Edited by Bà Còm in Wattpad

Thái phu nhân nghe Trương Kỳ nói vậy lập tức ngây ngẩn cả người.

Trương Kỳ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thái phu nhân, theo bản năng cảm thấy vài phần hoảng sợ, nhưng ngay sau đó hít vào một hơi thật sâu, đôi tay đặt nhẹ trên đầu gối Thái phu nhân thỏ thẻ bày tỏ: “Lão tổ tông, từ nhỏ con bệnh tật ốm yếu, không biết đã mời bao nhiêu đại phu, uống không biết bao nhiêu loại thuốc nhưng vẫn không khởi sắc. Khổ tâm của nương con có thể hiểu được, đơn giản là nghĩ trong tương lai nhờ vào Nương nương nể tình ngoại chất nữ này mà đối xử tử tế với con; Tri Vương điện hạ là người tốt, dĩ nhiên sẽ quý trọng biểu muội. Tuy rằng con không học hành nhiều, nhưng cũng biết một phen khổ tâm của nương vì con sẽ khiến Nương nương và lão tổ tông khó xử.”

Nàng vừa dứt câu liền gắt gao đè tay lên đầu gối Thái phu nhân, vẻ mặt kiên định nói tiếp: “Tri Vương điện hạ là Hoàng tử đã được phong Vương, nhưng Hoàng tử phong Vương nhiều như vậy, tương lai nếu lỡ có người lôi ra xuất thân của Vương phi để làm đề tài gây bất lợi cho Tri Vương thì sao? Cha con chỉ là một Tri phủ chính tứ phẩm, sức khỏe con lại yếu ớt như vậy, nếu sau này Tri Vương điện hạ bị chỉ trích, khi đó con phải nên tự xử thế nào? Hơn nữa tức phụ của Hoàng gia phải đứng ra sắp xếp cho lễ hiến tế, phải cai quản gia sản, từ nhỏ con đã không đủ sức để học hỏi những chuyện này. Nếu cứ một mực giao thác cho người khác, lỡ như gởi gắm sai người thì sao? Nếu chính mình nỗ lực đi quản, gây ra chuyện chê cười thì phải giải quyết thế nào?”

Thái phu nhân càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc. Từ khi gặp ngoại tôn nữ đến bây giờ, bà chỉ cảm thấy tính tình của nàng quá nhút nhát, đối nhân xử thế đều không thể nói là xuất sắc, cho nên mỗi khi nhớ tới sự phó thác của ấu nữ, bà luôn bị trằn trọc mất ngủ cả đêm. Nhưng lần này ngoại tôn nữ bị người trần trụi tính kế, bà rút kinh nghiệm xương máu nên rốt cuộc quyết định muốn nghĩ cách đem vụ ủy thác kia hoàn thành khiến cho người khác không còn mơ tưởng gì, vì thế thậm chí còn đưa tin cho Cố Thục Phi trong cung. Nhưng bà không thể nào ngờ được ngoại tôn nữ đã biết an bài này, hơn nữa trong lòng còn cân nhắc sâu xa đến như vậy.

“Du nhi, con không cần nghĩ nhiều như thế, có ta ở đây, Nương nương lại là di mẫu ruột thịt của con, những việc này đều sẽ được sắp xếp tốt.”

“Thưa lão tổ tông, cho dù Tri Vương điện hạ vì hiếu tâm mà đáp ứng việc hôn nhân này, nhưng vấn đề nhi tử nối dõi đối với Hoàng gia cực kỳ quan trọng. Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng biết Cố gia vì một chút lòng riêng mà tính toán kết thân với Hoàng tử đã phong Vương, chẳng phải trong lòng sẽ khó chịu?”

Tất cả những câu này đều do Chương Hàm kêu Trương Kỳ lặp đi lặp lại đến mức thuộc lòng lúc ở chùa Long Phúc, bây giờ nói ra thật sự lưu loát vô cùng thuyết phục. Thấy sắc mặt Thái phu nhân lập tức cứng lại, Trương Kỳ mới chua xót nói tiếp: “Lần này nhị vị Quận vương của Tần Vương biết rõ con là ngoại tôn nữ của ngài, thế mà vẫn cả gan làm loạn, lòng con sợ hãi rất nhiều, cũng thật sự rất lo lắng. Lão tổ tông, nếu vì làm theo tâm nguyện của nương mà khiến Cố gia mất đi Thánh sủng, vậy nương ở dưới suối vàng sẽ không an tâm, còn con thì càng cả đời bất an!”

Nghe đến đó, Thái phu nhân rốt cuộc nhịn không được một tay kéo Trương Kỳ ôm vào lòng, một câu cũng nói không nên lời. Gắt gao ôm chặt Trương Kỳ một hồi lâu, Thái phu nhân mới nhẹ nhàng buông ra, chăm chú ngắm gương mặt 'hoa lê dính hạt mưa', liên tục gật đầu nói: “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan! Thật không ngờ con có thể nghĩ được đến như vậy. Nương của con thật biết cách dạy dỗ -- con biết nhìn đại thể để chu toàn, Hàm nhi thì cương liệt có chủ ý. Nếu mấy đứa trẻ trong nhà đều giống hai con, ta còn có gì phải nhọc lòng? Nào, mau đứng lên!”

Thái phu nhân kéo Trương Kỳ ngồi xuống bên cạnh rồi mới gật đầu bảo: “Nếu con đã nói thẳng không cố kỵ về hôn sự của chính mình, vậy chắc hẳn con cũng đã biết, lúc trước nương của con muốn Hàm nhi theo con bồi dắng?”

Trương Kỳ yên lặng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nương an bài thật chu toàn, nhưng con không muốn Hàm muội muội bồi dắng. Hàm muội muội băng tuyết thông minh, làm người lại cương liệt như thế, nếu không phải nhớ kỹ công ơn dạy dỗ của nương, tương lai nếu biết đến an bài như vậy thì sẽ phản ứng thế nào? Hàm muội muội xứng đáng có cuộc hôn nhân tốt, hơn nữa, con cũng có tâm tư riêng.”

Thấy Thái phu nhân vô cùng kinh ngạc, Trương Kỳ hơi đỏ mặt, sau đó nhẹ giọng nói: “Con nguyện được một phu quân, một đời một đôi, bạc đầu không xa nhau.”

Hai nhi tử đều tam thê tứ thiếp, trưởng nữ tuy thân phận cực kỳ quý trọng nhưng dù sao cũng chỉ là một phi tần, cho dù thay Hoàng Hậu quá cố chủ quản lục cung, nhưng bên trong phải gánh chịu biết bao nhiêu thị phi? Ngay cả ấu nữ gả cho người tưởng như trong sạch đơn giản, bởi vì dưới gối không có nhi tử mà cũng không tránh được trượng phu thu tỳ nạp thiếp. Cho nên, Thái phu nhân đối với một ước nguyện vô cùng đơn giản như vậy thực sự có chút ngoài ý liệu. Tuy muốn trách cứ ý tưởng này thật buồn cười, nhưng bà nghĩ đến khi xưa ân ái với trượng phu cũng không chịu được có người khác xen vào, đôi mày của bà dần dần giãn ra, chỉ lắc đầu.

“Đứa nhỏ ngốc!”

Trương Kỳ lấy hết can đảm thổ lộ nguyện vọng của mình, thấy Thái phu nhân cùng lắm chỉ mắng yêu một câu, tức khắc cảm thấy vui sướng cực kỳ, vội kéo tay Thái phu nhân thấp giọng nũng nịu: “Lão tổ tông ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, con chỉ nói riêng với ngài mà thôi, chưa từng đề qua với nương, Hàm muội muội cũng không biết! Đặc biệt là Tống mụ mụ, một lòng chỉ nghĩ đến lời nương dặn dò, để bà ta biết con không chịu cố gắng như vậy, tất nhiên sẽ hận 'rèn sắt không thành thép' đấy!”

“Con mới là chủ tử, để ý tới nô tài làm gì?”

Tâm sự khúc mắc trong lòng Thái phu nhân một khi được giải khai, Thái phu nhân cũng không còn cảm xúc lo được lo mất, lập tức mỉm cười dạy bảo. Nhưng nhịn không được bị Trương Kỳ năn nỉ ỉ ôi, dĩ nhiên bà đáp ứng không nói với người ngoài, lại cười trêu ghẹo: “Chỉ là, muốn đạt thành nguyện vọng này của con chỉ sợ càng khó hơn muốn thành Vương phi. Tuy nhiên, ngoại tổ mẫu của con nhất định mở to đôi mắt, tìm được cho con một lang quân như ý!”

Mời vào thăm nhà bacom2 ở w,at,tpa,d

Lúc Trương Kỳ ra khỏi chính phòng, đôi mắt vẫn hơi sưng đỏ nhưng trên mặt lại tràn đầy vui sướng, ngay cả Lục Bình Bạch Chỉ và mấy nha đầu đứng ngoài hành lang cũng đều nhìn ra, liếc nhau có chút kinh ngạc. Chương Hàm thấy Trương Kỳ về phòng, xem thần sắc lâng lâng kia liền biết ngay sự tình hơn phân nửa đã như ý nguyện, vội đứng lên ra đón. Còn không đợi nàng mở miệng, Trương Kỳ liền nở rộ một nụ cười chưa bao giờ xán lạn như vậy.

“Muội muội, Thái phu nhân đáp ứng rồi, bà đã đáp ứng rồi!”

Thời khắc này, Chương Hàm chỉ thấy trong lòng trào ra một cảm giác nhẹ nhàng nói không nên lời. Nàng lập tức duỗi tay ôm Trương Kỳ vào lòng, hai tỷ muội khác họ cứ ôm nhau như thế, mãi một lúc lâu mới tay nắm tay đến nhuyễn tháp ngồi xuống. Sau khi Chương Hàm hỏi rõ ràng Trương Kỳ nói gì trước mặt Thái phu nhân từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nàng nhịn không được bật cười giơ ngón tay cái lên.

“Giỏi quá, có thể ở trước mặt Thái phu nhân nói ra những lời như vậy, quả nhiên tỷ đã tiến bộ!”

“Muội đừng khen ta, hiện tại ta mới cảm thấy tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài. Lúc khóc lóc kể lể, thật sự ta quên hết lo sợ.” Trương Kỳ dùng sức siết chặt nắm tay, sau đó mặt mày ngơ ngẩn nói, “Một khắc kia, ta thật sự coi Thái phu nhân trở thành ngoại tổ mẫu của mình, hận không thể lôi hết tất cả uất ức tích góp bao nhiêu năm trong bụng nói thật hết thảy. Đáng tiếc rốt cuộc ta vẫn không dám...”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta không phải có ý định 'hư tình giả ý', chỉ không muốn làm một con rối gỗ để người ta giật dây mà thôi.”

Thời gian này Chương Hàm thường xuyên gần gũi Thái phu nhân, trong mơ hồ cũng cảm thấy vị lão tổ tông này là một người hiền hoà công chính, nàng và Trương Kỳ có thể coi bà là chỗ dựa. Tuy nhiên, nàng và Trương Kỳ đừng mong chạm đến ích lợi Cố gia, đến lúc đó muốn cầu được điều gì chỉ là hy vọng xa vời. Dù vậy, có một tôn đại Phật như vậy chống lưng, cuộc sống của nàng và Trương Kỳ ở phủ Võ Ninh Hầu sẽ được thoải mái hơn rất nhiều.

“Đúng rồi Hàm muội muội, hôm nay nếu đã đâm thủng một tầng giấy dán cửa sổ, sau này chúng ta không cần thời thời khắc khắc nơm nớp lo sợ, cuối cùng có thể thở phào một hơi. Đến kinh thành lâu như vậy, chúng ta ngoại trừ đi chùa Long Phúc thì còn chưa ra khỏi cửa. Không biết có thể cầu Thái phu nhân để Tết Trùng dương đi leo núi...”

Trương Kỳ đang vô cùng cao hứng vì làm thành công một việc quan trọng, kéo tay Chương Hàm cười tủm tỉm đề nghị đi chơi. Nhưng không đề cập về chùa Long Phúc còn đỡ, vừa nhắc đến là Chương Hàm đột nhiên nhớ tới chuyện Triệu Phá Quân truyền lời cho nàng, sắc mặt lập tức ngưng trọng. Trương Kỳ cũng không phát giác, vừa dọn ra khỏi đầu một cục đá lớn nên cô nàng vui vẻ khát khao cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, hồn nhiên không phát hiện Chương Hàm đã chậm rãi rút tay ra.

“Đừng cao hứng quá để vượt qua đầu, rốt cuộc hiện giờ chúng ta vẫn đang ăn nhờ ở đậu.” Chương Hàm miễn cưỡng cười khéo léo gạt đi, “Nhắc tới ngày tết Trùng dương sắp tới rồi, lúc trước ta làm một bộ xiêm y cho Thái phu nhân còn phải gấp gáp hoàn thành. Nếu tỷ nhàn rỗi thì hãy luyện thêm mấy trang chữ, lát nữa ta lại khảo Luận ngữ.”

Trương Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, thấy Chương Hàm lập tức đi về hướng Bắc phòng, cô nàng không khỏi thở dài một hơi, 'tâm bất cam tình bất nguyện' đứng lên đi đến án thư bên cạnh, mặt mày ủ ê cầm lấy cây bút, thấy bốn bề vắng lặng mới nghiêm túc luyện chữ. Nàng dĩ nhiên không muốn làm tài nữ, dĩ nhiên không muốn gả cho thế gia đại tộc, nhưng nếu dốt đặc cán mai không biết một chữ mà ra gặp người, cho dù phu quân dạng gì cũng nhất định sẽ chướng mắt nàng. Thân mẫu của nàng năm đó không thể xuất giá đàng hoàng nên ôm hận mà chết, nàng nhất định không được dẫm vào vết xe đổ của nương!

Trở lại Bắc phòng, Chương Hàm lại không thể nào động kim chỉ, xe chỉ xâu kim xong bèn ôm xiêm y ngồi một chỗ phát ngốc. Triệu Phá Quân nói nghe rất dễ dàng, bảo nàng nghĩ cách rời khỏi Cố gia, nhưng trên người nàng đã khắc thật sâu dấu vết Cố gia, huống chi trong nhà còn có mẫu thân đệ đệ ở trong tay Trương Xương Ung, hơn nữa còn có Trương Kỳ... nàng đâu thể nào dễ dàng rời đi? Huống chi, nếu thật sự Cố gia gặp chuyện không may, chỉ cần trong phủ có người lắm miệng một câu, cho dù có trốn tránh ở bên ngoài cũng trốn không thoát.

Năm đó Cố phu nhân mời tiên sinh cho nàng từng giảng qua một câu trong Kinh Thi -- -- 'Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử; ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử'. Triệu Phá Quân chẳng qua chỉ là một Bách hộ trong số bao nhiêu hộ vệ của Triệu Vương, nếu Hoàng đế muốn trừ khử Cố gia, cho dù đích thân Triệu Vương cũng đâu thể nào duỗi tay cứu viện?

Hoảng hốt một hồi lâu, nàng mới bắt đầu may từng mũi từng mũi. May mắn lúc xưa Cố phu nhân yêu cầu nàng học hành và luyện ngữ công gia chánh cực kỳ khắc nghiệt, đường may hơi có chút không ngay ngắn là bị phạt nặng. Hiện giờ kỹ năng vẫn còn đó, chuyện may vá nàng làm rất thành thạo chưa từng bị sai lầm. Trong lúc nàng đang vừa may xiêm y vừa suy tính trong lòng, gian ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm.

“Cô nương, Lục Bình tỷ tỷ tới.”

Chương Hàm nghe vậy sửng sốt, cuống quít ném xuống đồ may trong tay đứng dậy, ngay sau đó Lục Bình liền vén mành vào phòng. Lục Bình cười tủm tỉm nhún gối hành lễ rồi tiến lên nói: “Thái phu nhân sai nô tỳ tới thông báo với biểu tiểu thư và Hàm cô nương một tiếng, ngày mai là sinh nhật của Tứ gia phủ Lục An Hầu, mời không ít khách nhân. Thái phu nhân bảo biểu tiểu thư và Hàm cô nương hãy chuẩn bị sẵn sàng, đến ngày mai sẽ cùng đi tham dự.”

Thời khắc này, Chương Hàm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động kịch liệt, thế nhưng lập tức làm như không có việc gì cười nói: “Ngoại trừ tỷ tỷ và ta, còn có những người khác không?”

“Đại phu nhân sức khỏe không tốt, Đại tiểu thư Nhị tiểu thư đều không thể đi. Nhị phu nhân phải chủ trì việc nhà, cho nên ngoại trừ biểu tiểu thư và Hàm cô nương, chỉ có Tam tiểu thư cùng theo mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play