nó trách con hay tự trách mình."
Chu Đình Quân có chút bất đắc dĩ, anh giơ tay ôm lấy bả vai Thái Ngọc dẫn bà đi về phía phòng khách, ấn bà ngồi xuống sô pha rồi rót cho một ly nước ấm: "Con có hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần không bị lạnh thì sẽ không sao. Mẹ, mẹ yên tâm đi."
Thái Ngọc có chút thụ sủng nhược kinh (*), từ khi con trai còn nhỏ chưa bao giờ gần gũi với bà như vậy, bây giờ lên chức ba lại có vẻ chu đáo không ít.
(*): được yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Bà uống hai ngụm nước, không muốn so đo nữa, nghĩ đến cháu trai cháu gái bèn vội đứng dậy: "Được rồi, mẹ vào phòng xem cháu trai cháu gái bảo bối đây."
Chu Đình Quân cùng Thái Ngọc vào xem Đại Bảo và Tiểu Khả, hai bánh bao nhỏ mềm mại vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nẩy nở hơn so với lúc vừa chào đời, tròn trịa dễ thương động lòng người.
Có thể là bánh bao lớn được di truyền từ mẹ bọn họ, hai tuần nay ăn xong thì ngủ, ngủ xong lại ăn không hề quấy phá, thật sự làm người ta yên tâm.
Bánh bao nhỏ thì khác, đói bụng khóc, no cũng khóc, không nhìn thấy anh trai cũng khóc, chỉ cần cái miệng nhỏ vui vẻ bẹp một cái liền bắt đầu oa oa khóc lớn mọi lúc mọi nơi. Thỉnh thoảng con bé ăn vạ, nếu được nằm trong ngực Giang Phán còn đỡ, nằm trong lòng dì Nguyệt sẽ khóc rất dữ.
Chu Đình Quân nhìn con rồi trở về phòng mới phát hiện Giang Phán đã tỉnh, không biết đang cầm điện thoại của anh làm gì mà anh mở cửa cũng không nghe thấy.
Anh cong môi, chậm rãi bước tới: "Bà xã, dậy rồi?"
Giang Phán gãi gãi mái đầu xoã tung sau ngủ một giấc say, lười biếng đưa tay che miệng ngáp một cái, mắt ngập nước, mông lung, giọng nói không chút cảm xúc: "Không có, em ngủ tiếp một lát."
Chu Đình Quân ngồi xuống mép giường, cúi người hôn một cái lên trán Giang Phán, môi dán lên da thịt cô không dời đi: "Mới xem gì đó?"
Cơ thể Giang Phán chậm rãi trượt xuống, cả người núp trong chăn, âm thanh rầu rĩ: "Em vừa mới gặp ác mộng."
Chu Đình Quân nhíu mày: "Ác mộng gì?"
Giang Phán đột nhiên xốc chăn lên, nhìn anh: "Mơ thấy em ngủ ở nhà, lúc đang ngon giấc thì nón xanh trên đầu rơi xuống, sau đó thì em tỉnh."
Chu Đình Quân: "......"
Vài giây sau, anh đưa tay xoa đầu Giang Phán, thấp giọng cười: "Sao lại mơ thấy giấc mơ kiểu này?"
Giang Phán bất ngờ mở to hai mắt trừng Chu Đình Quân, trừng một lát, cô tức giận bật cười, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh định quay về đại học B làm việc phải không?"
Chu Đình Quân nghĩ đến Giang Phán vừa sử dụng điện thoại của mình, hẳn là nhìn thấy lịch sử trò chuyện của anh và chủ nhiệm khoa, anh cười: "Không phải quay lại để dạy học, nước ta có dự án nghiên cứu khoa học mới, trùng hợp lại là phương hướng nghiên cứu lúc trước của anh, chủ nhiệm khoa muốn anh quay về chỉ đạo một chút."
Giang Phán nghĩ đến đại học B còn có Tưởng Thanh Thanh – người vẫn luôn thèm muốn chồng mình, mím môi, hung dữ nói lời uy hiếp: "Nếu anh dám cho em đội nón xanh, em sẽ lập tức dẫn con trai con gái rời nhà trốn đi."
Tay Chu Đình Quân nhẹ nhàng véo eo Giang Phán, lại cắn môi cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "Không để lại cho anh một đứa?"
Giang Phán trốn sang bên cạnh, hàng mi run rẩy, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: "Được thôi...... Có thể để Tiểu Khả lại cho anh.".
Đam Mỹ Trọng SinhCho con nháo chết anh, đáng đời.
Chu Đình Quân cúi đầu, lại giơ tay gãi ngứa cho Giang Phán: "Anh muốn em."
Giang Phán hừ một tiếng, vỗ lên tay Chu Đình Quân, đôi mắt cô xoay chuyển, cong môi cười nói: "Anh nói xem tại sao?"
Chu Đình Quân cũng nằm xuống, ôm người vào trong lòng mình, lồng ngực hơi chấn động: "Bà xã, em nghĩ lại xem, em để anh ăn chay gần một năm. Em chạy mất thì anh nên tính sổ món nợ này với ai?"
Giang Phán: "......"
Bánh bao lớn vừa tròn một tuổi đã biết đi, thỉnh thoảng lại bi bô gọi mẹ, còn bánh bao nhỏ vẫn chỉ biết ê a bò tới bò lui ở trên giường.
Nhìn hai đứa nhỏ phát triển chậm như vậy làm Thái Ngọc có phần sốt ruột, mỗi ngày nhắc mãi trước mặt cha Chu, mượn chuyện này nhắc nhở hai người vừa mới lên chức cha mẹ kia mỗi ngày bận bịu không để ý quan tâm con cái.
Giang Phán không còn cách nào khác, đặc biệt lùi một thông cáo gameshow, cùng Thái Ngọc mang hai đứa nhỏ đi bệnh viện.
Bác sĩ rất tốt bụng, kiên nhẫn giải thích cho bọn họ nghe một tuổi chưa biết đi rất bình thường, phải chờ đợi, hướng dẫn thêm, dạy dỗ thêm sẽ không sao, Thái Ngọc không tin còn để Đại Bảo đi một vòng trên bàn cho bác sĩ xem.
Đại bảo cũng không chịu thua kém, sau khi đi một vòng vững vàng lại theo mùi của mẹ đi về phía Giang Phán.
Bác sĩ dở khóc dở cười, nghĩ tới thân phận cao cấp của Thái Ngọc đành phải căng da đầu thổi phồng Đại Bảo: "Đứa nhỏ này vừa nhìn đã thấy rất thông minh, sau này có lẽ còn thông minh hơn người bình thường."
Dừng một chút lại nhìn về phía Giang Phán, lời nói sâu xa: "Mỗi đứa trẻ có một quỹ đạo phát triển khác nhau, không thể nóng vội."
Giang Phán ôm Đại Bảo vào trong ngực, cúi đầu hôn trán con một cái, cười tủm tỉm: "Đại Bảo, con phải dạy dỗ em gái nhiều hơn đó."
Đại Bảo chớp đôi mắt to to, vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ, trong đôi đồng tử tim tím lặng lẽ phản chiếu bóng dáng Giang Phán, mặt mày bé hớn hở nhìn mẹ một lúc: "Ma...... Ma......"
Đại Bảo vừa lên tiếng, Tiểu Khả vốn đang yên ổn ngủ trong lòng bà nội đột nhiên bật khóc "Oa oa", vừa khóc vừa ê a muốn bò tới chỗ Giang Phán.
Đầu nhỏ của Đại Bảo xoay vài vòng nhanh như chớp, cuối cùng nhìn thấy em gái nhỏ đang khóc trong lòng bà nội, hồn nhiêu kêu: "Không...... Không......"
Giang Phán đặt Đại Bảo lên bàn rồi ôm Tiểu Khả vào trong lòng dỗ dành một lúc lâu, con bé ợ một cái mới yên lặng ngủ thiếp đi.
Thái Ngọc đang muốn ôm Tiểu Khả về, Giang Phán cong môi: "Mẹ, mẹ ôm Đại Bảo đi. Con sợ lát nữa trên đường về con bé lại tỉnh giấc."
Tuy rằng Tiểu Khả hay khóc nháo, nhưng hình như các trưởng bối lại càng thích con bé hơn một chút.
Giang Phán biết, có thể là vì con bé là con gái.
Bánh bao nhỏ hay khóc lại yếu ớt, dù cho có khóc thì tiếng khóc cũng rất êm tai, ai nghe cũng đều sẽ mềm lòng.
Không chỉ như thế, bánh bao nhỏ còn thích dính lấy Giang Phán, buổi tối lúc ngủ, tay nhỏ nắm chặt góc áo không cho mẹ đem bé vào phòng trẻ con.
Giang Phán không lay chuyển được con bé lại nghĩ, dù sao giường của cô và Chu Đình Quân đủ lớn, chỉ cần lúc ngủ chú ý đừng đè lên bé con là được.
Có lẽ Đại Bảo thật sự thông minh hơn những đứa trẻ bình thường một chút, đã nhiều ngày buổi tối nhìn không thấy em gái cũng bắt đầu không hài lòng, tới lúc đi ngủ sẽ không nhắm mắt mà nhìn Giang Phán chằm chằm, giọng nói mềm mại như bông: "Mẹ... mẹ...... Ôm......"
Cuối cùng Giang Phán đành phải ngủ cùng hai bé bánh bao, sau đó trả Chu Đình Quân về nhà với Thái Ngọc và cha Chu một cách không thương tiếc.
Dù sao cũng ở cách vách, khoảng cách rất gần.
Dần dà, người trước khi có con mang suy nghĩ sẽ yêu chiều con thật tốt – Chu Đình Quân – dùng vẻ mặt nghiêm túc đưa ra vấn đề giáo dục con trẻ với Giang Phán.
Giang Phán hiểu rõ, hiện tại có rất nhiều bậc cha mẹ đã bắt đầu tiến hành giáo dục con mình từ lúc mới sinh ra, thậm chí còn có cả thai giáo, cô nhăn mày: "Em thấy chuyện dạy con từ sớm không cần thiết. Hơn nữa Đại Bảo và Tiểu Khả mới hơn một tuổi, ba tuổi đi nhà trẻ rồi học cũng không muộn mà anh. Với lại bác sĩ nói Đại Bảo của chúng ta trí tuệ siêu phàm, anh đừng lo lắng."
"......"
Chu Đình Quân có chút bực bội nhéo mi, anh đưa mắt nhìn hai viên thịt tròn mũm đang ngủ đến suиɠ sướиɠ trên giường, đứng lên đi đến bên cạnh Giang Phán.
Anh hôn khóe môi cô một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vành tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ba phần dụ dỗ: "Bảo bối. Em biết ý anh không phải tham thảo vấn đề này mà."
Âm thanh của anh như chứa điện làm tai Giang Phán trở nên tê tê dại dại, hơi thở anh quanh quẩn nơi chóp mũi, cô thấp giọng lên tiếng.
Chu Đình Quân cúi người, bế ngang cô lên đi ra ngoài.
Thân thể Giang Phán đột nhiên bay lên không, lập tức ôm cổ anh rồi khẽ cắn một ngụm vào đó, âm thanh mềm mại ngọt ngào: "Ông xã, anh muốn đi đâu?"
Ánh mắt Chu Đình Quân tối sầm thêm vài phần, ra khỏi phòng, ném người lên sô pha, chưa kịp cho đối phương cơ hội giãy giụa anh đã áp người xuống.
Không biết qua bao lâu, Giang Phán lười biếng ghé vào trên người Chu Đình Quân, đầu ngón tay trắng nõn tự do di chuyển trên người anh, lúc chạm phải một vật cứng nóng rực, cô nghe thấy người đàn ông phía dưới mình rên lên một tiếng.
Chu Đình Quân vốn sợ hai bé con tỉnh lại không nhìn thấy Giang Phán sẽ khóc, lúc này lại bị cô châm lửa, chớp mắt lại đè người xuống dưới thân.
Ánh trăng trong vắt, màn cửa nhẹ nhàng phấp phới, trong phòng là cảnh xuân triền miên.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ