Edited by Bà Còm in Wattpad

Hậu viện của Quy Đức phủ nha ngoại trừ là nơi cư ngụ cho gia đình của Tri phủ Quy Đức Trương Xương Ung thì vốn cũng là chỗ ở cho Đồng tri, Thông phán và các quan cấp dưới. Thế nhưng Trương Xương Ung xuất thân từ gia tộc tiến sĩ hai bảng tại kinh thành, nhạc gia lại là huân quý đứng đầu trong triều, dĩ nhiên không ai dám cùng hắn tranh giành chỗ ở. Mấy nhà còn lại đều lục tục dọn ra ngoài, chỉ có Lục Đồng tri thân thiết với Trương Xương Ung chiếm một khoảng sân nhỏ.

Chương Hàm lòng mang tâm sự nặng nề đi tới cửa sau phủ nha, thấy hai bà tử thân hình vạm vỡ đang canh giữ, rõ ràng là người Trương gia. Nàng hơi ngạc nhiên, không tùy tiện xông ra ngoài mà thực tự nhiên chuyển hướng về phía khu viện của Lục Đồng tri nơi nàng thinht thoảng lui tới. Trước khi tiến vào chỗ ở của Lục tiểu thư, nàng vẫy tới một tiểu nha đầu tám tuổi đang nhảy dây ngoài sân, cho con bé mấy văn tiền rồi dặn dò vài câu. Tiểu nha đầu lập tức quăng xuống dây thừng chạy ra ngoài. Lúc này, nàng mới vào nhà tìm đại cái cớ tán chuyện một hồi với Lục tiểu thư.

Chờ nàng ra lại, tiểu nha đầu kia đã sớm về, thấy nàng vội chạy đến đón: "Hàm cô nương, Lưu bà tử bán kim chỉ nói, hôm qua bà ta mới qua nhà ngài nhưng trong nhà không có ai. Bà ta gõ cửa một hồi cũng chẳng nghe động tĩnh. Hỏi hàng xóm thì họ nói có người đến đón cả nhà ngài đi rồi."

"Bị người đón đi rồi?"

Chương Hàm thấy tiểu nha đầu gật đầu rất chắc chắn, cố gắng mỉm cười cảm tạ con bé một tiếng, lúc đi ra ngoài tâm thần không khỏi hoảng hốt. Cho dù Trương Du không mở miệng đuổi người, nàng cũng đã sớm tính toán rời khỏi Trương gia đầy thị phi. Lúc xưa Cố phu nhân định ra quy luật nàng không thể tùy tiện về nhà thường xuyên, vì thế trước đó thật lâu nàng đã làm cuộc trao đổi với Lưu tẩu tử bán kim chỉ -- mỗi tháng Lưu tẩu tử sẽ ghé qua nhà nàng thăm mẫu thân và đệ đệ, còn nàng sẽ thường xuyên mua thêm kim chỉ thêu để hồi báo. Lần này nàng hy vọng truyền tin cho mẫu thân tới đón mình vào lúc then chốt, ai ngờ người nhà lại bị kẻ nào đó đón đi. Vừa nãy Trương Kỳ còn nói Tống mụ mụ hỏi thăm người nhà của nàng, chuyện này không phải tầm thường!

*By Bà Còm in Wattpad*

"Cô nương, cô nương, phu nhân... phu nhân về trời..."

Cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Chương Hàm vừa trở về hậu hoa viên nghe tiểu nha đầu chạy tới báo tin vẫn khiến nàng rùng mình, cuống quít xách váy chạy vào chính viện. Quả nhiên, mới đến cửa chính phòng liền nghe bên trong truyền ra tiếng khóc của Trương Du đang gọi nương. Phát hiện tiếng khóc kia giống như gào khan, nàng do dự một lát mới bước qua ngưỡng cửa.

Vào gian phòng phía Tây, nàng thấy Cố phu nhân nằm trên giường giống như đang ngủ, so với bộ dáng bệnh hoạn lúc nãy trông càng an tường hơn, trong khi Trịnh mụ mụ đứng bên giường sắc mặt lại vàng như nến ánh mắt ảm đạm. Còn chưa đợi nàng tiến lại gần, Trương Du đột nhiên xoay đầu nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi đứng bật dậy, lạnh giọng quát: "Ngày thường ngươi làm bộ ân cần trước mặt nương, vào thời điểm này lại trốn đâu rất xa, ngươi là cái đồ bạch nhãn lang! Nơi này không cần ngươi giả bộ hảo tâm, cút đi cho ta, cút rất xa cho ta!"

Chương Hàm bị Trương Du lòng đầy ác ý mắng cho một hơi khiến nàng vô cùng tức giận. Tuy muốn quay đầu đi liền nhưng niệm tình Cố phu nhân dạy dỗ nàng một thời gian, chỉ trầm giọng nói: "Dưỡng mẫu dạy dỗ ta nhiều năm, ta dập đầu cho bà ba cái rồi đi ngay!"

Trương Du cười khẩy một tiếng đang muốn mỉa mai đáp lại, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng quát: "Đủ rồi, nương của ngươi thây cốt chưa lạnh mà ngươi ở đây la hét náo loạn, để mọi người nhìn thấy nghe được còn ra thể thống gì! Lúc trước ngươi đã đáp ứng nương ngươi thế nào, bây giờ còn gây chuyện?"

"Được, được lắm, nương không còn nữa thì ngay cả cha cũng giúp người ngoài!"

Thấy người vén rèm tiến vào chính là Trương Xương Ung, trước nay Trương Du chẳng hề sợ người phụ thân này, hừ lạnh một tiếng rồi phóng ra ngoài. Trương Kỳ luống cuống đứng một bên lúc này mới phản ứng, đi nhanh vài bước đang định đuổi theo nhưng lại bị Trương Xương Ung ngăn cản.

"Để kệ nó đi! Tính tình ngang ngược bướng bỉnh của nó cũng nên sửa lại!" Nói tới đây, Trương Xương Ung ôn hoà gật đầu bảo Chương Hàm, "Hàm nhi, ngươi hãy dập đầu mấy cái cho dưỡng mẫu đi, cũng không uổng công hai người đã làm mẫu nhi một hồi, chuyện rời đi gì đó không cần phải nhắc đến."

Chương Hàm vốn dĩ trông cậy vào Trương Xương Ung nghe theo ý Trương Du đuổi nàng trở về, nghe được câu này không khỏi hoàn toàn thất vọng nhưng vẫn gật đầu làm theo. Nàng tiến lên dập đầu lạy ba cái cho Cố phu nhân, trong lòng đột nhiên toát ra một chủ ý, thình lình ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.

Tình cảnh này khiến Trương Xương Ung hết hồn, Trương Kỳ cuống quít tiến lên nâng người, Trịnh mụ mụ cũng hoảng sợ kêu nha đầu chạy ra ngoài mời đại phu. Sau một hồi hỗn loạn mới đưa được người về gian phòng phía Đông. Bởi vì bệnh của Cố phu nhân nên hai đại phu vẫn luôn lưu lại phủ nha, lúc này cả hai đang nơm nớp lo sợ chẩn mạch, liếc nhau một cái liền một mực chắc chắn là mệt nhọc quá độ cộng với không ngủ đủ giấc gây ra.

Tri phủ phu nhân xuất thân danh môn mà không trị lành nên hai đại phu cũng bị liên lụy, lần này chỉ có thể đẩy mọi nguyên cớ lên người chính bệnh nhân!

Cố phu nhân bệnh nặng đã một đoạn thời gian, sức khỏe Trương Du luôn không tốt, Trương Kỳ lại chẳng nhờ được, vì thế việc chăm bệnh cho Cố phu nhân đều do Chương Hàm cùng Trịnh mụ mụ và mấy nha đầu cực nhọc ngày đêm không thể nghỉ ngơi ở bên giường hầu hạ, đôi lúc quá mệt mỏi cũng ngất xỉu vài lần. Cho nên khi đại phu chẩn bệnh như vậy, tất cả mọi người đều không cảm thấy kỳ quái. Trương Xương Ung cầm lấy phương thuốc, phân phó người tiễn đại phu ra ngoài, để lại một tiểu nha đầu ở bên cạnh hầu hạ rồi ra khỏi phòng. Trương Kỳ cũng không dám ở lại, dặn dò tiểu nha đầu vài câu rồi cũng đi theo ra ngoài.

Chương Hàm nhắm mắt không dám nhúc nhích, nằm yên trên giường nhưng vẫn chú tâm nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc đầu truyền vào tai chỉ là tiếng dịch chuyển ghế ngồi của tiểu nha đầu không an phận. Chẳng biết loại chờ đợi dày vò này mất bao nhiêu lâu, bỗng nhiên nàng nghe gian ngoài truyền đến tiếng Tống mụ mụ gọi to. Tiểu nha đầu kia liền chạy một mạch ra cửa, sau một tràng vâng vâng dạ dạ thì gian ngoài lại an tĩnh như cũ.

Đợi thêm hồi lâu, Chương Hàm vẫn không nghe tiếng tiểu nha đầu kia trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng không tùy tiện hoạt động thân người mà nằm yên cẩn thận suy tính kế tiếp phải làm gì.

Chương Hàm đang phân vân nên chọn cách nào -- hoặc là giả bệnh thêm mấy ngày, sau đó nghĩ cách khiến tiểu nha đầu kia truyền vài lời đồn ra ngoài để Trương Du mượn cơ hội sinh sự, sợ nàng lây bệnh nên đuổi nàng đi; hay là dứt khoát mượn bệnh cầu dưỡng phụ Trương Xương Ung cho nàng ra phủ về nhà? Nhưng so sánh với việc làm thế nào để trở về, nàng nên tìm cách biết rõ vì sao trong nhà đột nhiên không có người càng quan trọng hơn! . Truyện Thám Hiểm

Mãi đến khi nàng suy nghĩ quá độ làm đầu ẩn ẩn đau, gian ngoài đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh khiến nàng sởn tóc gáy. Dường như có người giọng nói bị nghẽn trong cổ đem hết toàn lực kêu cứu nhưng không ra tiếng, thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Nàng suýt nữa không nén được lòng hiếu kỳ muốn xuống đất đi xem, nhưng phản ứng cuối cùng lại là gắt gao nhắm chặt hai mắt.

Nàng muốn xem, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!

Đột nhiên tai nàng lại nhạy cảm bắt được chút động tĩnh, dường như có người nhẹ nhàng vạch rèm cửa phòng nàng đang nằm khiến thanh âm sởn tóc gáy kia tất nhiên còn nghe rõ hơn nữa. Quả tim lập tức treo cao, Chương Hàm kiệt lực duy trì bộ dáng không nhúc nhích, ngay sau đó một tiếng cười lạnh truyền vào tai nàng.

"Chậc, còn định cho nha đầu chết tiệt kia xem kết cục của ngươi, không ngờ nó thật sự ngất đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh, uổng công ta tìm cách đuổi người đi!"

Chương Hàm nhận ra giọng của Tống mụ mụ, bất chợt bị xưng hô mang theo ác ý cùng hai chữ "kết cục" khiến lòng nàng thất kinh. Một lát sau mành được bỏ xuống, giọng nói của Tống mụ mụ bởi vì cách mành mà có vẻ âm u hơn.

"Trịnh tỷ tỷ, hay là ngươi không muốn đi theo phu nhân? Đây là ân điển lão gia cho ngươi. Ai không biết trên dưới trong nhà chỉ có ngươi trung thành và tận tâm với phu nhân nhất? Hiện giờ phu nhân vừa đi, ngươi tuẫn tiết theo chủ, danh tiếng trung thành như vậy lan truyền ra ngoài mang lại thể diện và thanh danh cực đại. Ngay cả hai nhà Hầu phủ biết được sẽ không thiếu đền bù cho thân bằng quyến thuộc của ngươi! Yên tâm, nhà ngươi có nam nhân còn có hài tử, lão gia nhất định sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt!"

"Ngươi... Ngươi..."

Trong gian chính, Trịnh mụ mụ đầu tóc xổ tung thất khiếu đổ máu, khó khăn lắm mới phát ra hai chữ từ cổ họng nhưng dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực, ngực phập phồng kịch liệt. Tống mụ mụ không nhịn được cười âm hiểm: "Sau khi ngươi đi rồi, nha hoàn hồi môn phu nhân mang từ Hầu phủ đến đây chỉ dư lại một mình ta. Đương nhiên ta sẽ cẩn thận phụng dưỡng lão gia và Đại tiểu thư, thay ngươi cai quản sản nghiệp hồi môn của phu nhân. Ngươi cứ yên tâm mà đi!"

Trịnh mụ mụ gắt gao trừng mắt nhìn Tống mụ mụ, rốt cuộc đem hết toàn lực thoát ra được một câu, thanh âm thều thào không rõ: "Tống Tâm Liên, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Chờ ngươi hạ chốn Cửu U hoàng tuyền rồi nói sau!" Tống mụ mụ đứng dậy, chán ghét đá lên người Trịnh mụ mụ một cái, thấy người cứ trợn tròn mắt mà chết không khỏi có chút nổi da gà. Tống mụ mụ ngồi xổm xuống cố vuốt cặp mắt kia vài lần cũng không thể khiến mí mắt khép lại, tức khắc nổi giận chửi con bà nó, hung tợn mắng, "Đáng đời ngươi cả ngày thích làm trung phó, đây là báo ứng! Ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi dương quan lộ của ta, xuống địa ngục cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi, ai biểu ngươi chỉ nhận phu nhân không nhận lão gia!"

Trong phòng Chương Hàm nghe không sót chữ nào những gì phát sinh bên ngoài, hãi hùng đến mức trong lòng lạnh buốt. Theo như những lời Tống mụ mụ vừa nói, bên trong để lộ ra quá nhiều tin tức khiến nàng không thể tưởng tượng được, đặc biệt là vụ độc sát Trịnh mụ mụ lại do Trương Xương Ung sai sử càng làm cho nàng khiếp vía. Nàng miễn cưỡng nhắm mắt giả bộ ngủ, lại một trận sột sột soạt soạt truyền đến, nàng vẫn cứ thật cẩn thận duy trì tư thế không nhúc nhích, miệng mũi phát ra tiếng hít thở đều đều.

"Cô nương, Hàm cô nương?"

Tiếng kêu nho nhỏ kia chỉ duy trì một lát, ngay sau đó là tiếng bước chân khẽ khàng dần dần biến mất. Chương Hàm vẫn không dám động đậy, cho dù gian ngoài không có một chút động tĩnh nhưng nàng tiếp tục duy trì tư thế cứng đờ, trong đầu nhanh chóng cân nhắc sự tình vừa mới phát sinh.

Trương gia này không thể ngây người được nữa, nàng nhất định phải mau chóng về nhà!

*By Bà Còm in Wattpad*

Bóng đêm đã sâu, bên ngoài chẳng có một tia gió nhẹ, cành lá của cây hòe cổ thụ dưới ánh trăng trắng bệch vẫn không nhúc nhích, in xuống mặt đất từng mảng bóng đen thật lớn như những bóng ma dày đặc, càng khiến âm khí như có vẻ thấm vào người. Ban ngày trong linh đường tiếng khóc vang lên hết đợt này đến đợt khác, hiện giờ gần như đã im lặng hoàn toàn, chỉ thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng thút thít nho nhỏ.

Trong một góc linh đường, sau khi Chương Hàm tỉnh lại khăng khăng muốn tới linh đường túc trực bên linh cữu một đêm, nàng đang cúi đầu đốt từng tờ từng tờ vàng mã, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn linh vị chói mắt kia. Thay vì cảm giác thương tâm, trong lòng nàng hiện giờ như hố sâu không đáy trống rỗng.

Chạng vạng nghe được một màn kia không thời khắc nào là không xoáy sâu vào tim nàng, nghĩ đến vừa rồi Trương Xương Ung mặt mày bi thống tuyên bố Trịnh mụ mụ "Tuẫn tiết theo chủ". Nếu có thể, nàng sẽ lập tức tung cửa mà chạy, rời khỏi địa phương đáng sợ này.

Đang thẫn thờ bỏ từng tờ vàng mã vào chậu than, đột nhiên nàng nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, vội vàng cúi đầu lẩm nhẩm: "Dưỡng mẫu, tuy thực xin lỗi ngài nhưng hôm nay tỷ tỷ đã lên tiếng, con sẽ không mặt dày tiếp tục ở lại Trương gia, ngày mai con sẽ về nhà vì ngài giữ đạo hiếu một năm. Ngài đối tốt với con, đời này con sẽ ghi tạc trong lòng."

Nàng im lặng chờ đợi phản ứng phía sau, bên tai rốt cuộc truyền đến một giọng nói: "Cái gì mà mặt dày, dưỡng mẫu ngươi tuy đã đi rồi, nhưng dĩ nhiên Trương gia vẫn là nhà của ngươi. Du nhi chỉ nhất thời thương tâm nên nói năng hồ đồ, ngươi không cần so đo với nó. Nếu dưỡng mẫu ngươi trên trời có linh thiêng, nhất định không hy vọng ngươi thương tâm quá độ tổn hại sức khỏe."

Chương Hàm thật cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là Trương Xương Ung đang mặc đồ tang vải bố, vội vàng đứng dậy hành lễ kêu một tiếng dưỡng phụ, sau đó mới cụp mắt cúi đầu nói: "Dưỡng phụ giáo huấn rất đúng, nhưng dù sao tiểu nữ cũng là người ngoài, tiếp tục ở nơi này không khỏi danh không chính ngôn không thuận. Huống hồ tỷ tỷ mới vừa rồi lại phát bệnh, ngay cả túc trực bên linh cữu cũng không thể tới, đang trong thời điểm tĩnh dưỡng. Đâu cần phải vì tiểu nữ mà khiến trong lòng tỷ tỷ không thoải mái? Nếu lỡ bệnh tình tỷ tỷ có gì không tốt, đó hoàn toàn là lỗi của tiểu nữ."

"Sinh tử có mệnh phú quý ở trời, cho dù có tướng đế vương thì chẳng phải cũng không tránh được cái chết? Nếu nó tâm tư hẹp hòi nhất định không chịu hiểu ra, dù có tốt xấu gì cũng không trách được ngươi, đó là mệnh số của nó."

Trương Xương Ung nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt không chớp mắt, thấy nàng không hề có chút phấn son, đôi mắt hơi sưng, mặc bộ áo tang thùng thình, đầu chỉ đội khăn hiếu, thế nhưng bộ dáng giản dị như vậy lại toát ra vẻ nhu nhược động lòng người nhìn thấy mà thương. Hắn nheo mắt ôn hòa nói tiếp: "Ngươi không cần lo lắng, tuy dưỡng mẫu ngươi không còn nữa, nhưng từ nay về sau ta cũng sẽ giống nàng đối xử với ngươi thật tốt."

Chương Hàm vốn cực kỳ đề phòng Trương Xương Ung, nghe lời này vội vàng nhún gối hành lễ nói: "Đa tạ dưỡng phụ quan tâm. Tiểu nữ không quan trọng, chỉ là sức khỏe tỷ tỷ vốn dĩ không tốt, lần này lại thương tâm quá độ, nên mời đại phu tới chẩn trị mới là cần thiết nhất."

"Rốt cuộc cũng là ngươi biết lo. Nha đầu Du nhi có thể được một muội muội quan tâm như vậy, không biết đã tu luyện mấy đời phúc phận, thế mà nó có phúc lại không biết hưởng. Ngay cả Kỳ nhi bị người khác 'dẫm thấp phủng cao' không ai để nó vào mắt, cũng chính nhờ ngươi vẫn luôn chăm sóc nó. Hàm nhi, dưỡng mẫu ngươi vừa qua đời, trong nhà tuy còn hai di nương nhưng đều không dùng được, thân thể Du nhi thì một trận gió thổi cũng bay, cho nên ta ngẫm nghĩ, thời gian này toàn bộ sự vụ trong nhà nên để ngươi quan tâm một chút."

Đột nhiên nghe được lời này, lại nghĩ đến nguyên nhân Trịnh mụ mụ phải chết, Chương Hàm âm thầm rùng mình, cuống quít từ chối: "Dưỡng phụ, chuyện này đâu thể làm như vậy, tiểu nữ chỉ là một ngoại nhân, lại trẻ tuổi không thể phục chúng, tất nhiên sẽ thu nhận lời ra tiếng vào..."

"Cái gì mà người ngoài, dưỡng mẫu ngươi đã muốn ngươi quản gia, ta cũng giống như vậy!" Trương Xương Ung đánh gãy lý do Chương Hàm đưa ra, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, trong miệng nói ra những lời lạnh lẽo bằng giọng điệu vô cùng ấm áp, "Còn vụ lời ra tiếng vào, trong nhà ai dám hồ ngôn loạn ngữ lập tức đánh chết! Dưỡng mẫu ngươi bỏ công dạy dỗ nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng sớm coi ngươi trở thành người Trương gia."

Thấy sắc mặt Chương Hàm lập tức trở nên ngây dại, Trương Xương Ung liền tiến đến một bước, cười tủm tỉm vén lên một sợi tóc rối rớt bên tai nàng: "Quy Đức phủ tuy đã từng thịnh vượng phát đạt, nhưng hôm nay không thể so với trước, thế mà vẫn có thể dưỡng ra một người có phẩm cách như ngươi thật sự là dị số. Ngươi đi theo dưỡng mẫu đã nhiều năm, mưa dầm thấm đất cũng nên biết, nhà giàu bản địa không đáng một đồng so với danh môn kinh thành. Hay là ngươi tính toán để cha nương ngươi tùy tiện định một mối hôn nhân cho ngươi, cứ như vậy mà chôn vùi một đời?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play